Trần Đức Mậu vừa đi vào trong nhà vừa phàn nàn với vợ đi bên cạnh: “Bị Thành Quốc Khánh chọc tức.”
Thành Quốc Khánh là lữ đoàn trưởng mới tới, năng lực khá tốt, vài ngày trước chồng bà còn nói may mà đối phương là người biết làm việc, sao hôm nay lại trở mặt rồi?
Có điều Quý Mạt cũng không vội vã nói gì, bà rót cho chồng một ly nước trà, đợi ông uống mấy ngụm nước giúp cơ thể ấm áp hơn mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải mình từng nói nhân phẩm ông ta không tệ à?”
“Đó là do mắt ông đây bị mù, không nhìn ra ông ta là tên mặt người dạ thú!” Nói tới đây, Trần Đức Mậu vừa mới đè cơn tức xuống, không đợi vợ hỏi thêm đã phàn nàn:
“Mình không biết ông ta mặt dày tới cỡ nào đâu. Lúc nãy trên đường về, ông ta biết chúng ta có con gái, lại còn nói muốn hai nhà kết thông gia. Con trai ông ta có tốt hơn nữa cũng chẳng có lợi ích gì? Cậu ta đã hai mươi sáu tuổi rồi, Duật Duật nhà mình mới có bao lớn đâu? Mơ đẹp thật đấy!”
Quý Mạt hoàn toàn không ngờ là vì việc này, bà liếc mắt nhìn chồng, vừa định đáp lại hai ba câu, nhưng vẻ mặt lại trở nên cứng ngắc…
Suýt nữa bà quên mất, con rể tương lai bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play