Dạy dỗ xong, thanh niên họ Từ đạp một cước vào mông tên cao: “Xin lỗi đi rồi cút. Tư cách năm nay của các ngươi bị hủy, lễ tế Đông Hoàng năm sau quay lại.”
Hai tên kia trán đầy mồ hôi, mặt như giấy vàng, quần áo ướt đẫm, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: “Cảm tạ Từ sư huynh, cảm tạ Từ sư huynh... Xin sư huynh đừng nói với Chu sư huynh, nếu không bọn ta sẽ bị đuổi khỏi Ứng Thiên Xuyên mất...”
Khóe miệng Từ sư huynh không nhịn được cong lên, lắc quạt, nói: “Đuổi khỏi Ứng Thiên Xuyên? Nếu Chu Bắc Nam biết các ngươi mắc lỗi ở chỗ ta, hắn không đánh các ngươi văng não ra mới lạ.”
Nhóm hai người cao thấp run lẩy bẩy: “...”
Trêu đùa bọn họ xong, Từ Hành Chi không gây khó dễ cho bọn họ nữa, để bọn họ xin lỗi cậu nhóc.
Không nhận được sự cho phép của Từ Hành Chi, bọn họ cúi đầu không dám đứng dậy, còn cậu nhóc chỉ lo nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Từ Hành Chi hỏi cậu nhóc: “Thế nào, có đồng ý tha thứ cho họ không?”
Cậu nhóc không nhìn hai người kia, ngoan ngoãn gật đầu với Từ Hành Chi: “Ừm!”
Từ Hành Chi cúi người, mỗi tay xách một tên, đẩy về phía trước: “Cút cút cút, đừng làm mất mặt đệ tử bốn môn phái.”
Nhận được mệnh lệnh của Từ Hành Chi, hai người nhếch nhác cưỡi pháp khí bay đi, trốn nhanh hơn thỏ.
Từ Hành Chi nhấc chân muốn đi lại bị một bàn tay nhỏ ở đằng sau kéo áo lại.
Cậu nhóc kiễng chân lên, cố gắng đưa quả Phù Ngọc vào tay y.
“Ta không cần cái này.”
“Lễ tế Đông Hoàng. Không cần sao?” Cậu nhóc chớp mắt, tích cực chào hàng, “Hai người vừa nãy đều muốn. Cho ngươi.”
Từ Hành Chi cười tủm tỉm dùng quạt đè tay cậu nhóc xuống: “Bọn họ tham gia thi đấu, ta thì không. Ta là quan giữ trật tự ở đại hội lễ tế Đông Hoàng.”
Cậu nhóc không hiểu, chỉ biết nắm chặt vạt áo Từ Hành Chi, dường như muốn y giải thích cho nhóc.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Từ Hành Chi cúi đầu kiểm tra vòng ngọc trân châu trên cổ, xác định ngọc trân châu không có gì lạ thường mới đi tới nhảy lên tảng đá cậu nhóc kia vừa ngồi rửa chân, vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cậu nhóc tới đó ngồi.
Cậu nhóc lội nước đi qua, ngồi xuống cạnh Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi nói: “Ngươi không sợ người lạ chút nào nhỉ.”
Cậu nhóc bạo dạn vươn tay thử sờ dây ngọc trên cổ Từ Hành Chi, bị y giữ chặt cổ tay lại.
Một luồng linh lực lặng lẽ rót vào cơ thể cậu nhóc thông qua kinh mạch cổ tay, sắc mặt cậu nhóc vẫn như bình thường, để mặc linh lực Từ Hành Chi dạo một vòng kỳ kinh bát mạch của mình, không sợ hãi chút nào.
Từ Hành Chi ngạc nhiên cảm thán một tiếng: “Một đứa trẻ có linh căn.”
Cậu nhóc mở to mắt không hiểu: “Linh căn là gì?”
Từ Hành Chi giải thích: “Hễ là người cầu tiên vấn đạo, nếu muốn có thành tựu thì không thể thiếu thứ nào trong mấy thứ gân cốt, năng lực nhận thức và nỗ lực. Linh căn của ngươi rất tốt. Cậu bé, cha mẹ ngươi đâu?”
Cậu nhóc cúi đầu, nhìn mũi chân mình: “Không có.”
Từ Hành Chi sững sờ, lập tức an ủi: “Không sao, ta cũng không có.”
Cậu nhóc cúi đầu thấp hơn nữa: “Ta vừa sinh ra đã không được gặp cha mẹ ta.”
“Gần như nhau.” Từ Hành Chi ung dung nói, “Mẹ ta mất sớm, ta chỉ có một huynh trưởng ruột thịt. Nếu không có sư phụ ta – Thanh Tĩnh Quân nhận ta làm đồ đệ thì sợ là ta còn đang ở trên đường tranh giành địa bàn với đám côn đồ lưu manh.”
Nói tới đây, Từ Hành Chi mở quạt ra như thường lệ, định quạt gió cho mình nhưng không ngờ cậu nhóc lại nắm chặt bàn tay y, xoa nắn đầy đau lòng.
Để an ủi Từ Hành Chi, cậu nhóc nâng quả Phù Ngọc lên: “Quả. Cho ngươi ăn.”
Từ Hành Chi bật cười, lại từ chối nhận quả đó: “Năm đó lần đầu tiên tới núi Lệnh Khâu, giành được hai quả, ta lén ăn một quả. Mọng nước nhiều thịt nhưng bã cũng nhiều, sạn miệng, không ngon.”
Cậu nhóc vô cùng đồng tình gật đầu, ôm lấy quả bị Từ Hành Chi phán là “không ngon” đi, đặt ra câu hỏi khác: “Ngươi vừa nói quan giữ trật tự, đó là gì?”
Từ Hành Chi kiên nhẫn giải đáp: “Bốn môn phái của tiên đạo cách hai năm tổ chức đại hội lễ tế Đông Hoàng một lần. Trước kia đệ tử các nơi không phân biệt ngoại môn hay nội môn, đều cùng nhau tranh giành đồ cúng, người nào có được đồ tế lễ càng nhiều càng quý thì cuối cùng có thể đảm nhiệm chức quan tế lễ của lễ tế Đông Hoàng. Ta làm quan tế lễ sáu năm liền, quá mệt mỏi. Vì thế sau khi bàn bạc lại, đệ tử đứng đầu bốn môn phái đều không tham gia giành giật nữa mà làm quan giữ trật tự, chia nhau ra quản lý mấy khu vực, tránh cho trận đấu xảy ra vấn đề.”
Dứt lời, y dùng đầu ngón tay chỉ lên dây ngọc trên cổ mình, chỉ mấy chỗ nhấp nháy trên đó cho cậu nhóc xem: “Xem này, ta được chia quản lý năm dãy núi Ngọc Sơn, Lệnh Khâu, Chương Nga, Cao Đồ, Thái Hoa. Đồ tế lễ khá là hiếm, hay có quái vật canh giữ, nếu có đệ tử tới năm nơi này mà sử dụng linh lực, chiến đấu gian khổ mãi không kết thúc thì ta sẽ tới hỗ trợ.”
Nói tới đây, Từ Hành Chi bỗng nhớ tới nửa tháng trước, mình từng tới đây kiểm tra tình hình cho lễ tế tự rồi.
Y tìm khắp cả dãy núi không hề phát hiện dấu vết Ngung đi qua, quả Phù Ngọc không có con thú nào trông giữ.
Những linh quả quý giá này y như dưa hấu dại mọc một đống giữa rừng núi rồi lặng lẽ chờ héo thối, đúng là kỳ lạ.
Từ Hành Chi giải thích “Vốn dĩ ta nghĩ đệ tử tới núi Lệnh Khâu trước tìm quả Phù Ngọc hoàn toàn không cần sử dụng pháp lực, coi như nhặt được món hời lớn, không ngờ bọn họ lại dùng linh lực ra tay với một người thường như ngươi.”
Cậu nhóc phối hợp trưng vẻ mặt hoảng sợ ra, Từ Hành Chi nhìn mà nhẹ dạ, vuốt tóc nhóc ấy, cảm thấy mềm mại tiện tay thế là tự vuốt thêm mấy lần.
Cậu nhóc chưa từng được người khác vuốt tóc, ban đầu nhún vai theo phản xạ, ngay sau đó biểu cảm thả lỏng ra một cách lạ thường, sau đó cậu nhóc không khống chế nổi lộ ra vẻ mặt khó nói được thành lời, thoải mái híp cả mắt.
Thấy thế, Từ Hành Chi tấm tắc lấy làm lạ.
Nếu nhóc ấy là một con mèo nhà thì có khi bây giờ nhóc ấy bị xoa vuốt ngủ khò khò luôn rồi.
Có lẽ được vuốt quá thoải mái, cậu nhóc lười biếng nằm nhoài lên đùi Từ Hành Chi, dùng đầu gối Từ Hành Chi làm gối, vẻ mặt trong sáng thiện lương hỏi: “Ngung là gì?”
Từ Hành Chi ngạc nhiên khi thấy nhóc tự nhiên như thế, y dùng quạt chọc gò má mềm mịn của cậu nhóc.
Chọc được một cái lõm luôn, sờ rất thích.
Từ Hành Chi nhớ lại con quái mặt xanh nanh vàng dữ tợn và dáng vẻ đáng sợ của nó khi ai đó đụng vào quả Phù Ngọc là nó đuổi theo không đuổi chết không tha, y không nói tiếp nữa: “Dù sao cũng không phải thứ gì tốt.”
Cậu nhóc ngoan ngoãn hỏi tiếp: “Thế nó đi đâu rồi?”
Từ Hành Chi cũng không hiểu vấn đề này, y tự suy đoán: “Hay là chuyển nhà rồi?” Y liếc nhìn chuỗi quả trên chân cậu nhóc: “Quả của ngươi cũng nhặt được trên núi hả?”
Cậu nhóc cúi đầu, xoa ngón tay: “Ừm đúng.”
Từ Hành Chi hỏi: “Trên núi này có dị thú, ngươi không sợ sao?”
Mắt cậu nhóc hơi cong lên, cười ngọt ngào, nhìn nhiều lại khá là nhói lòng: “Nửa tháng trước ta mới đến đây. Người dưới chân núi đều nói trong ngọn núi này có quái vật, còn có quả ngon. Ta chưa thấy quái vật bao giờ nên muốn lên núi xem thử.”
Từ Hành Chi nghĩ, đứa trẻ không có mẹ này khá là liều lĩnh.
Cũng tốt, tính y hệt như mình.
Một lúc lâu sau, nhóc xoay vòng trên đùi Từ Hành Chi lật người lại: “Từ sư huynh, ngươi tên là gì?”
Từ Hành Chi thoải mái trả lời: “Hà phương ngâm khiếu thả từ hành, Từ Hành Chi. Ngươi thì sao?”
*Hà phương ngâm khiếu thả từ hành, tạm dịch: Ngại gì mà không vừa ngâm thơ vừa thong thả bước đi.Trích “Định Phong Ba” của Tô Thức.
Cậu nhóc tự hào ưỡn ngực nói: “Quang Quang.”
*Quang quang: nghĩa là trống trơn, trần trụi, nhẵn nhụi, trọc lốc, không có gì hết.
Từ Hành Chi không nhịn được cười: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Cậu nhóc ngạc nhiên: “Tên của ta không hay sao?”
Cậu nhóc giải thích rõ với Từ Hành Chi, trước kia nhóc ấy ở một ngọn núi cách nơi này trăm dặm, được một thợ săn nhặt về, lúc nuôi nhóc đến bốn tuổi thì người đó không cẩn thận chết trong lúc đi săn.
Thợ săn nhà nghèo, không mua nổi quần áo, trước giờ toàn lấy da thú cho nhóc bọc thân thể. Thợ săn chết, nhóc không còn người cho áo cho cơm, xuống núi kiếm thức ăn còn làm mất tấm da thú.
Sau đó, nhóc mặc bộ quần áo rách rưới tả tơi xuống núi, bị mấy đứa trẻ vây quanh cười nhạo, bị bọn họ ném đá, còn được đặt biệt danh cho.
Cậu nhóc rất ấm ức nói: “Khi đó bọn họ gọi ta là Quang Quang. Ta cảm thấy cái tên này rất hay.”
Từ Hành Chi cười đập chân bùm bụp: “Ha ha ha ha ha.”
Nói chuyện một lúc lâu, Từ Hành Chi nhìn sắc trời, đẩy đầu cậu nhóc: “Dậy nào. Nhị Quang, ta phải đi rồi.”
*Nhị Quang: Ý là Quang ngốc đó.
Không kịp sửa lại xưng hô của Từ Hành Chi với mình, cậu nhóc nhanh chóng bò dậy, năn nỉ: “Từ sư huynh, ngươi ở lại đây đi.”
Từ Hành Chi cảm thấy hơi buồn cười, vuốt tóc cậu nhóc, nói: “Ta ở đây làm gì?”
Cậu nhóc ngây thơ đáp: “Ở đây với ta. Ngươi rất thú vị, ta muốn mãi mãi ở bên cạnh ngươi.”
Từ Hành Chi bóp mũi cậu nhóc, cười nói: “Thế thì không được đâu.”
Cậu nhóc ỉu xìu.
Ngón tay trỏ và ngón tay cái của nhóc hơi chặp lại, mười mấy sợi dây leo uốn lượn chui ra từ bên phía râm tối của tảng đá, bò dọc theo mặt đá, leo lên từ khắp nơi như rắn độc.
Từ Hành Chi như không phát hiện cậu nhóc làm gì, tung người nhảy xuống khỏi tảng đá, vỗ bụi ở mông, cất bước muốn đi.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, cậu nhóc lanh trí nghĩ tới gì đó, buông lỏng hai tay đang bấm chặt ra, dây leo lập tức rút về, biến mất không còn tung tích.
Cậu nhóc ngồi xổm xuống, cởi dây leo ở chân ra, xông lên trước mấy bước, kéo áo Từ Hành Chi lại: “Từ sư huynh! Ta dùng cái này có thể làm đồ đệ của ngươi không?”
Cậu nhóc vồn vã xách thứ quả quý giá lên như xách củ cải, đong đưa trước mặt Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi nhíu mày lại.
Đứa trẻ này không có người thân, linh căn lại tốt, hồn nhiên như một miếng ngọc thô chưa mài, đúng thật là một tài năng tu tiên luyện đan.
Cứ bỏ nhóc ở thôn trấn núi rừng lêu lổng một thân một mình đúng là đáng tiếc, cũng đáng thương.
Từ Hành Chi nhận chuỗi quả Phù Ngọc, nghiền ngẫm một lúc rồi nói luôn: “Cũng không phải không được. Nhưng lớp này của bọn ta chưa được phép nhận đồ đệ... Ta dẫn ngươi về trước, linh căn ngươi không tệ, còn cầm theo dây quả này về, sư thúc sư bá sẽ thích ngươi thôi, đến lúc đó ngươi có bằng lòng gia nhập Phong Lăng Sơn hay không thì nói cho ta biết là được.”
Cậu nhóc kiên quyết lắc đầu, mắt sáng ngời khiến người ta xúc động như mắt con hoẵng: “Ta chỉ muốn làm sư huynh đệ với ngươi, ta không cần người khác.”
Từ Hành Chi vui vẻ: “Ngươi biết chọn thật đấy. Sư phụ ta là Thanh Tĩnh Quân, cũng là chủ của Phong Lăng Sơn.”
Y nói xong thì cầm tay cậu nhóc, nhấc lên ôm vào lòng, ngón tay miết viên ngọc trân châu lớn nhất trên cổ mình, thúc đẩy linh lực.
Một vòng sáng xanh ngọc hiện ra từ đầu ngón tay y, Từ Hành Chi giương tay ra, ném vòng sáng bằng đầu ngón tay ra giữa không trung.
Vòng sáng như cá voi hút nước, to lên theo gió, trong nháy mắt to bằng một cánh cửa.
Từ Hành Chi ôm cậu nhóc, dịu giọng ra lệnh: “Nhắm mắt vào.”
Cậu nhóc nằm trong lòng Từ Hành Chi, siết chặt vạt áo trước ngực rồi vùi mặt vào lồng ngực y, trán nhẹ nhàng tựa lên xương quai xanh của y: “Ừm.”
Từ Hành Chi tung người nhảy vào cánh cửa ánh sáng xanh kia, chỉ trong chớp mắt, y và cậu nhóc biến mất khỏi núi rừng hoang vu.
Khung cảnh thay đổi, không mất đến nửa khắc, Từ Hành Chi đã nhanh nhẹn chạm đất.
Cảnh vật xung quanh không còn là rừng âm u thung lũng sâu, sương mù bao phủ. Ở cảnh đẹp đài cao, đình viện cạnh hồ hoa sen, đệ tử tiên môn mặc đồ khác nhau đi tới đi lui, ai thấy Từ Hành Chi đều dừng bước cung kính chào hỏi một tiếng “Chào Từ sư huynh”.
Từ Hành Chi tay cầm quạt, tay ôm cậu nhóc trong lòng, đã quen với việc nhận lễ, đồng thời nói nhỏ bên tai cậu nhóc: “Nhị Quang, đến đây rồi đừng nói ngươi tên Quang Quang, càng không nên giải thích với người khác tại sao ngươi có cái tên “Quang Quang”, biết chưa?”
Cậu nhóc trong ngực ngoan ngoãn: “Vâng. Từ sư huynh, thế ta nên có tên là gì?”
Từ Hành Chi dùng quạt gãi mang tai, mắc kẹt.
Rất nhanh sau đó, Từ Hành Chi dừng trước mặt một người.
Khúc Trì giống hệt các đệ tử Đan Dương Phong khác, mặc áo đỏ thắt lưng trắng, áo rộng váy dài, một cây phất trần chuôi ngọc nằm yên trên tay hắn, từng sợi lụa trắng muốt mượt mà rủ xuống.
Hắn chào Từ Hành Chi với chất giọng ấm áp: “Vừa về từ Lệnh Sơn hả? Tình hình chỗ đó thế nào?”
Từ Hành Chi không vội đáp lại, nhìn xung quanh nói: “Chu mập đâu rồi?”
Khúc Trì đáp: “Bắc Nam vừa đi Thanh Khâu rồi. Tuyết Trần tới núi Nghiêu Quang. Ta vừa từ núi Chiêu Dao về.”
Từ Hành Chi ngạc nhiên: “Năm nay bận rộn quá nhỉ. Tuyết Trần cũng đi... Bên chỗ ta không có chuyện gì lớn cả, đụng phải hai đệ tử ngốc của Ứng Thiên Xuyên, ta dạy dỗ một chút rồi thôi.”
Khúc Trì chú ý tới Quang Quang nằm nhoài trong lồng ngực Từ Hành Chi: “Đứa bé này là...”
Từ Hành Chi đáp lời một cách tự nhiên: “Là đứa nhỏ ta nhặt về, linh căn không tệ.” Y quay người, cho Khúc Trì nhìn mặt của cậu nhóc: “Coi nè, xinh lắm luôn.”
Cậu nhóc được Từ Hành Chi khen thì ôm chặt cánh tay y, hưởng thụ cọ trong lồng ngực y.
Từ Hành Chi nháy mắt, hả hê nói: “Ngưỡng mộ không? Không biết nuôi chứ gì? Không nuôi nổi chứ gì?”
Khúc Trì cười bất đắc dĩ: “Nhóc ấy tên gì?”
Từ Hành Chi: “Ờm, Trọng Quang.”
Khúc Trì dở khóc dở cười: “Sao nghe như ngươi vừa đặt vậy?”
Từ Hành Chi nói hươu nói vượn một cách đàng hoàng: “Đâu có. Không tin ngươi hỏi nhóc đi.”
Trọng Quang nhanh chóng tiếp nhận sắp đặt qua loa này: “Đúng vậy.”
Từ Hành Chi cười hì hì.
Cái tên Trọng Quang cũng không tệ lắm, còn họ... Chờ y về lật xem sách trăm họ rồi tính.
Khúc Trì hỏi: “Ngươi cứ dẫn theo nhóc ấy thế này sao?”
Từ Hành Chi bế Trọng Quang, vừa đi vừa nói: “Chắc là sau này cứ dẫn theo thôi, nhưng bây giờ ta không chăm nổi. Nhiều chuyện quá, chẳng may có ngọn núi nào xảy ra chuyện ta còn phải chạy đi.”
Trọng Quang chưa kịp tiêu hóa hết ý trong lời y nói, Từ Hành Chi đã cất cao giọng gọi một đệ tử Phong Lăng Sơn mặc đồ cùng màu với y: “Cửu Chi Đăng, Tiểu Đăng!”
Một thiếu niên trạc tuổi Trọng Quang nghe tiếng quay người lại.
Thiếu niên thanh tú nhưng có vẻ lạnh nhạt trời sinh, cứ như chuyện trên thế gian không có liên quan gì tới cậu ta.
Nhưng khi nhìn thấy Từ Hành Chi, trong mắt cậu ta bỗng hiện lên hơi thở nhân gian, chút sắc sảo lập tức nhũn dần thành ba nghìn dòng nước: “Sư huynh về rồi?”
Thậm chí cậu ta hoàn toàn không nhìn vào Trọng Quang, mãi đến khi chú ý thấy động tác Từ Hành Chi dùng một tay ôm Trọng Quang, ánh mắt cậu ta mới đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Trọng Quang hơi nghiêng đầu.
Từ Hành Chi thả Trọng Quang xuống, đẩy cậu nhóc về phía Cửu Chi Đăng: “Tiểu Đăng, đây là Trọng Quang. Ngươi chăm sóc hắn trước, lấy cho hắn ít đồ ăn và quần áo.”
Cửu Chi Đăng nhíu mày lại, trả lời vô cùng miễn cưỡng: “Vâng, sư huynh.”
Trọng Quang không tỏ biểu cảm gì với Cửu Chi Đăng. Nhóc quay lưng lại, ngẩng đầu lên nói với Từ Hành Chi: “Từ sư huynh, ta sẽ ngoan. Bao giờ huynh tới đón ta.”
Từ Hành Chi cúi người, sờ mái tóc mềm mại lạ kỳ của nhóc: “Ba ngày tới là thời gian chuẩn bị lễ tế Đông Hoàng, sẽ khá bận, nhưng tối nay ta sẽ tới chỗ Tiểu Đăng thăm ngươi.”
Trọng Quang nhón chân lên, nhân lúc Từ Hành Chi không quan sát, hôn má y một cái.
Nhóc chắp tay ra sau lưng, mặt mày toát ra từng đợt hương kẹo ngọt ngào: “Từ sư huynh, ta chờ huynh tới đó nha.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT