Đồng Tú Tú có chút vui vẻ, nhưng cô ấy không muốn kêu anh ấy đi qua đi lại: "Không cần đâu, bọn em đi hai người mà."
Tào Lưu liếc nhìn hai chị em họ một cái, chỉ thấp giọng lặp lại một câu: “Anh đưa bọn em về.”
Vậy được, khóa miệng Đồng Tú Tú cong lên, tạm biệt mọi người xong liền bám theo phía sau người đàn ông dáng người cao lớn.
Thấy thế Trần Lộng Mặc liền tặc lưỡi, không nhịn được mà bóc phốt với hai anh em song sinh: "Lúc trước em vẫn còn tò mò, tính cách anh hai nhìn thì dịu dàng, nhưng trên thực ra anh ấy lại là người ngang ngược nhất, cô gái như thế nào mới có thể chịu đựng được, bây giờ xem như em đã hiểu rồi, cũng chỉ có cô gái đơn thuần giống như Tú Tú mới phù hợp với anh ấy."
Nói đến đây, cô ấy lại bùi ngùi nói một câu: “Hai người này đúng là xứng đôi.”
Trần Quân đắc ý cười ha ha: "Nhiều năm trước anh đã nói rồi, anh hai thích Đồng Tú Tú, lúc đó mọi người còn không tin, thế nào? Vẫn là anh nhìn xa trông rộng đúng chưa?”
Trần Lộng Mặc ôm lấy phần hồ đào thuộc về cô ấy trở về phòng, lúc rời đi không quên để lại câu: “Đúng rồi, người ngốc có phúc của người ngốc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play