Lục Tử Mậu mới ba tuổi nhìn thấy trên mặt Giang Hoài đã lấm tấm mồ hôi, liền túm lấy ống tay áo của cậu.
Những người đi qua nhìn đứa trẻ với ánh mắt có chút kỳ lạ.
Một là vì thằng bé lớn lên đẹp trai, là sự kết hợp giữa gen của Lục Vô Túy và Giang Hoài, nếu đưa gương mặt này lên TV, chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn fan mẹ và fan dì.
Hơn nữa, rõ ràng tuổi tác cũng không lớn lắm nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Những đứa trẻ bình thường trên mặt đều có những biểu cảm muôn màu muôn vẻ, thay đổi từ lúc này sang lúc khác, nhưng Lục Tử Mậu lại không như vậy, nếu không phải khi còn nhỏ còn cười, Giang Hoài hẳn sẽ nghi ngờ con trai mình có phải bị liệt mặt hay không.
Cậu cũng đưa Lục Tử Mậu đến bệnh viện khám qua sợ thằng bé có vấn đề về tâm lý.
Nhưng không có, bác sĩ nói mọi thứ đều bình thường nhưng tính cách của thằng bé chính là như thế này.
Sau đó, Lục Vô Túy thú nhận với cậu rằng khi còn nhỏ hắn đã từng như vậy, Giang Hoài cuối cùng cũng buông bỏ lo lắng này.
Ngay lúc Giang Hoài đang định đưa ly nước cho con, bên cạnh liền vươn tới một đôi bàn tay to lớn, đoạt lấy cái ly khỏi tay cậu.
Cậu quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt Lục Vô Túy không có ý tốt.
Lục Vô Túy hừ nhẹ một tiếng: “Tôi vừa mới nói em đưa cho tôi, em không chịu, giờ thằng bé muốn em liền cho?"
Giang Hoài cố gắng giải thích với hắn - mặc dù lần nào cậu cũng không giải thích được: "Bởi vì vừa rồi em không mệt, nhưng bây giờ con hỏi em chợt thấy mệt."
Lục Vô Túy ôm lấy vai cậu, nói: "Em mệt lắm à? Vậy chồng em cõng em được không?"
Giang Hoài đang muốn nói cái gì đó.
Lục Tử Mậu bên cạnh sắc mặt nghiêm túc nói: "Bố, ba là người lớn, có thể tự mình đi được."
Đứa trẻ này giống hệt Lục Vô Túy.
Trong khi những đứa trẻ khác thậm chí còn chưa thể nói những câu trôi chảy thì bé đã có thể sử dụng những câu trôi chảy để nói chuyện với người lớn.
Lục Vô Túy vẫn muốn giữ thể diện trước mặt con.
Hắn khụ một tiếng, nói:"Bố biết."
Mặc dù Lục Vô Túy thường ăn giấm với con trai mình nhưng con trai lại rất ngưỡng mộ hắn.
Lúc này Lục Tử Mậu vẫn chưa nhận ra sự thật bố mình đang tranh sủng với mình, bé chỉ biết rằng ba không chỉ là của bé, mà còn là của bố.
Trong công viên giải trí, có rất nhiều một nhà ba người tới vui chơi, một nhà ba người Giang Hoài cũng không hề lạc lõng trong đám đông.
Ngoại trừ việc ngoại hình của họ bắt mắt hơn.
Lần này bọn họ cùng ra ngoài chơi vì giáo viên của Lục Tử Mậu giao cho bé nhiệm vụ vẽ tranh những người đi chơi trong kỳ nghỉ lễ.
Lúc đầu Giang Hoài muốn dẫn bé đi chợ chơi.
Nhưng Lục Vô Túy nhìn qua, cảm thấy vẽ chợ quá thiên về cuộc sống, nghỉ lễ bị kẹt ở nhà cũng thật đáng thương, nên đã dẫn hai người đi chơi.
Lục Tử Mậu nhìn công viên giải trí rộng lớn – bé dù sao cũng còn nhỏ, tựa vào người Giang Hoài, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cảm thán nhỏ.
Ở nhà, Lục Vô Túy mỗi ngày đều bận rộn với công việc, huống chi là cùng con đi du lịch, thời gian nghỉ ngơi của hắn cũng rất ít.
Về phần Giang Hoài sau khi tốt nghiệp, lại chuyên tâm vẽ tranh, cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi, ra ngoài vẽ phong cảnh cũng chỉ giới hạn trong sân trước nhà.
Gia đình ba người đều có chút hưng phấn.
Chơi gần hết buổi sáng, Giang Hoài dẫn con ngồi xuống, Lục Vô Túy giúp hai ba con lấy giấy, nhìn hai ba con lau mồ hôi cho nhau.
Trên cơ bản là Giang Hoài lau mồ hôi cho con.
Lượng vận động này chẳng là gì đối với Lục Vô Túy, cho nên hắn không đổ mồ hôi nhiều - nhưng có đổ mồ hôi hay không là một chuyện, còn việc nhìn thấy cảnh tượng chói mắt trước mắt lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Lục Vô Túy giống như lơ đãng hắng giọng một cái.
Hai người còn lại hoàn toàn không để ý tới, Giang Hoài lau mồ hôi cho con trai xong, mới chú ý tới Lục Vô Túy, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Lục Vô Túy: "..."
Trước mặt con, Lục Vô Túy vẫn có chừng mực, nhưng trong lời nói lại có vị chua chát.
Hắn nói: “Lau con trai, vậy sao không lau cho chồng?”
Giang Hoài ý thức được điều gì đó, mặt đỏ bừng.
Tuy rằng bọn họ đã kết hôn đã lâu, nhưng Giang Hoài vẫn không thích ứng được với việc Lục Vô Túy thỉnh thoảng nói ra những lời như vậy.
Chủ yếu là vì Lục Vô Túy lớn lên đẹp trai.
Vì vậy, ngay cả những từ chua như vậy nghe chỉ khiến người ta ngại ngùng mà không phải là dầu mỡ cùng nhạt nhẽo.
Giang Hoài tìm một chiếc khăn tay mới, đưa tay muốn lau mồ hôi cho Lục Vô Túy.
Tay cậu còn chưa chạm tới Lục Vô Túy, Lục Vô Túy đã nắm lấy cổ tay cậu, lấy khăn tay đi, nhẹ nhàng lau mặt cho Giang Hoài.
Lục Vô Túy không hề rút tay lại, cho đến khi lau mồ hôi trên mặt Giang Hoài.
Rồi thản nhiên lau bằng chiếc khăn tay đó.
Gần đó có một người qua đường đang lén lút nhìn vào gia đình ba người bọn họ, gần như bịt miệng lại và hét lên khi nhìn thấy.
Cẩu lương này quá chất lượng!
Lục Tử Mậu mở to mắt nhìn, có vẻ suy tư.
Lục Vô Túy thản nhiên nói: “Còn muốn chơi gì nữa không? Chơi đủ rồi thì về nhà.”
Cậu nói với Lục Vô Túy như có chút làm nũng, “Còn có vòng quay ngựa gỗ chúng ta chưa ngồi.”
Lục Vô Túy vô cùng nghe lời cậu, chỉ là vòng quay ngựa gỗ mà thôi, hắn lập tức dắt Giang Hoài và con trai đi về phía vòng quay ngựa gỗ.
Lục Tử Mậu: "..."
Kỳ thật bé cảm thấy lần đi công viên giải trừ này không phải là vì bé.
Bởi người chơi nhiệt tình nhất luôn là ba bé.
Nhưng mà Lục Tử Mậu giống với bố, không có biện pháp nào với Giang Hoài, chỉ cần là Giang Hoài mở miệng nhắc tới, bọn họ sẽ dùng hết cách để thỏa mãn Giang Hoài.
Công viên giải trí này khác với các công viên giải trí bình thường, mỗi thiết bị đều là một thiết kế mới. Ví dụ như vòng quay ngựa gỗ này được thiết kế trên mặt nước, mỗi khi quay sẽ có một đài phun nước, khi đi lên mọi người phải mặc áo mưa và ủng đi mưa.
Lục Tử Mậu sống chết không chịu lên, bé không lên nên Lục Vô Túy đứng phía dưới nhìn bé.
Chỉ có Giang Hoài vui vẻ đi lên.
Cậu nghe thấy tiếng người bên cạnh hét, trong lòng cảm thấy hưng phấn vô cùng, tuy nhiên khi màn nước kéo tới, Giang Hoài mơ hồ nhìn thấy Lục Vô Túy đang nhìn mình với ánh mắt sâu xa, sau đó hắn ngồi xổm xuống nói với Lục Tử Mậu mấy câu.
Ở khoảng cách này, không thể nghe rõ Lục Vô Túy đang nói gì.
Giang Hoài cũng không quá lo lắng.
Lục Tử Mậu lớn lên khỏe mạnh như vậy, phần lớn là do công lao của Lục Vô Túy, hắn cũng rất quan tâm đến con cái, có lẽ sẽ không dạy hư con.
Lúc Giang Hoài đi xuống, cả người cậu gần như ướt sũng.
Lục Vô Túy thấy vậy, lông mày hơi nhíu lại.
Giang Hoài thấy hắn như vậy, biết hắn có chút tức giận, vội vàng nói: "Ai da, em hơi khát."
Lục Vô Túy không biết trong vòng quay ngựa gỗ này có đài phun nước, còn tưởng rằng bọn họ chỉ dạo trên mặt nước, nếu không hắn sẽ không để Giang Hoài đi lên.
Nhưng nhìn Giang Hoài chơi vui như thế nào, chỉ sợ là đã nhìn ra vòng quay ngựa gỗ này có thể phun nước, cố tình để hạng mục này đến cuối cùng, có lẽ là sợ dơ quần áo không thể chơi những trò khác.
Lục Vô Túy có điểm trào phúng nói: "Nhất định vừa rồi em uống rất nhiều nước, sao còn khát?”
Híttt.
Giang Hoài: "..."
Dù nói như vậy, nhưng Lục Vô Túy vẫn đi mua nước cho cậu, trước khi mua nước còn cởi áo của mình, lau chỗ ướt cho Giang Hoài, sau đó đem áo khô khoác lên người cậu, không cho phép cậu lấy xuống.
Giang Hoài thuận thế ngồi xổm xuống than phiền với bé: “Bố của con thật hung dữ phải không?"
Lục Tử Mậu trầm mặc một lát.
Người quá mức là ba, kết quả ba lại ném nồi sang người khác.
Lục Tử Mậu không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy khô mới, làm ra vẻ người lớn: “Con cũng lau cho ba.”
Giang Hoài dừng lại, có chút cảm động.
Bàn tay nhỏ bé của Lục Tử Mậu lướt qua trên mặt cậu, Giang Hoài nhịn không được ôm lấy Lục Tử Mậu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vui vẻ nói: “Con đang quan tâm ba sao?”
Mặt Lục Tử Mậu vẫn nghiêm túc, nhưng mặt lại đỏ lên.
Đây thực ra là điều mà Lục Vô Túy vừa mới nói với bé.
Lục Vô Túy nói, ba bé rất tùy hứng, giống như một đứa trẻ, không thể lúc nào cũng để ba chăm sóc bé, bé cũng phải chăm sóc cho ba mình.
Ngoài ra, Lục Tử Mậu nhìn thấy Lục Vô Túy lau mồ hôi cho Giang Hoài.
Bé mới nghĩ đến việc lau mồ hôi cho Giang Hoài.
Giang Hoài rất cao hứng, nhưng trong lòng lại nghĩ mình chơi trong nước bị ướt, Lục Vô Túy hình như có chút tức giận, vừa rồi không có nói xấu cậu với Lục Tử Mậu đúng không?
Trước khi cậu kịp tìm ra lý do.
Cậu nghe thấy hai giọng nói quen thuộc phía sau, dường như đang cãi nhau.
"Cô nói cô có công việc, sao tôi không biết công việc của cô là đi hẹn hò với thằng đàn ông khác? Đào tiểu thư?"
Giang Hoài có chút giật mình.
- --Đây là giọng của Giang Dục, không thể nào cậu không nhận ra được.
Những chuyện gì đang xảy ra?
Cậu quay lại và nhìn thấy Đào Thanh Lị đang ôm cánh tay của một người đàn ông, Giang Dục đứng đối diện bên cạnh cũng có một người đàn ông.
Tình hình tại hiện trường có vẻ hơi phức tạp.
Đào Thanh Lị dùng giọng điệu mỉa mai nói:"Còn nói tôi sao? Cậu cũng có tốt lành gì? Còn có việc gì không? Nếu không thì đừng làm lãng phí thời gian của tôi."
Giang Dục cười lạnh: "Xem ra cô chỉ coi hôn lễ năm đó là làm cho có hình thức."
Giang Hoài muốn giả vờ như không nhìn thấy, định ôm con rời đi.
Nhưng điều cậu không ngờ là trong hoàn cảnh như vậy, Giang Dục lại muốn kéo cậu xuống nước.
"Thật ra cũng không có chuyện gì, tôi thì có chuyện gì chứ, tôi làm sao có thể so với Đào tiểu thư quý giá, cũng không dám làm chậm trễ thời gian của tiểu thư. Nói gì thì nói ít ra chúng ta còn có hôn lễ, mà có người nhiều năm như vậy, ngay cả một cái hôn lễ cũng không có, phải không anh trai?"
Tay Giang Hoài đang ôm đứa bé khựng lại.
Lục Tử Mậu tò mò nhìn Giang Dục
Bé cảm thấy người đàn ông này trông có chút giống ba bé, nhưng không đẹp trai bằng ba, bé cũng chưa từng nhìn thấy người đàn ông này bao giờ, tại sao lại gọi ba bé là “anh trai”?
Giang Hoài kéo đứa nhỏ ra phía sau bảo vệ.
Sắc mặt cậu bình tĩnh, ánh mắt vẫn trong trẻo như xưa: "Đã lâu không gặp."
"Là rất lâu không gặp." Giang Dục nói: "Từ khi tôi kết hôn đến nay, thì không còn gặp được ngài, khiến ngài chê cười rồi."
Cậu ta dùng xưng hô “ngài”, nhưng giọng điệu không được tôn trọng cho lắm.
"Không ngờ rằng sau khi hại tôi thành như vậy, anh lại có một cuộc sống tốt đẹp như vậy." Lời nói của Giang Dục lộ ra một chút vặn vẹo, "Nói đến, thì tôi và Đào tiểu thư còn có cái gọi là hình thức, còn anh trai ngay cả hình thức cũng không có, anh trai có thể dạy cho người em trai này
sự bình tĩnh với một người cao quý như vậy được không?"
Đào Thanh Lị cau mày nói với Giang Hoài: “Đứa nhỏ sau lưng cậu là con ai?”
Theo lời cô nói, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Lục Tử Mậu.
Có trẻ con ở bên cạnh, Giang Hoài không muốn xen vào chuyện của bọn họ chứ đừng nói chi là nói chuyện với bọn họ.
Vẻ mặt Đào Thanh Lị dần dần trở nên không cam lòng, cô cau mày nói: "Cậu ngoại tình?"
Lúc này, Lục Tử Mậu nắm lấy tay Giang Hoài, đứng ở trước mặt cậu, lớn tiếng nói: “Bố tôi nói, ai dám ức hiếp ba tôi, bố nhất định sẽ giúp ba dạy dỗ người đó. Bố tôi là Lục Vô Túy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT