Nghe vậy, Trần Lộng Mặc hiểu rõ ý đồ đến đây của đối phương, càng cau mày hơn: “Đúng là anh năm của tôi, nhưng không phải đối tượng xem mắt của cô, trước đây tôi đã từng nói, bất kể là anh năm của tôi, hay là người nhà của tôi, đều không biết đến sự tồn tại của cô, chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi.”
Đinh Bảo Châu không thể nghe được nữa, trong đầu cô ta tràn ngập hình ảnh ngọt ngào của chị họ và người đàn ông đó.
Trong lòng khó chịu như lửa đốt, đương nhiên lời nói ra cũng chẳng mấy tốt đẹp: “Coi thường tôi thì mắt nhìn người của nhà cô cũng chỉ đến đó mà thôi, cô chị họ đấy của tôi có giỏi giang đó chắc chắn đã động lòng với người yêu của em họ mình cái lúc mà mẹ tôi gọi điện cho chị ta, đúng là đáng ghét.”
“Ai là người yêu của cô vậy bạn học Đinh, cô có điên không nếu cô còn nói nhảm, tin tôi sẽ tố cáo cô vì tội dính líu bậy bạ với mấy kẻ du côn không.” Trần Lộng Mặc trước giờ cũng không phải là người hiền lành gì. Chỉ là cô được gia đình cưng chiều, sống trong môi trường giản dị, nên rất hiếm khi nổi giận nhưng không có nghĩa là cô không biết tức giận.
Đinh Bảo Châu quả thực bị dọa sợ, cô ta không ngờ rằng cô gái trầm tĩnh như bước ra từ tranh, khi hung dữ lại không nể mặt mình như vậy.
Đinh Bảo Châu từ bé đến lớn cũng được cưng chiều, trong lúc nhất thời không kìm được, mắt cô ta đỏ bừng lên, cố gắng kìm nước mắt, không đủ tự tin đáp lại: “Cô có hù tôi cũng vô ích thôi, cho dù cô làm ầm ĩ lên tôi cũng không sợ, Bạch Minh Châu cướp bạn trai xem mắt của tôi đó là sự thật, nếu không phải tôi, thì cô ấy quen được anh năm của cô chắc.”
Thực ra cô ta cũng không thích Trần Nghĩa lắm, dù sao cũng chưa từng gặp anh ấy bao giờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play