Bà thực sự không để bụng chuyện này, trước đây mọi người ở chung khá hòa thuận.
Trong ba năm Lão Trần gặp nạn, những người này tuy rằng không thể giúp được gì nhưng cũng không hề bỏ đá xuống giếng.
Những lúc như thế, xử sự như vậy đã là hiếm có.
Hơn nữa người ta cũng không nợ nần gì với nhà bọn họ, không giúp mới là bình thường, cho nên bà và Lão Trần thật sự không có thù oán gì, cũng thực sự không cần phải cẩn thận như vậy.
Lưu Tú Trân thấy mọi người trở nên gượng gạo thì thầm thở dài trong lòng, lại cũng không khuyên bảo gì thêm, chỉ kéo cô bé ngồi xuống cạnh mình, sau đó nói với bạn mình đang chuẩn bị trà nước: “Lão Quý cậu cũng không phải nước nôi gì đâu, chúng tôi về ngay thôi ấy mà.”
Quý Mạt ngạc nhiên: “Ngồi chơi thêm chốc lát chứ.”
Lưu Tú Trân xua tay: “Duật Duật đã lâu không được gặp cậu rồi, chắc hẳn hai mẹ con có rất nhiều điều muốn nói. Cũng đâu phải chỉ có ngày hôm nay, hôm nào đến thăm cũng như nhau cả mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT