Đào Ra Nam giận dỗi bỏ chạy, là điều không ai ngờ tới.

Giang Hoài nhớ tới việc hắn ta không thích bị gia đình ép buộc.

Kiếp trước khi hai người kết hôn, e rằng người nhà Đào Ra Nam thậm chí còn không bàn bạc với hắn ta, mọi chuyện được quyết định nhanh chóng và đột ngột, khiến hắn ta không có cơ hội trốn thoát.

Kiếp này, khi Giang Hoài và Lục Vô Túy vừa lãnh chứng, Đào gia đã sớm tiết lộ cho Đào Ra Nam ý định tìm người kết hôn, vì hắn ta không muốn nên việc hắn ta chạy trốn là chuyện bình thường.

Giang Hoài nói: "Ồ".

"Sao em không có vẻ gì ngạc nhiên vậy?" Lục Vô Túy hỏi.

Những nghi ngờ trong lòng hắn cuối cùng cũng nảy sinh.

Nếu vừa rồi chỉ nghi ngờ một chút thì bây giờ càng nghi ngờ nhiều hơn.

Theo tính cách của Giang Hoài, cậu không nên có hứng thú với loại tranh đấu giữa các gia tộc này, nếu không có hứng thú thì hẳn là không hiểu.

Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu không những rất bình tĩnh, thậm chí còn có loại cảm giác "sớm đã đoán được"?

Giang Hoài cũng phải là người giỏi che giấu.

Cậu trực tiếp bày tỏ phản ứng trong tiềm thức cậu mình.

Lục Vô Túy hỏi xong, tim cậu liền đập thình thịch.

Chuyện kết hôn cùng với Đào Ra Nam ở kiếp trước, cậu chưa nói với Lục Vô Túy.

Kỳ thật trong lá thư trước đây cậu để lại cho Lục Vô Túy, cậu đã thú nhận chuyện này với Lục Vô Túy, nhưng lá thư đó và Lục Vô Túy không có duyên phận, lúc đầu nó được đặt trên bàn cạnh giường ngủ, hắn thậm chí còn không nhìn thấy.

Sau khi trở về Lục gia, cậu nghĩ nếu để cho Lục Vô Túy đọc bức thư sẽ rất kỳ quái nên đã bí mật giữ lại.

Bây giờ lại để cậu phải nói về cuộc hôn nhân của mình với Đào Ra Nam...

Giang Hoài xem không ít phim truyền hình, đại khái có thể đoán được hậu quả sẽ như thế nào.

Cậu lắp bắp: "Cái gì cơ? Tôi rất ngạc nhiên mà."

“Ồ,” Lục Vô Túy làm ra vẻ như chợt hiểu ra, nhích lại gần Giang Hoài: “Thật sao?”

Giang Hoài căng da đầu trả lời: “Thật sao?”

“Đáng lẽ tôi phải hỏi em chứ không phải em hỏi tôi đúng không?” Lục Vô Túy nói rõ ràng.

Giang Hoài cũng nói như vậy: “Anh không hỏi sao?”

Lục Vô Túy: "..."

Thực sự không có ngu ngốc chút nào hết.

Lục Vô Túy cười lạnh: "Sau này tôi sẽ không gọi em là đồ ngốc, phải gọi em là nhóc thông minh."

Nghe vậy, Giang Hoài lại cao hứng, hai mắt sáng lên: "Thật sao?"

Lục Vô Túy xoa xoa thái dương, cảm thấy có chút đau đầu, trầm giọng nói: "Em nghĩ thế nào?"

Sau đó không đợi Giang Hoài trả lời, hắn lại bổ sung thêm: "Tôi hỏi em mấy vấn đề, nếu em thành thật trả lời, hôm nay tôi sẽ tha cho em. Nếu câu trả lời của em làm tôi không hài lòng..."

Giang Hoài nháy mắt xây dựng phong bị "Không hài lòng thì anh muốn làm cái gì?"

“Tôi muốn làm cái gì sao?” Lục Vô Túy lặp lại, sau đó khẽ mỉm cười, đột nhiên vươn tay ra, ôm Giang Hoài vào lòng, nhéo cằm cậu: “Em đoán xem.”

Giang Hoài: Tôi không muốn đoán.

“Lúc trước tôi có hỏi bác sĩ ” Lục Vô Túy dường như đang chỉ ra, “Nếu thai nhi được năm tháng, đã có thể thực hiện nghĩa vụ của mình rồi. Tôi cảm thấy gần đây sức khỏe của em rất tốt, cũng không thể để chồng em uống trà giải nhiệt nữa đúng không?"

Giang Hoài không hiểu tại sao hắn lại muốn uống trà giải nhiệt.

Nhưng cậu hiểu “nghĩa vụ” là có ý đó.

Ngoài nghĩa vụ của vợ chồng, giữa họ còn có nghĩa vụ nào khác?!

Trải nghiệm đầu tiên của Giang Hoài kỳ thực cũng không tốt lắm, cả hai người đều không có nhiều kinh nghiệm, Lục Vô Túy vừa đói vừa nóng lòng, không biết nặng nhẹ, còn lăn qua lộn lại khiến cậu rất khổ sở.

Dù đã năm tháng trôi qua nhưng Giang Hoài vẫn còn nhớ rõ về đêm đó.

Giang Hoài căng da đầu hỏi: “Là nghĩa vụ phiên bản nào?”

Lục Vô Túy không ngờ rằng cậu còn có thể nhớ được vấn đề phiên bản.

Trong giây lát hắn cảm thấy Giang Hoài là do ông trời phái tới khắc hắn, mỗi hành động của cậu đều khiến hắn bất lực, lại làm hắn nhịn không được muốn ôm cậu vào lòng hôn cho mấy cái.

Lục Vô Túy cố ý nói: “Em nghĩ thế nào?”

“Tôi nghĩ,” Giang Hoài tràn đầy hy vọng nói, “Vậy thì, bản sơ cấp hả?"

Giang Hoài vẫn cảm thấy phiên bản sơ cấp thoải mái.

Nhưng bất cứ điều gì ngoài phiên bản sơ cấp, cậu sẽ không làm!

"Cái này? Không phải" Lục Vô Túy trận ngập ý xấu nói, "Là phiên bản cuối cùng."

Giang Hoài:...này lại là cái gì?!

“Tôi, tôi không muốn.” Giang Hoài hai tay ôm lấy cánh tay Lục Vô Túy, đáng thương nói: “Anh mau hỏi đi.”

Lục Vô Túy: "..."

Rõ ràng đó là lời đe dọa do chính hắn đưa ra.

Nhưng nhìn Giang Hoài thực sự sợ hãi, loại cảm giác khó chịu không thể giải thích này là vì sao?

Có lẽ kỹ năng của hắn thực sự cần được cải thiện, nhưng...

Được rồi, không có nhưng.

Lục Vô Túy nghẹn lại, đem sự không cam lòng trong lòng nuốt xuống, suy nghĩ một chút rồi hỏi:"Kể từ khi vứt bỏ Kỳ Kỳ công chúa, từ đó em có chú ý đến những tác phẩm khác của Thoại Đồ không?"

Thoại Đồ chính là Đào Ra Nam.

Nếu nói theo dõi tác phẩm Thoại Đồ, điều có đồng nghĩa Giang Hoài cũng đang chú ý đến mọi hướng đi của Đào Ra Nam.

Cũng may Giang Hoài lắc đầu.

Nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, Lục Vô Túy biết bé nhà hắn không nói dối, yên tâm nói: "Đào Ra Nam thì sao? Em có bao giờ để ý tới hắn không?"

Giang Hoài vẫn lắc đầu.

"Xem qua vòng bạn bè của hắn?"

Giang Hoài lắc đầu.

"Em có trò chuyện với hắn trên bất cứ phần mềm nào không?"

Giang Hoài do dự.

Lục Vô Túy chợt nheo mắt lại, trước vẻ mặt hoảng loạn của Giang Hoài, hắn thay đổi cách nói: “Chỉ cần em không trả lời hắn, hắn có gửi tin nhắn cho em cũng không tính. Em có trả lời hay không?”

Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm, lần này kiên quyết lắc đầu.

Không dạo vòng bạn bè, không trò chuyện, ngoài đời cũng không có liên hệ gì. Vậy là được rồi phải không?

Tuy nhiên, Lục Vô Túy chỉ miễn cưỡng vừa lòng thôi.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, giống như một cô gái đang hỏi bạn trai mình—mặc dù hắn là đàn ông.

Nhưng hành vi này không liên quan đến giới tính mà liên quan đến tâm hồn.

Lục Vô Túy nói: “Cho tôi xem điện thoại của em.”

Giang Hoài làm ngượng ngùng nói: "Không tốt lắm đâu..."

Lục Vô Túy mặt không biểu tình nhìn cậu.

Giang Hoài điên cuồng nhớ lại trong đầu liệu cậu có nói cái gì không nên nói với người khác trên WeChat hay không, hay liệu Đào Ra Nam có gửi  cho cậu thứ gì đó có thể gây hại cho cậu.

Trời ơi, cậu chưa hề đọc tin nhắn Đào Ra Nam gửi cho, cậu không thể nhớ được.

Hơn nữa đoạn này quá quen thuộc.

Đây chẳng phải là cốt truyện trong bộ phim truyền hình cách đây không lâu, nữ chính bắt quả tang chồng mình ngoại tình hay sao?

Hắn kỳ thực tin tưởng Giang Hoài, nhưng lại không tin tưởng người khác - ai biết Đào Ra Nam có quấy rối Giang Hoài hay không?

Nghĩ đến những người đàn ông khác nói những điều không nên nói với Giang Hoài, nắm đấm của hắn siết chặt lại.

Giang Hoài chính không sợ tà, Lục Vô Túy cũng đã mở miệng yêu cầu nên trực tiếp đặt điện thoại vào tay Lục Vô Túy, khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là đang giễu cợt.

Dù sao cũng không có gì!

Lục Vô Túy thấy cậu tức giận muốn bò đi, Lục Vô Túy ấn cậu trở về, ôm cậu vào lòng.

Cứ như vậy, Giang Hoài chỉ có thể buộc phải cùng hắn "kiểm tra" điện thoại.

Lục Vô Túy tựa cằm lên đầu cậu, nhưng lại không mở điện thoại.

Giang Hoài đợi hồi lâu cũng không thấy gì, không nhịn được quay đầu nhìn hắn, Lục Vô Túy lại ôm chặt hơn.

Lục Vô Túy ghé sát vào tai cậu, có chút cảm giác áp bách: “Em thật sự cho rằng tôi sẽ xem sao?"

Giang Hoài ngơ ngác "A" một tiếng.

Lục Vô Túy nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu, không khỏi nhéo mặt cậu, sau đó lại nhéo một cái.

Hắn nhận được ánh mắt giận dữ của Giang Hoài.

“Tự em nói cho tôi biết, em nói cái gì tôi cũng sẽ tin,” Lục Vô Túy nói, “Em và hắn ta kiếp trước quen biết nhau sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play