Quảng Phủ Quân răn dạy xong thì phất tay áo đi mất.
Thanh Tĩnh Quân nhìn sang bóng lưng như cây tùng xanh của ông ấy, đợi ông ấy đi xa mới thu tầm mắt lại, chậm rãi bước xuống bậc thềm vươn tay ra với Từ Hành Chi đang quỳ trên đất.
Từ Hành Chi cố ý đặt tay mình lên tay ông.
Thanh Tĩnh Quân mím môi khẽ cười: “Rượu mang về cho ta đâu?”
Từ Hành Chi ho nhẹ một tiếng, ưỡn thẳng người dậy tháo nhẫn chứa đồ của mình xuống, kéo tay Thanh Tĩnh Quân qua rồi đeo lên tay cho ông.
Y giương mắt cười nói: “Chắc hẳn sư phụ biết cách dùng thế nào rồi chứ?”
Thanh Tĩnh Quân mở tay phải ra, để mặc y đeo nhẫn cho mình, tay còn lại chậm rãi xoa đầu Từ Hành Chi.
Làn da được giấu dưới tay áo vân mây của Thanh Tĩnh Quân trắng đến mức trong suốt, có vết bầm tím kỳ lạ, trông như bị luồng sức mạnh gì đó siết chặt.
Từ Hành Chi chỉ nhìn một cái rồi nhíu mày: “Sư phụ, gần đây cơ thể người không sao chứ?”
Thanh Tĩnh Quân an ủi y: “Chỉ ngủ nhiều mơ nhiều thôi, không cần lo lắng.”
“Con điều dưỡng kinh mạch cho người nhé?”
Thanh Tĩnh Quân dịu dàng vuốt tóc y: “Sư phụ biết phải chăm sóc mình thế nào.”
“Chẳng phải vì Hành Chi đau lòng sư phụ thôi sao?” Từ Hành Chi cười nói: "Hơn nữa, sư phụ biết chăm sóc mình thật à? Nửa tháng trước, người chạy ra sau núi uống rượu say xỉn suốt sáu ngày vất vưởng giữa núi chẳng thấy bóng người đâu, dọa Quảng Phủ Quân sợ tới mức dẫn con đi tìm trên núi, người không nhớ sao?”
“Uống say rồi còn nhớ gì nữa?” Thanh Tĩnh Quân hiền hòa cười: “Tiểu Đăng thế nào rồi?”
Từ Hành Chi nghẹn lời: “Sư phụ...”
Thanh Tĩnh Quân chọc vào trán y, ấm áp nói: “Mùi rượu trên người ngươi là rượu trắng nguyên chất được ủ hơn trăm năm ở ma đạo, tưởng sư phụ không ngửi ra hả?”
Từ Hành Chi vui vẻ: “Tiểu Đăng vẫn ổn. Từ sau khi hắn lên Nguyên anh, ở ma đạo không còn ai dám bắt nạt hắn nữa.”
Thanh Tĩnh Quân dịu giọng nói: “Có khi không đơn giản thế đâu. Hắn lớn lên ở bốn môn phái, dù người bốn môn phái đối xử với hắn thế nào cũng không làm hắn bị thương hay hại hắn. Sau này ngươi chăm tới tổng đàn ma đạo thăm hắn, để trong lòng hắn dễ chịu hơn một chút.”
Từ Hành Chi cố ý trêu chọc ông: “Sư phụ muốn uống nhiều rượu nguyên chất hơn chứ gì?”
“Ta còn từng uống rượu ngon hơn thế rồi.” Thanh Tĩnh Quân nói: “Nếu rượu này do Tiểu Đăng gửi tới, dù gì cũng là tấm lòng của hắn. Ta uống rượu của hắn cũng để hắn biết dù hắn đi tới đâu, ít nhất Phong Lăng vẫn là nhà của hắn.”
Nói tới đây, Thanh Tĩnh Quân ngáp một cái, lười biếng cụp đôi mắt hơi ửng hồng ánh nước xuống: “Gần đây ta cứ hay buồn ngủ, chắc là mệt mỏi vào mùa xuân.”
Từ Hành Chi chẳng nể nang gì: “Do sư phụ uống nhiều rượu quá thôi. Thứ cho đệ tử nói thẳng, sư phụ ham mê mỹ vị nhân gian thế này, bao giờ mới tu luyện tới cảnh “Vô vi” thoát xác thành tiên? Chi bằng cai rượu đi.”
Thanh Tĩnh Quân hơi ấm ức: “Cai rượu thì ta sống còn gì thú vị nữa.”
Từ Hành Chi: “...”
Rồi rồi rồi, người là sư phụ, người to nhất.
Thanh Tĩnh Quân lại nói: “Hơn nữa, ta không muốn thành tiên.”
“Vì sao?”
Thanh Tĩnh Quân dịu dàng cười đáp: “Hành Chi còn nhỏ. Sư phụ đi mất, ai chăm sóc Hành Chi bây giờ?”
Từ Hành Chi dở khóc dở cười: “Thôi thôi sư phụ ơi, con không phải Trọng Quang, lớn từng này rồi, còn cần người khác chăm sóc. Người tuyệt đối đừng để sư thúc nghe được lời này, nếu không ông ấy lại đổ chuyện người nhiều năm rồi mà không phi thăng lên đầu con.”
Thanh Tĩnh Quân mỉm cười, chậm rì rì bênh vực cho Quảng Phủ Quân: “Khê Vân không phải người cố tình gây sự.”
Từ Hành Chi nghĩ, trong mắt kiểu người thong dong, hòa nhã như sư phụ, trên đời này có người gây sự vô cớ à?
Thanh Tĩnh Quân mệt mỏi thật, đẩy vai y: “Ngươi về nghỉ ngơi đi.”
Tiễn Từ Hành Chi đi, Thanh Tĩnh Quân quay người lại đi vào điện Thanh Trúc, đóng cửa điện lại, chậm rãi đi tới đệm hương bồ, ngồi xếp bằng xuống, điều chỉnh nhịp thở bước vào giấc ngủ, chỉ chốc lát sau, ý thức của ông đã vào trong thức hải dạo chơi, dễ tích lũy năng lượng tinh thần, giảm mệt mỏi.
Nhưng sau khi Thanh Tĩnh Quân chìm vào thức hải không lâu, thân thể vốn nên ngủ say của ông lại mơ hồ xảy ra biến cố.
Cổ ông như có vết sâu bọ bò lên, dưới lớp da bán trong suốt, ngờ ngợ thấy được mạch máu màu xanh ở cổ nhúc nhích một cách không bình thường.
Thanh Tĩnh Quân mở hai mắt ra, loạng choạng bước đi, chân trần kéo lê áo bào, đi tới trước gương đồng rồi dừng lại.
Gương đồng phản chiếu mắt cá chân trắng mịn, cẳng chân thon dài trơn bóng của ông, áo lụa mỏng xanh nhạt khoác trên người như ẩn như hiện, trông hệt như lúc ông say rượu nửa đêm chạy ra ngoài như mọi lần.
Nhưng trong đôi mắt ấy, không còn ánh sáng ấm áp hòa nhã mềm dịu, vô tội như trước nữa mà nhuốm đẫm màu máu.
Ngón tay ấy chậm rãi xoa ấn đôi môi mềm mại căng mọng của Thanh Tĩnh Quân, tiện đà dùng chính đôi môi ấy nở một nụ cười nghiền ngẫm và hung ác: “Nhạc Vô Trần, xin chào.”
Từ Hành Chi về điện của mình, chán chường xoay hai vòng, trong lồng ngực có thêm phần nặng nề phiền muộn.
Trước kia khi y về, Mạnh Trọng Quang sẽ ở trên giường hoặc ngồi ở bậc cửa ôm gối chờ y về, vừa thấy bóng dáng y đã nhào lên như chó con, đột nhiên không thấy chó con dính người ấy đâu, Từ Hành Chi cảm thấy cả người không được thoải mái.
Y ở trong phòng dằn vặt nửa khắc, quyết đoán vung tay áo lên sử dụng pháp lực làm một ngọn đèn trong phòng dần dấy lên ánh sáng xanh.
Trong nháy mắt, trong phòng có thêm ba bóng dáng hoặc ngồi hoặc đứng.
Nhìn thấy ba người họ, Từ Hành Chi mới thấy thể xác và tinh thần thoải mái hơn chút: “Ơ, đều đang bận à.”
“Đệch!” Có thể thấy Chu Bắc Nam vừa tắm xong, cơ bắp màu lúa mạch vẫn còn dính đầy nước: “Từ Hành Chi ngươi muốn thắp đèn mà không biết nhắc trước một tiếng hả?”
Từ Hành Chi dựa vào lưng ghế, tùy ý khoát tay chặn lại, không có tâm trạng chào hỏi: “Bắc Nam, ta tới tìm các ngươi chơi.”
Chu Bắc Nam vứt quần áo trong tay về phía Từ Hành Chi, Từ Hành Chi tránh qua một bên mới nhớ ra mình ở bên phía Chu Bắc Nam chỉ là ảo ảnh, thế là cười hì hì: “Làm gì thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc Từ Hành Chi rảnh rỗi buồn chán quá đã làm một chiếc đèn bằng sừng tê giác.
Dự tính ban đầu khi Từ Hành Chi làm chiếc đèn này rất đàng hoàng nghiêm chỉnh: “Có cái này, một khi bốn môn phái xảy ra chuyện hoặc khu vực lân cận có quái vật gì đó khó giải quyết, chúng ta có thể giúp đỡ nhau, xử lý sự cố đúng lúc.”
Y tới Thanh Lương Cốc, Đan Dương Phong và Ứng Thiên Xuyên, bỏ ở phòng Ôn Tuyết Trần, Khúc Trì và Chu Bắc Nam mỗi phòng một cái, chỉ cần đẩy linh lực nhen lửa một trong mấy cái đó sẽ có thể tự lựa chọn những cái khác cùng sáng lên, nhìn thấy bóng đối phương, nghe được giọng đối phương.
Với món đồ chơi này của y, Ôn Tuyết Trần nói trúng tim đen: “Ngươi chỉ sợ không có ai nói chuyện với ngươi thôi.”
Chu Bắc Nam cũng tán thành với câu đó.
Nhưng nói thế thôi chứ cuối cùng bốn ngọn đèn đều yên ổn nằm trong điện của mấy đồ đệ đứng đầu của bốn môn phái. Ôn Tuyết Trần còn cất công dùng sáu cái sừng tê giác đen giá trị liên thành để thắp cái đèn tê giác đó.
Đúng như dự đoán, sau khi dùng cái đó số lần sử dụng vào mục đích đàng hoàng ngày càng ít, hầu hết đều là Từ Hành Chi rảnh rỗi tìm bọn họ tán gẫu.
Ôn Tuyết Trần đang vùi đầu viết gì đó, nghe Chu Bắc Nam và Từ Hành Chi cãi nhau, chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Hai người nói chuyện nhỏ thôi. Khúc Trì đang ngồi thiền.”
Từ Hành Chi chỉnh ghế ngay ngắn lại: “Nghe chưa Chu mập, đừng làm ồn nữa. Quảng Phủ Quân bắt ta chép “Lịch sử Phong Lăng”, ta phải ổn định tinh thần để làm.”
Chu Bắc Nam cười trên sự đau khổ của người khác, lau hết nước trên người, quấn khăn tắm bên hông, nhặt quần áo vừa ném ra ngoài về, khoác qua loa lên người: “Sao thế, lại gây chuyện à?”
Từ Hành Chi mở một cuốn sách thẻ tre trống không ra: “Ta không gây chuyện, Quảng Phủ Quân cũng có thể tìm ra lý do bắt ta chép sách.”
Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt nói: “Ngươi nên nhờ vào đó mà tu thân dưỡng tính.”
Từ Hành Chi oán giận: “Chép muốn ói luôn rồi, tu thân dưỡng tính ở đâu ra? Có quyển nào trong Tàng Thư Các của Phong Lăng Sơn bọn ta mà ta chưa từng chép? Bây giờ ta cầm bút lên thôi dạ dày đã thấy chua rồi.”
Ôn Tuyết Trần nghe vậy thì khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng có thêm nụ cười nhàn nhạt: “Do ngươi không chú tâm vào nó.”
Nhìn vẻ mặt ấy của hắn ta, Từ Hành Chi đăm chiêu, giả bộ đứng dậy rót nước, rón rén đi vòng ra phía sau hắn ta, đọc thứ mà mình nhìn thấy lên: “Ngồi ngắm trời đất, nằm nhìn lòng mình, mây bay thành nàng, sao sáng thành nàng...”
Từ Hành Chi bước đi thong thả, cười nói: “Mây bay thành nàng, sao sáng thành nàng... Bắc Nam à, Tiểu Huyền Nhi về thăm Ứng Thiên Xuyên rồi à? Thả người ta về sớm chút đi, ngươi xem Tuyết Trần kìm nén thành thế này rồi.”
Ôn Tuyết Trần ngượng ngùng lại hơi tức giận: “Từ Hành Chi!”
Từ Hành Chi lập tức ngoan ngoãn đáp: “Ta chép sách, chép sách đây.”
Cứ thế bốn người tiếp tục làm chuyện của mình.
Ôn Tuyết Trần tập trung viết bức thư tình mà hắn ta vĩnh viễn không định gửi cho Chu Huyền, Từ Hành Chi chép sách, Khúc Trì ngồi thiền, Chu Bắc Nam xách trường thương ra thao trường tập một canh giờ rồi lại xách thương về, tắm rửa thêm lần nữa.
Chu Bắc Nam quay về tạo ra tiếng động không nhỏ, Khúc Trì ngồi yên từ nãy tới giờ bỗng mở mắt ra, nhìn thấy ảo ảnh của ba người ở trước mắt cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ điềm đạm khoác áo đứng lên, đi tới trước ảo ảnh của Từ Hành Chi nhìn thử rồi mỉm cười, sau đó lấy một quyển sách tự ngồi đọc.
Bốn người ai làm việc người đó, trông an nhàn tự tại.
Một lúc sau, Khúc Trì bị mấy đệ tử gọi ra ngoài xử lý công việc, hắn vừa mới đi Từ Hành Chi đã bỏ bút xuống luôn, duỗi người.
Chu Bắc Nam: “Chép xong rồi sao?”
Từ Hành Chi đẩy cuốn sách chưa khô mực về phía trước: “Chép gì mà chép? Từ lúc vào đây tới nay, ta chép “Lịch sử Phong Lăng” được ba mươi lần, đọc thuộc luôn được rồi. Nhìn đi.”
Chu Bắc Nam nửa người trên để trần vừa lau mái tóc dài vừa đi tới xem sách: “Ngươi được đấy.”
Từ Hành Chi dùng đầu ngón tay gõ mặt bàn: “Xem giúp ta có chỗ nào sai không.”
Dứt lời, y nghiêng đầu qua chỗ khác, nói với Ôn Tuyết Trần: “Tuyết Trần, năm nay Tiểu Huyền Nhi vẫn tham dự cuộc thi Thiên bảng sao?”
Ôn Tuyết Trần gật đầu: “Ừ.”
“Ta bảo này sao Tiểu Huyền Nhi vẫn đến thế?” Từ Hành Chi gác tay lên ghế: “Ôn tóc trắng, nói thật ngươi có được không hả, hơn nửa năm rồi cháu trai cháu gái của ta đâu?”
Ôn Tuyết Trần dừng bút, ngẩng đầu nhìn y: “Ta có được hay không, ngươi có muốn thử không?”
Từ Hành Chi bật cười.
Chu Bắc Nam đi ra khỏi chỗ bên cạnh Từ Hành Chi, vứt khăn tắm ướt nhẹp qua một bên: “Mặc dù tên họ Từ này mười câu mới nói được một, hai câu giống tiếng người nhưng câu đấy đúng lắm, Tuyết Trần, ta vẫn đang đợi bế cháu trai đấy.”
Ôn Tuyết Trần bình thản đáp: “Ta muốn con gái.”
Chu Bắc Nam ơ một tiếng, gãi tai: “Con gái? Yếu đuối mềm mại như thế nuôi thế nào?”
Từ Hành Chi cầm cuốn sách đã chép xong lên, vừa xem lại từ đầu vừa nói mát: “Hai phu thê người ta nuôi, kẻ làm cữu cữu như ngươi một năm bế vài lần là được lắm rồi.”
Ôn Tuyết Trần không muốn nói tiếp về đề tài này nữa, nói: “Đúng rồi, Khúc Trì không tham gia cuộc thi Thiên bảng lần này đâu.”
Từ Hành Chi khó hiểu: “Hả?”
Ôn Tuyết Trần nói: “Ngươi quên rồi à? Hắn thay mặt sơn chủ Đan Dương Phong, chuyện quan trọng thế này, chắc sẽ ngồi chung với nhóm Thanh Tĩnh Quân.”
Từ Hành Chi bật cười: “Thế lại hay quá. Ta bớt một đối thủ.”
Ôn Tuyết Trần: “Ngươi đừng vui mừng sớm. Ta nghe sư phụ nói có khả năng năm nay ngươi cũng không tham gia được đâu.”
Từ Hành Chi ngẩn người.
Ôn Tuyết Trần ngẩng đầu lên nói: “Ngươi là tu sĩ Nguyên anh rồi, cũng từng đạt hạng nhất Thiên bảng, cần gì phải góp mặt nữa.”
Từ Hành Chi cau mày.
Y nghĩ tới kế hoạch của mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không chịu bỏ cuộc, siết chặt tay lại nghiêng người về phía ảo ảnh của Ôn Tuyết Trần: “Ta mặc kệ, ta muốn tham gia.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Tuyết Trần: “Ngươi làm nũng với ai thế hả?”
Từ Hành Chi cười tủm tỉm: “Ngươi đó.”
Ôn Tuyết Trần: “...”
Từ Hạnh Chi: “Tuyết Trần huynh, nói mấy lời hay với Phù Diêu Quân giúp ta nha.”
Ôn Tuyết Trần: “Ừ. Có việc gì mới gọi Tuyết Trần huynh, không có việc gì là gọi Ôn tóc trắng.”
Từ Hành Chi không nói gì, chỉ cười nhìn hắn ta.
Ôn Tuyết Trần ho một tiếng, che miệng ậm ờ nói: “Ta sẽ cố hết sức.”
Từ Hành Chi mặt mày hớn hở ngay lập tức: “Cảm ơn nhé. Ngươi giúp ta nói với Phù Diêu Quân, ta không dùng Bút nhàn rỗi cũng được, cho ta cầm bừa thanh kiếm nào đó cũng được. Nói chung có tên ta là được.”
Chu Bắc Nam trợn mắt: “Ngươi có ý gì? Năm nay ta vẫn tham gia mà.”
Từ Hành Chi nhếch miệng, vùi đầu tiếp tục xem nội dung mình vừa chép, mới đọc được hai ba dòng y đã nhíu mày vung vẩy cuốn sách trên tay về phía Chu Bắc Nam: “Coi này, coi này, vừa nãy bảo ngươi xem giúp ta có lỗi sai nào không, sao ngươi không nhìn thấy hả?”
Chu Bắc Nam nhìn lướt qua cuốn sách: “Sao ta biết lịch sử Phong Lăng các ngươi thế nào?”
Từ Hành Chi: “Hừ, ta không tin lịch sử Ứng Thiên Xuyên các ngươi không ghi chép về chuyện này.”
Y chỉ cho Chu Bắc Nam xem: “Loạn Chinh Thú do Nhập Tái và Tạp La của ma đạo phát động xảy ra vào năm Chinh Thú đầu tiên, ta viết thành năm Chinh Thú thứ hai, sao ngươi không nhắc ta? Chẳng may bị Quảng Phủ Quân nhìn thấy, ông ấy lại mắng ta không chú tâm.”
“Tự ngươi viết sai mắc mớ gì tới ta?” Chu Bắc Nam lườm một cái, nhưng nói câu đó xong trong mắt hắn ta cũng nổi lên chút nghi ngờ: “Loạn Chinh Thú không phải xảy ra vào năm Chinh Thú thứ hai à?”
Từ Hành Chi: “Não ngươi bị úng nước rồi hả? Học thuộc lòng từ nhỏ tới lớn mà ngươi cũng quên được?”
Dứt lời, y quay qua Ôn Tuyết Trần: “Ôn tóc trắng, nói cho hắn biết: “Loạn Chinh Thú xảy ra vào năm nào?”
Ôn Tuyết Trần nhíu mày: “Không phải năm Chinh Thú thứ hai sao?”
Từ Hành Chi cầm bút định sửa: “...”
Nghe hai người nói thế, bản thân Từ Hành Chi bắt đầu thấy nghi ngờ.
Nhưng y nghĩ y chép cái này ba mươi lần rồi, sao mà nhớ nhầm được, vì thế y khoanh tròn vào chữ “hai”, gạch chéo một cái, sửa vào chỗ trống cạnh đó thành “đầu tiên”.
Đúng lúc đó, Khúc Trì giải quyết xong công việc quay lại điện.
Từ Hành Chi đặt bút xuống, quay lại hỏi hắn: “Khúc Trì, ngươi tới đúng lúc lắm. Ta hỏi ngươi, Thanh Tĩnh Quân Nhạc Vô Trần diệt Tạp La dẹp yên loạn lạc ma đạo xảy ra vào năm nào?”
Từ Hành Chi giơ hai tay sang hai bên nhún vai với Ôn Tuyết Trần và Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam chỉ cho rằng mình nhớ nhầm, quay người đi mặc quần áo, Ôn Tuyết Trần lại chống bút lên đầu, như có điều ngờ vực: “Ta vừa nói năm bao nhiêu?”
Từ Hành Chi cười nói: “Ôn tóc trắng, đầu óc này của ngươi đúng là có tuổi rồi.”
Ôn Tuyết Trần vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng so với công việc rối rắm trong cốc thì việc này quá nhỏ nhặt, không quấy nhiễu hắn ta quá lâu.
Từ Hành Chi bên này cũng rất bận, chép “Lịch sử Phong Lăng” xong nộp cho Quảng Phủ Quân, y bắt đầu bận rộn túi bụi cho cuộc thi Thiên bảng.
Sau khi y bận hết mấy ngày, không dễ dàng gì mới có lúc rảnh mới nhận ra lâu lắm rồi không nhận được thư của Mạnh Trọng Quang.
Từ Hành Chi hàng đêm ngủ trong chăn lạnh không có ai nói chuyện, rảnh miệng tới mức hoảng, suốt ngày tìm Chu Bắc Nam, còn nhiệt tình mời hắn ta tới Phong Lăng Sơn ở cùng, kết quả không có gì bất ngờ cả, y bị từ chối: “Bổn công tử tới ngủ cùng ngươi? Con mẹ nó ngươi không tự tìm đạo lữ đi.”
Từ Hành Chi nghĩ, ta tìm rồi, chẳng phải bị chính y phái ra ngoài rồi sao?
Không liên lạc với Mạnh Trọng Quang được thật sự khiến trong lòng Từ Hành Chi trống trải vô cùng, y nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chắc là mấy ngày trước gửi linh hàm thông báo cho Mạnh Trọng Quang biết mình tới tổng đàn ma đạo uống rượu gây ra họa này.
Y gửi thêm một linh hàm nữa.
Cái gọi là linh hàm không cần cầm bút viết, dùng một tia linh quang mà thành, người viết nói miệng rồi truyền ra ngoài, vừa có thể đảm bảo người kia nhận được tin, còn có thể nghe người truyền tin chính miệng nói ra.
“Trọng Quang, mấy ngày không gặp, dạo này vẫn ổn chứ? Ta bận bịu cả ngày, hôm qua rất nhớ ngươi, nằm mơ mấy lần đều mơ thấy có ngươi nằm trong lòng, rất ấm.”
Từ trước tới nay Từ Hành Chi da mặt dày, trong lòng nghĩ gì thì nói hay viết đều không cắt bớt gì cả.
Bỏ lại mấy câu đó, Từ Hành Chi đang định gửi đi thì cửa điện được ai đó gõ vang.
Từ Hành Chi vui vẻ, ngẩng đầu lên: “Trọng...”
Nhưng người đi vào lại là Nguyên Như Trú.
Qua mấy năm, đôi mắt sáng ngời của nàng vì tu tiên học đạo vẫn không hề mờ đi, ngược lại còn có thêm ánh sáng trong veo dịu dàng, sạch đẹp như mơ. Dù nàng không nói câu nào, chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể trở thành giấc mộng của rất nhiều người.
Nguyên Như Trú đặt một bình trà xanh đã pha xuống bên cạnh tay phải Từ Hành Chi: “Sư huynh, đây là ngân châm Quân Sơn thượng hạng, mấy hôm nay ta thấy sư huynh mệt nhọc nên pha cho sư huynh uống cho đỡ mệt.”
Ánh mắt Từ Hành Chi dịu xuống hẳn: “Cảm ơn muội.”
Nguyên Như Trú tặng trà xong không đi ngay, đứng cạnh bàn do dự chốc lát mới chậm rãi nói: “Sư huynh.”
Từ Hành Chi ngửi được mùi không bình thường: “Sao?”
Nguyên Như Trú cúi đầu, tình cảm nồng nàn trong giọng nói khiến Từ Hành Chi tái mặt: “Sư huynh, ta vào Phong Lăng được mười mấy năm rồi. Từ lúc ta vào Phong Lăng, huynh đã là đệ tử đứng đầu Phong Lăng. Ta ngước về phía huynh, nhìn huynh, chỉ cần có huynh ở bên cạnh ta cảm thấy rất yên ổn yên tâm...”
Đột nhiên Từ Hành Chi có dự cảm không hay, lên tiếng cố gắng ngăn cản câu tiếp theo của nàng: “Như Trú...”
Nguyên Như Trú lại không để ý tới sự ngăn cản của y, dịu dàng nói: “Sư huynh, ta có thể may mắn nhận được sự yên ổn và yên tâm cả đời từ huynh không?”
Tay Từ Hành Chi run lên, gửi linh hàm ghi lại lời Nguyên Như Trú đi mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT