Mạnh Trọng Quang ôm Từ Hành Chi vào lòng như ôm cả thế giới của mình.

Nhưng không đợi hắn có động tác tiếp theo, hắn nghe bên ngoài hang loáng thoáng tiếng gọi lo lắng của Chu Bắc Nam: “Hành Chi! Từ Hành Chi! Ngươi ở đâu? Nghe được thì đáp một tiếng đi!”

Mạnh Trọng Quang: “...”

Tai Từ Hành Chi hơi nhúc nhích như có cảm giác, rầu rĩ khẽ hừ mấy tiếng.

Sao Mạnh Trọng Quang cam lòng dừng lại cho được, món ăn trên bàn đã lên tới tận miệng còn chắp tay không cần. Hắn kẹp chặt cái eo mềm dẻo của Từ Hành Chi, vội vàng lăn vào bên trong.

Nhưng lần xóc nảy này khiến Từ Hành Chi khôi phục được một chút tinh thần giật mình tỉnh lại: “Ưm...”

Mạnh Trọng Quang chưa phát hiện ra điều khác thường, vừa hừ khẽ như mèo con làm nũng vừa dựa vào ngực Từ Hành Chi, đầu lưỡi ấm nóng linh hoạt khêu cái hạt nhạt màu cách lớp y phục.

Từ Hành Chi đến từng tuổi này vẫn chưa trải sự đời, đâu thể chịu nổi cái này, vội vàng đạp thẳng vào Mạnh Trọng Quang, cũng không dám nhìn mặt Mạnh Trọng Quang, mở nhẫn chứa đồ đeo trên tay trái ra, lấy một bộ y phục của mình rồi ném qua, nói chuyện hơi vấp: “Trọng Quang, đồ... Khụ, mặc đồ vào.”

Y muốn đứng dậy nhưng vừa co chân vào lại đụng phải nơi nhô cao nào đó, khó chịu tới mức khiến y đổ mồ hôi ngay lập tức, y chống khuỷu tay vào vách đá một lúc lâu, đẩy hết toàn bộ mị khí chọc ghẹo chạy cuồn cuộn trong kinh mạch mình ra, cũng đẩy mùi vị mê hoặc lòng người đặc hữu của loài rắn vào tận sâu trong hang.

Nhưng cơ thể đã có phản ứng, muốn ép xuống không phải chuyện dễ dàng, Từ Hành Chi cố nén kích động ra tay tự xử cho thoải mái, run rẩy nói: “Trọng Quang, ngươi thế nào rồi? Ở đây...”

Không chờ y nói hết câu, vòng ôm ấm áp đã nhào tới từ sau lưng, ôm Từ Hành Chi thật chặt.

Áo khoác rộng khô ráo phanh ra, trùm lên cả hai người từ đằng sau, hàm răng nhỏ lần mò trên vành tai Từ Hành Chi, leo bám lên trên, cuối cùng cắn ở đỉnh vành tai.

Nhưng trừ cái áo khoác rộng ấy, Mạnh Trọng Quang không mặc gì hết.

Từ Hành Chi chỉ cảm thấy đằng sau nóng bỏng, mặt tái nhợt: “Trọng Quang, xuống.”

“Ta không xuống.” Mạnh Trọng Quang nhỏ giọng nói: “Không xuống đâu.”

Từ Hành Chi kiên nhẫn dỗ: “Nghe lời, xuống đi, mặc y phục vào.”

Mạnh Trọng Quang lúc này như quyết tâm chống đối Từ Hành Chi: “Không mặc.”

Hắn nói xong còn hơi cử động eo, thổi hương thơm quyến rũ thoang thoảng vào tai Từ Hành Chi: “Chẳng lẽ sư huynh không muốn sao? Hả?”

Mặt Từ Hành Chi đỏ rần: “Đừng quậy!”

“Sư huynh lại muốn trốn.” Mạnh Trọng Quang đảo mắt, cười hì hì liếm vành tai đã có dấu răng mờ, đầu ngón tay thon dài vòng tới trước mặt Từ Hành Chi, lòng bàn tay lướt qua chiếc mũi thẳng hơi vểnh lên của y, mơn trớn nhân trung, ấn đôi môi căng mọng của y xuống, môi châu mềm mại bị ấn xuống một chút rồi lại co giãn thoát khỏi ngón tay hắn: “Sư huynh sợ ta hay sợ đau?”

Từ Hành Chi bị hắn liếm láp trêu chọc như đòi mạng, cả người như sắp bùng cháy: “Mạnh Trọng Quang! Ngươi đừng bày trò. Mặc quần vào, ta khai thông kinh mạch cho ngươi...”

“Ta không mặc.” Mạnh Trọng Quang cười hôn gáy y: “Ta từng lén lút mặc quần lót của sư huynh, nhỏ quá, bó siết lắm.”

Từ Hành Chi: “...”

Mạnh Trọng Quang muốn nói gì đó nữa nhưng bị Từ Hành Chi trở tay ôm eo quay tới trước mặt, dùng ngón tay ấn vào huyệt vị bên dưới xương quai xanh.

Hắn bỗng nhũn hết cả eo, trợn trừng mắt.

Hắn đã thu lại vẻ ngoài của yêu, kinh mạch khôi phục bình thường, trong tình trạng này hắn không phải đối thủ của Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi liếm môi, nghĩ tới chuyện Mạnh Trọng Quang vừa vuốt ve trêu chọc chỗ này thì nơi vừa liếm bỗng nóng bỏng: “Tên nhóc nhà ngươi giỏi quá rồi ha?”

Mạnh Trọng Quang vừa đối diện với Từ Hành Chi cái là vẻ hung hăng kiêu ngạo mất hút ngay, ấm ức tới mức khóe mắt rũ xuống, trông như chó con vừa bị cướp mất lương thực trong miệng.

“Sư huynh...”

Gương mặt của hắn xinh đẹp trắng trẻo, trông vô cùng đáng thương: “Ta khó chịu...”

Từ trước tới nay Từ Hành Chi luôn thích mềm không thích cứng, bị Mạnh Trọng Quang nhìn như thế thì mềm lòng: “Khó chịu thì nói cho đàng hoàng, sờ lung tung gì chứ? Nằm yên đấy, sư huynh đẩy tà khí ra cho ngươi.”

Mạnh Trọng Quang bĩu môi không vui: “Muốn ôm.”

Thôi vậy, ôm thì ôm, dỗ từ nhỏ tới lớn rồi, thêm lần này cũng chẳng nhằm nhò gì.

Từ Hành Chi cúi xuống, ôm cổ hắn, ấn đầu hắn lên bả vai mình, cẩn thận điều hòa lại kinh mạch bị mùi xà ngọc xâm nhập khiến khô nóng mụ mị.

Nhưng rất nhanh sau đó y phát hiện ra phần da Mạnh Trọng Quang che giấu dưới lớp y phục có dấu vết khác thường.

Y không quan tâm Mạnh Trọng Quang uốn éo phản kháng, vén áo hắn lên, nhìn thấy thì không khỏi hoảng hốt tái mặt: “Làm sao thế này?”

Mạnh Trọng Quang không cần độ kiếp, vì thế thiên lôi không có tác dụng phạt mao tẩy tủy với hắn mà đánh thành vết thương thật lên người hắn.

Mạnh Trọng Quang mắt không thèm chớp: “Sư huynh chịu khổ, ta đâu thể không ở bên cạnh sư huynh?”

“Làm bậy!” Từ Hành Chi đột nhiên sầm mặt, trách cứ: “Chuyện lớn liên quan tới tính mạng đâu phải trò đùa! Ngươi học từ ai đây hả?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Trọng Quang rụt cổ lại: “Học theo sư huynh.”

Từ Hành Chi: “...”

Mạnh Trọng Quang nói mà chẳng chớp mắt: “Thật ra ta chỉ bị chịu một chút tác động thôi. Sư huynh giấu ta vào trong cái hang này, thay ta chịu thiên lôi bên ngoài. Sư huynh mới là người cực nhọc nhất.”

Từ Hành Chi: “Thật sao?”

Y không có chút xíu ấn tượng gì với chuyện xảy ra ở trong rừng, tỉnh dậy thì vết thương đã khỏi hết rồi.

Y vỗ về mèo con Mạnh Trọng Quang, hơi đau lòng khi khiến hắn chịu ảnh hưởng: “Có đau không?”

“Căng.”

“...”

Không chờ Từ Hành Chi lạnh mặt đẩy hắn ra, Mạnh Trọng Quang đã ôm chặt cổ y, cọ qua cọ lại trên cổ y như gãi ngứa.

“Ta không biết làm.” Mạnh Trọng Quang tội nghiệp: “Sư huynh giúp ta đi.”

Từ Hành Chi: “Mạnh Trọng Quang, ngươi bao lớn rồi chứ, ngươi nói với ta ngươi không biết?”

Mạnh Trọng Quang vô cùng ấm ức: “Sư huynh, huynh vừa điểm huyệt ta mà, ta không có sức.”

Từ Hành Chi: “...”

Giọng điệu Mạnh Trọng Quang càng ngày càng ấm ức, trong mắt mờ mịt hơi sương: “Hơn nữa ta thật sự không biết... Trước kia lúc dậy sớm từng có thật nhưng lần đó không khó chịu như lần này...”

Từ Hành Chi bị ánh mắt long lanh của hắn nhìn chăm chú làm cho sợ hãi, nghĩ lại mình khiến hắn bị thế này, đành phải chậc một tiếng xắn ống tay áo lên: “Ngươi ngoan ngoãn một chút, dám lộn xộn nữa thì ta ra tay không có chừng mực đâu.”

Từ Hành Chi vừa mới chạm vào vẻ mặt đã lạ rồi.

Một mặt là trước đó y chưa từng làm giúp người khác, thật sự rất xấu hổ, nhưng nghĩ đứa nhỏ này do mình nuôi lớn thì thấy không kháng cự quá.

Mặt khác, y phát hiện Mạnh Trọng Quang không khoác lác.

Đúng là quần lót của mình hơi nhỏ so với hắn.

Vốn dĩ Từ Hành Chi nghĩ rằng mình run rẩy mấy cái là được, không ngờ y kiên trì tới mức cổ tay tê rần rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu.

Y đổ mồ hôi, Mạnh Trọng Quang lại nhìn y bằng vẻ mặt trong sáng, khẽ hỏi: “Sư huynh ơi, có phải huynh không biết làm đúng không?”

Từ Hành Chi: “...” Mẹ nó, cắt luôn đi.

Mạnh Trọng Quang nói xong thì thò tay vào trong áo Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi vỗ tay hắn gạt xuống: “Ngươi làm gì vậy?”

“Sư huynh không khó chịu sao?” Mắt Mạnh Trọng Quang trong trẻo sạch sẽ: “Sư huynh giúp ta, ta cũng có thể giúp sư huynh mà.”

“Không phải ngươi nói ngươi không biết sao?”

Mạnh Trọng Quang chân thành nói: “Ta học theo sư huynh đó.”

Từ Hành Chi: “Mạnh Trọng Quang, ngươi học công pháp chăm chỉ như thế này thì tốt.”

Mạnh Trọng Quang chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu y nói gì.

Từ Hành Chi kiên quyết từ chối ý tốt của Mạnh Trọng Quang, chăm chú hầu hạ vị tổ tông này. Không biết qua bao lâu, Mạnh Trọng Quang nghiến chặt răng, ngẩng cái cổ thon dài lên, xấu hổ rên một tiếng.

Một tiếng này quyến rũ người ta tới đòi mạng, như bị móng vuốt mèo đầy lông gãi vành tai, Từ Hành Chi không chịu nổi, cơ thể căng cứng đột nhiên run rẩy.

Sau khi xong chuyện, y sầm mặt đi ra phía sau tảng đá thay bộ đồ khác.

Có tảng đá che chắn, Mạnh Trọng Quang chỉ có thể nhìn thấy nửa cẳng chân mịn màng thon dài của y.

Nghĩ tới chuyện vừa rồi, hắn cực kỳ không cam tâm, tức giận đấm đất.

Chờ hai người chỉnh trang lại y phục, Từ Hành Chi mới ra khỏi hang với Mạnh Trọng Quang.

Dọc đường đi, hai người không nói chuyện với nhau. Từ Hành Chi chỉ cảm thấy lúng túng, Mạnh Trọng Quang cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, có lẽ cũng đang xấu hổ.

Hai người ra khỏi hang không xa thì thấy Chu Bắc Nam đỏ mắt nhảy ra từ một bên rừng, bên cạnh hắn ta còn có Khúc Trì. Đáy mắt hắn ta hiện lên màu xanh nhạt do tinh thần và thể lực quá mệt mỏi nhưng vẫn dịu giọng khuyên nhủ Chu Bắc Nam.

Lúc chạm mặt nhau, hai bên đều ngây ra.

Chu Bắc Nam trố mắt ba giây, mắt đỏ ửng hơn trước, ném trường thương thép đang cầm trong tay vào ngực Khúc Trì, nhanh chân đuổi tới phía trước, vung tay đấm một phát lên mặt y.

Từ Hành Chi không đỡ, để mặc Chu Bắc Nam đánh mình ngã, cưỡi lên người y mà đấm.

Chu Bắc Nam sắp phát điên lên, đấm từng cú vào đầu, sau lưng và bả vai Từ Hành Chi: “Con mẹ nó ta đánh chết ngươi! Từ Hành Chi con mẹ nó đồ khốn này!”

Từ Hành Chi vừa đau vừa nhếch miệng cười hắn ta: “Ây, ây, được rồi, được rồi mà. Không phải vẫn còn sống đây sao.”

Chu Bắc Nam nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nói độ kiếp là độ kiếp luôn, giỏi quá ha! Hừ! Sao ngươi không bị sét đánh chết luôn đi?!”

Khúc Trì dùng thân thương chặn Chu Bắc Nam đang phát điên lại, kéo hắn ta ra sau, Chu Bắc Nam thấy chưa đủ, dùng chân đạp sau eo Từ Hành Chi.

Khúc Trì: “Bắc Nam, ngươi đừng giận, Bắc Nam! Hành Chi vẫn ổn, điều này cho thấy hắn đã lên Nguyên Anh rồi, cả nhà đều vui, không tốt sao?”

“Tốt cái? rắm ấy! Hắn là Nguyên Anh để ta đánh mấy cái thì làm sao? Hả? Không được hả?”

Từ Hành Chi xoa vai đứng dậy: “Sao thế này? Nóng tính thế?”

Khúc Trì bất đắc dĩ dịu dàng nhỏ giọng giải thích: “Hắn và Tuyết Trần tìm ngươi mấy canh giờ rồi. Cơ thể Tuyết Trần không chịu nổi nên về Thưởng Phong Quan nghỉ trước. Hắn tưởng ngươi không vượt qua được, vừa nãy còn khóc một trận.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Khóc cái đầu ngươi ấy!” Chu Bắc Nam mạnh miệng kêu: “Từ Hành Chi con mẹ nó ngươi qua đây xem ta có đánh chết ngươi không.”

Khúc Trì vừa khuyên Chu Bắc Nam chưa hết giận, vừa dùng phù truyền lệnh.

Tin tức Từ Hành Chi bình an truyền đi rất nhanh.

Quảng Phủ Quân là người đầu tiên đuổi tới chỗ Từ Hành Chi, thấy y không bị tổn thương chút xíu nào thì mới bớt căng thẳng: “Không sao rồi?”

Từ Hành Chi vẫn kính cẩn ngoan ngoãn với Quảng Phủ Quân: “Vâng thưa sư thúc.”

Quảng Phủ Quân hiếm khi khoan dung với y, vươn tay vỗ sau lưng y: “Được rồi, không sao là tốt rồi.”

Như nhớ ra sau lưng y bị thương, tay Quảng Phủ Quân cứng đờ. Từ Hành Chi không để ý, thoải mái nói: “Sư thúc, không sao đâu, khỏi hết rồi.”

Quảng Phủ Quân khẽ ho một tiếng: “Phạt đánh lần này coi như bài học. Sau này ngươi phải biết tự giác, không được qua lại với những người...”

Ông chưa nói hết câu đã có cơn gió kèm theo mùi thơm thoang thoảng bay tới trước mặt, nhào tới ôm cánh tay Từ Hành Chi: “Sư huynh!”

Nguyên Như Trú nước mắt đầm đìa, tóc mai hơi rối, đáng yêu hơn trước nhiều, đôi mắt long lanh bị vết nước mắt đan xen che lấp, thật sự khiến người ta đau lòng.

Từ Hành Chi mềm lòng, vén lọn tóc mai rối rủ xuống trước mắt của Nguyên Như Trú về sau tai, cố ý than thở: “Chậc, ông trời thiên vị Nguyên sư muội thật đấy, Nguyên sư muội khóc thế này mà vẫn là tiểu mỹ nhân.”

Nguyên Như Trú bị chọc cười: “Từ sư huynh! Sao huynh... Huynh làm ta lo lắng lâu như thế...”

“Sư huynh sai rồi, sai mười mươi luôn.” Từ Hành Chi cười, tỉnh bơ rút cánh tay mình ra khỏi lòng Nguyên Như Trú: "Trở về muội muốn bí tịch đan dược gì cứ tới đòi sư huynh, sư huynh cho muội hết.”

Niềm vui sống sót sau tai nạn khiến đầu óc Nguyên Như Trú mờ mịt. Nàng vươn tay ôm cổ Từ Hành Chi, khẽ nói: “Sư huynh, ta không muốn gì hết, chỉ cần huynh yên ổn.”

Trong khoảnh khắc này, Từ Hành Chi bỗng cảm thấy hơi khác thường.

Y lướt qua vai Nguyên Như Trú, nhìn thấy Từ Bình Sinh đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn yếu đuối của Nguyên Như Trú.

Khi phát hiện tầm mắt của Từ Hành Chi, Từ Bình Sinh quay người qua phía khác, trong mắt lóe lên thứ gì đó khiến Từ Hành Chi hoảng hốt.

Trái tim Từ Hành Chi nặng trĩu.

Lúc này, Quảng Phủ Quân đanh giọng gọi: “Như Trú.”

Nguyên Như Trú tỉnh táo lại mới cảm thấy thất lễ, mặt hơi ửng đỏ, lập tức buông tay ra.

Thấy bầu không khí có chút không đúng, Khúc Trì chủ động lên tiếng, dịu giọng chúc mừng: “Đây là tu sĩ Nguyên Anh thứ hai của Phong Lăng Sơn. Chúc mừng Quảng Phủ Quân.”

Quảng Phủ Quân chưa kịp trả lời đã nghe tiếng cười khẽ vang lên từ bầu trời trên đầu bọn họ: “Đúng là đáng để chúc mừng.”

Từ Hành Chi ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên: “Sư phụ?”

Nhiều năm qua, Thanh Tĩnh Quân vẫn có vẻ ngoài của một quý công tử trẻ trung, đôi mắt long lanh, khóe miệng hơi cong lên, mặc áo trắng, khí chất quanh người như tuyết trắng thuần khiết. Ông mỉm cười vươn tay ra với Từ Hành Chi: “Hành Chi, qua đây.”

Quảng Phủ Quân cực kỳ ngạc nhiên: “Sư huynh, huynh xuất quan rồi?”

Thanh Tĩnh Quân khẽ cười: “Trong lúc bế quan, ta phát hiện trời có hiện tượng khác thường, biết có đạo hữu mới độ kiếp, vì thế ta tới xem thử.”

“Huynh...” Quảng Phủ Quân bỗng hiểu ra, vẻ mặt hơi bớt giận lập tức trở nên khó coi: “Huynh bế quan suốt ba tháng, chuẩn bị đầy đủ hết chỉ để đột phá Nguyên Anh, tiến vào Hóa Thần kỳ! Cần gì phải vì hắn...”

“Chắc là ngồi không yên, trong lòng có khúc mắc, có bế quan thêm cũng chỉ phí thời gian, có ích gì đâu chứ.” Thanh Tĩnh Quân thoải mái nói: “Làm thần tiên chán lắm. Hành Chi, đi thôi, chúng ta đi uống rượu.”

Từ Hành Chi vái chào Quảng Phủ Quân sắc mặt tái nhợt, lập tức bay lên đứng trên kiếm “Duyên Quân” của Thanh Tĩnh Quân, tầm mắt vô thức lướt xuống xung quanh...

Mạnh Trọng Quang lưu luyến ngửa đầu nhìn y, Cửu Chi Đăng đơn độc đứng đằng xa, chống một gốc cây bị sét đánh trúng tách thành hai nửa, lẳng lặng nhìn y chằm chằm, trong mắt ngập tràn dịu dàng và lúng túng.

Từ Hành Chi nghĩ lại lúc trước khi mình mất ý thức, hắn ta bị đè xuống đất đau đớn giãy giụa, trái tim bỗng mềm nhũn, thì thầm mấy câu với Thanh Tĩnh Quân rồi tung người nhảy xuống, đi tới trước mặt Cửu Chi Đăng.

Cửu Chi Đăng vốn không có hi vọng Từ Hành Chi đáp lại ánh mắt mình, nhưng khi mùi trầm hương thoang thoảng của Từ Hành Chi bay tới trước mặt hắn ta, hắn ta lập tức hoảng hốt, muốn tránh né ánh mắt của y.

Khi hắn ta bị ôm vào lồng ngực ngập mùi trầm hương ấy, hắn ta bối rối, môi khẽ run.

“Tiểu Đăng, sư huynh không sao.” Từ Hành Chi ôm cổ hắn ta, nhỏ giọng ghé vào tai hắn ta nói, tránh Quảng Phủ Quân nghe: “Đừng buồn. Tối sư huynh về sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play