Con bé này này từ nhỏ đã không có mẹ, vất vưởng lớn lên, từ khi thấy cô ấy xù gai vặc lại bà mẹ kế ăn nói móc mỉa kia, Tào Thu Hoa đã biết đứa trẻ này không hề hiền lành như bề ngoài.
Nhưng đó là do hoàn cảnh ép buộc, nếu có thể thì ai lại không muốn sống như Tú Tú, 27 tuổi mà vẫn vô cùng hồn nhiên trong sáng thế chứ.
Nhìn thấy vẻ tội lỗi trên mặt cô ấy lúc này, bà ấy đã sinh ra năm đứa con, biết cơn thèm ăn lúc mang thai là không thể chịu đựng được, Tào Thu Hoa gạt bỏ chút tức giận cuối cùng trong lòng, kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh: “Không phải là mẹ không cho con ăn, tình trạng như thế nào cũng đã nói cho con nghe rồi, cố nhịn mấy ngày, mẹ nhờ thông gia lấy thịt bò, làm khô bò cho ăn, đến lúc thèm lắm thì cắn mấy miếng, Duật Duật nói mấy món đó ăn ít chút thì sẽ không dễ tăng cân.”
Vân Xuân sụt sịt rồi tựa đầu vào vai mẹ chồng: “Cảm ơn mẹ.”
Tào Thu Hoa cười xoa đầu cô ấy không nói gì.
Trần Lộng Mặc ngồi ở một bên cố ý chua chát nói: "Tú Tú, chị thấy không? Mẹ bây giờ thiên vị quá."
Lời này vừa ra, mọi người trong phòng đều bật cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT