Kiếp trước, qua một khoảng thời gian rất lâu Thanh Tĩnh Quân mới biết Cửu Chi Đăng từng chịu không ít uất ức khi ở trong điện đệ tử.
Trong Phong Lăng Sơn trước giờ đều không có thói ức hiếp người lớp dưới, ngẫu nhiên có con sâu làm rầu nồi canh cũng là trường hợp đặc biệt.
Hơn một năm trước khi Cửu Chi Đăng đến, từng có một đệ tử được thế gia tu tiên gửi vào môn phái, ỷ vào việc có chỗ dựa vững chắc mà táy máy tay chân với Từ Bình Sinh vừa mới vào môn phái để học tập và rèn luyện, bị Từ Hành Chi hồi đó vẫn chưa là đệ tử đứng đầu Phong Lăng lấy bạo chế bạo đánh cho nhừ tử.
Chuyện lần đó ầm ĩ không nhỏ, quân trưởng của ba môn phái khác đều hỏi chuyện. Sau khi xử phạt Từ Hành Chi và đệ tử đó xong, Quảng Phủ Quân chỉnh đốn lại một lượt tác phong và kỷ luật trong núi, từ đó, mỗi một đệ tử Phong Lăng đều tự giác, không dám ỷ vào lai lịch mà ngông cuồng nổi loạn.
Nhưng xuất thân của Cửu Chi Đăng chình ình ra đó, các đệ tử không bắt nạt cậu ta nhưng cũng không coi cậu ta là người cùng phe với mình, Cửu Chi Đăng lại không phải người hướng ngoại, vì thế cậu ta dần quen một mình đơn độc.
Sống chung với nhiều người qua năm này tháng nọ, ngoại trừ khiến Cửu Chi Đăng càng ngày càng hiểu rõ mình là người dị tộc ra thì chẳng có lợi ích gì cả.
Khi Từ Hành Chi tết tóc cho Cửu Chi Đăng theo kiểu của đạo môn, Thanh Tĩnh Quân nói với Nhập Tái: “Đồ đệ đứng đầu của ta Từ Hành Chi sống một mình một điện, đồ đệ thứ ba Từ Bình Sinh thì ở điện bên trái, điện bên phải vẫn để trống. Để Cửu Chi Đăng ở điện bên phải, ngươi thấy thế nào?”
Nhập Tái bị các đệ tử Phong Lăng nhìn chằm chằm đã thấy như có gai đâm sau lưng, mặt đổ đầy mồ hôi nóng, đau nhói không ngừng, làm gì còn tâm trạng so đo việc nhỏ nhặt như sắp xếp nơi ở với Thanh Tĩnh Quân, hắn ta chắp tay nói bừa: “Cứ theo sắp xếp của Thanh Tĩnh Quân.”
Đối với Nhạc Vô Trần, Nhập Tái chẳng nghiền ngẫm kỹ, tới khi nghi thức nhận nhận đệ tử long trọng đến mức làm mất hết mặt mũi của ma đạo kết thúc, Nhập Tái và Lục Vân Hạc hốt hoảng rời khỏi núi, trên đường về mới nhớ ra một chuyện:
Trong buổi lễ nhận đồ đệ, hắn ta đã thấy Từ Hành Chi, cũng thấy Từ Binh Sinh đứng bên cạnh Thanh Tĩnh Quân từ đầu đến cuối, nhưng “đệ tử thứ hai” chẳng rõ tên họ kia chưa từng xuất hiện.
Nhưng lần này nhuệ khí của ma đạo sụt giảm nghiêm trọng, Nhập Tái làm gì còn lòng dạ nào quan tâm đệ tử thứ hai gì đấy có tên họ là gì, trông ra sao chứ, trong đầu hắn ta cũng chỉ thoáng hiện thắc mắc đấy rồi thôi.
Nhạc Vô Trần bảo Từ Hành Chi dẫn Cửu Chi Đăng về điện mới rồi tới phòng đan dược một chuyến, lấy ít đan dược mới luyện, đích thân mang qua đó, coi như quà gặp mặt mà sư phụ cho đồ đệ mới.
Cửu Chi Đăng còn nhỏ tuổi đã hiểu lễ tiết, cũng biết ai thật lòng tốt với mình. Cậu ta bưng đan dược trong tay, hành lễ trang trọng với Nhạc Vô Trần: “Cảm ơn sư phụ.”
“Không cần cảm ơn ta.” Nhạc Vô Trần dịu giọng nói: “Có cần viết một bức thư báo bình an cho mẫu thân ngươi không?”
Cửu Chi Đăng thấy ấm áp trong lòng, đáp: “Cảm ơn sư phụ quan tâm. Trước khi đến đây, đệ tử đã chào tạm biệt mẫu thân rồi.”
Phải, tất cả mọi chuyện đều khác rồi.
Kiếp trước, Thanh Tĩnh Quân không coi trọng việc đưa con tin này tới đây, vì thế Cửu Chi Đăng chưa được nhận bất cứ thông báo gì đã bị tống tới đây, đúng lúc ba đệ tử đứng đầu của ba môn phái còn lại đến Phong Lăng làm việc, lần lượt trình bày tình trạng thương vong của các môn phái trong trận chiến tiên ma lần này, công việc trong núi chưa ổn định, rối tung hết cả lên, nào có ai quan tâm tới cảm xúc của tên con tin này.
May mà Hành Chi nhiệt tình, hỏi tại sao Cửu Chi Đăng lo lắng rồi gọi Khúc Trì đến, cậu và Khúc Trì xông vào tổng đàn ma đạo gửi thư, vì thế mà chịu ba mươi côn Huyền Vũ.
Sau khi tỉnh rượu Thanh Tĩnh Quân mới biết được những chuyện đó, đau lòng mà không thể làm gì được.
Nhưng lần này, y sẽ không để Hành Chi phải chịu chút xíu ấm ức nào.
Y tháo một cái lệnh bài ngọc bên eo xuống, tiện tay đưa cho Từ Hành Chi rồi nói với Cửu Chi Đăng: “Ngươi còn nhỏ, rời xa nhà từ sớm, trong lòng nhớ mẫu thân là chuyện bình thường, nếu muốn gửi thư về nhà thì tìm Từ sư huynh của ngươi, bảo thằng bé dùng tín vật của ta đi ra ngoài, gửi thư giúp ngươi là được.”
Cửu Chi Đăng không nói gì, chỉ gập người xuống, hành lễ thật sâu với Nhạc Vô Trần.
Từ Hành Chi phe phẩy quạt cười nói: “Nhìn xem, lời ta nói với ngươi không sai chứ. Sư phụ rất thân thiện, là sư phụ tốt nhất thiên hạ.”
Nhạc Vô Trần mỉm cười, nghĩ: Vẫn chưa đủ, tốt thêm chút nữa cũng không sao.
Nhưng khi Nhạc Vô Trần từ điện mới về, chưa vào điện Thanh Trúc đã nghe thấy Quảng Phủ Quân gào lên trong điện: “Ngươi đứng ngay ngắn cho ta!”
Nhạc Vô Trần khẽ nhíu mày, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bàn đọc sách của mình bị lật ngược lên, các cuốn sách thẻ tre lăn trên đất, mực đỏ mới mài trong nghiên mực tóe ra nửa gian điện, giá bút ngọc xanh thì vỡ đôi.
Kẻ đầu sỏ đứng dựa vào tường, nhìn thấy Nhạc Vô Trần vào điện thì thờ ơ vươn tay xoa mũi.
Quảng Phủ Quân thấy Nhạc Vô Trần đến thì tức giận tố cáo: “Sư huynh, đệ thấy hắn lục lọi trong điện thì bảo hắn ngồi xuống tĩnh tâm chép kinh, không được đi lại lung tung. Nhưng hắn vừa mới ngồi xuống đã bắt đầu giở thói ngang ngược!”
Đến bây giờ Quảng Phủ Quân vẫn không biết nên dạy dỗ tên ma tướng hoàn toàn không có linh lực, mất hết ký ức, giống hệt phàm nhân này thế nào nhưng tuyệt đối không thể để hắn ta đến Phong Lăng làm mưa làm gió!
Nhạc Vô Trần nghe vậy thì cúi người xuống nhặt nghiên mực đỏ lên, nâng bàn dậy, đặt nghiên mực lên mặt bàn, chậm rãi hỏi Tạp La: “Tại sao lại nổi cáu?”
Tạp La nhướng mày một cách phách lối, chỉ thẳng mặt Quảng Phủ Quân: “Tự dưng hắn bắt ta chép kinh. Ta không muốn chép.”
Đương nhiên đây không phải nguyên nhân chính khiến hắn ta nổi quạu.
Mặc dù hắn ta đã quyết định phải tự tay giết Nhạc Vô Trần nhưng Nhập Tái lại để lại một thằng nhãi vô dụng rồi đi về, điều này khiến Tạp La phiền muộn muốn chết. Hắn ta bèn lục lọi linh tinh trong điện Thanh Trúc, muốn tìm bảo vật gì đó rồi giấu đi chuẩn bị cho lúc cần dùng, ai ngờ các hòm có thể chứa đồ trong điện đều bị linh lực phong bế.
Nhạc Vô Trần không dùng phong ấn cao cấp gì cả, nếu là Tạp La của ngày trước, hắn ta gảy ngón tay một cái thôi sẽ mở ra được ngay.
Nhưng mà hắn ta của hiện tại chỉ có thể cào lung tung ở bề mặt cái hòm.
Trước khi Quảng Phủ Quân đi vào trong điện, Tạp La đã ôm một bụng cáu tức, ngay cả hình tượng cừu non nhỏ bé yếu đuối cũng không muốn đóng giả nữa, sau đó hắn ta nhân cơ hội Quảng Phủ Quân bắt mình chép sách mà bùng nổ luôn, vung tay lật cả bàn.
Nhìn thấy Quảng Phủ Quân thẹn quá hóa giận, cuối cùng Tạp La cũng tìm được chút vui vẻ nhưng Nhạc Vô Trần lại bình thản, cứ như hành động phá hoại của hắn ta chẳng đáng để y nổi giận, ngược lại cảm giác sung sướng không dễ gì mới có của hắn ta bị đánh tan hơn nửa.
Nhạc Vô Trần nghe hắn ta nói nguyên nhân nổi nóng xong thì dịu giọng nói: “Chép kinh hỗ trợ tu thân dưỡng tính, là chuyện tốt.”
Tạp La cứng đầu cứng cổ: “Ta không chép.”
Nhạc Vô Trần nói trúng tim đen hỏi ngược lại: “Không muốn chép hay không biết chép?”
Tạp La: “...”
Nhất thời Tạp La mất hết mặt mũi.
Trong ma đạo, hắn ta dựa vào việc vừa ra đời đã thức tỉnh huyết thống ma đạo và thiên phú siêu việt, lúc nhỏ chỉ dựa vào hình vẽ minh họa trong kiếm kinh đã có thể đánh bại một đám con cháu ma đạo cùng tuổi, chẳng thèm để quân sư tôn trưởng nào vào mắt, nhìn ai cũng như nhìn con, vì thế không một ai dám bắt hắn ta đọc sách tập viết.
Nói trắng ra là, ngoại trừ tên mình ra, Tạp La không biết chữ nào hết, thậm chí còn có cái tật cầm bút là đau đầu đau mắt.
Vì thế lúc hắn ta bị Quảng Phủ Quân kéo lại bàn rồi ngồi xuống, liếc mắt cái đã thấy thiên thư dày đặc, nhìn một đống chữ mênh mông như biển mới ngớ ra mình không biết chữ nào cả, từ đó mà cực kỳ tức giận, gây ra cảnh tượng bừa bãi này.
Mặt Tạp La lúc đỏ lúc trắng, lúng túng đến mức khó chịu, vì vậy khi được Nhạc Vô Trần đè vai, ấn xuống ngồi vào trước bàn một lần nữa, hắn ta chỉ vùng vằng mấy cái tượng trưng: “Người làm gì thế?”
Nhạc Vô Trần dùng ánh mắt ra hiệu Quảng Phủ Quân tạm thời lùi qua một bên, ngay sau đó y vén áo quỳ xuống ở phía sau Tạp La, nhặt cái bút lông bị rơi ở bên cạnh và một cuốn sách thẻ tre trống lên, trải cuốn sách thẻ tre ra bàn, cầm bút chấm vào mực còn sót lại trong nghiên mực, nhét bút vào tay trái Tạp La, tay trái y cũng theo tới nắm lấy tay trái hắn ta.
Cả người Tạp La chấn động, chỉ cảm thấy cơ thể rơi vào vòng ấm áp mềm mại, còn rất thơm nữa.
Ngày trước Tạp La đã quen cô độc một mình, bị người khác chạm vào vai từ đằng trước cũng đã thấy khó chịu rồi, chỉ muốn chặt tay đối phương xuống, bây giờ, một là hắn ta được ôm mà còn thấy thoải mái, hai là không còn khả năng chặt tay người ta nữa nên hắn ta không nổi quạu.
“Tay phải ngươi bị thương.” Nhạc Vô Trần vừa sửa lại động tác cầm bút của hắn ta vừa nói: “Nếu ngươi không biết viết chữ thì bắt đầu học từ con số không, vậy thì không cần phân chia tay trái tay phải làm gì.”
Nhạc Vô Trần nói chuyện mang giọng mũi hơi nặng, hơi thở ấm áp phả ra từ miệng lướt qua tai Tạp La, khá là dễ chịu, nhưng vừa nghe đến câu “tay phải bị thương”, vết sẹo trong lòng Tạp La bị vạch ra, hắn ta lại thấy căm phẫn, hận không thể đạp một phát vào bụng người phía sau.
Nổi giận được một lúc, hắn ta lại để ý thấy một chi tiết nhỏ.
Hắn ta nhớ trước đó Nhạc Vô Trần liều chết chém giết hắn ta đã dùng tay phải nhưng bây giờ y lại cầm bút bằng tay trái…”
Hắn ta biết mà còn hỏi: “Sư phụ, người thuận tay trái hả?”
Nhạc Vô Trần bình thản đáp: “Tay trái tay phải đều dùng được.”
Tạp La đắc ý, âm thầm ghi nhớ trong lòng: Sau này nếu muốn giết Nhạc Vô Trần thì phải cẩn thận hắn có thể dùng kiếm bằng cả hai tay.
Rất nhanh sau đó, Nhạc Vô Trần bắt đầu dạy hắn ta đưa bút viết chữ.
Tạp La cảm thấy khá mới mẻ. Cảm giác mới lạ này không đến từ từng chữ vuông vắn dần hình thành dưới ngòi bút của hắn ta mà đến từ Nhạc Vô Trần phía sau.
Trước đó y thấp hơn hắn ta một mẩu, bây giờ lại cao hơn hắn ta rất nhiều, cảm giác cằm y khẽ cọ vào đỉnh đầu hắn ta rất vi diệu. Người kia còn chưa tháo mũ ngọc và cởi bộ quần áo trắng mặc trong buổi lễ ra nhưng hắn ta vẫn có thể cảm nhận được cơ ngực dưới lớp xiêm y mỏng mềm một cách rõ ràng.
Tạp La không cần quay đầu lại cũng biết có một gương mặt vừa đoan chính vừa trang nhã cách mình có mấy tấc.
Trước kia Tạp La không có tâm tư gì với chuyện nam nữ, thậm chí còn coi đó là sỉ nhục, coi thường đám nam nữ trong Hợp Hoan Tông nhất, vì thế hắn ta không hề suy nghĩ linh tinh gì hết, chỉ cảm thấy Nhạc Vô Trần ôm hắn ta tập viết thế này rất thoải mái và thú vị.
Thậm chí hắn ta còn nghĩ, tiên sinh ở trường học trên thế giới này cũng ôm học trò viết chữ như Nhạc Vô Trần, chẳng phải thiên thư gì cũng sẽ học được sao?
Điều khiến hắn ta thấy tiếc nuối là Nhạc Vô Trần chỉ hướng dẫn hắn ta viết ba dòng rồi buông tay ra: “Biết chưa?”
Đương nhiên Tạp La lắc đầu.
Không ngờ Nhạc Vô Trần không mắc mưu của hắn ta, đứng dậy cầm một quyển sách tới, ôn hòa nói: “Ta dạy ngươi viết theo quyển kinh thư này. Ngươi cứ chép chính tả theo chữ trên này là được.”
Tạp La nói: “Ta không hiểu trên đó viết gì, chép có tác dụng gì chứ?”
Nhạc Vô Trần đặt bút xuống: “Không hiểu thì ngươi hỏi Nhạc sư thúc của ngươi.”
Tạp La cười: “Sư phụ, ta vẫn chưa biết cầm bút, người dạy ta thêm đi.”
Nhạc Vô Trần mặc kệ hắn ta làm nũng, hỏi hắn: “Muốn học kiếm pháp không?”
Đương nhiên Tạp La ngoan ngoãn gật đầu, đâu còn vẻ hỗn thế ma vương la lối om sòm như vừa nãy nữa.
Nhạc Vô Trần nói: “Muốn học kiếm pháp thì trước hết phải biết chữ đã. Kiếm pháp Phong Lăng bắt nguồn từ tâm pháp, nếu không chịu tu tâm thì kiếm pháp học được cũng chỉ là trò mèo thôi.”
Tạp La như không thể chờ đợi được nữa, dù sao thì phải bắt đầu học kiếm pháp, hắn ta mới có thể có nhiều cơ hội để giết Nhạc Vô Trần hơn.
Hắn ta hỏi: “Sư phụ, khi nào người mới dạy ta học kiếm?”
Nhạc Vô Trần đặt quyển sách lên bàn, giơ tay chỉ sang bên cạnh: “Chép hết những quyển sách kia xong, hiểu hết chúng thì ta sẽ dạy ngươi.”
Tạp La giương mắt nhìn, một búng máu nghẹn giữa cổ họng.
Đó là giá sách kín hết một mặt tường, các quyển trục và sách theo trang nhiều như biển, vô số quyển gộp lại, ít nhất cũng phải lên tới hàng nghìn!
Tạp La nghi ngờ Nhạc Vô Trần không hề có ý định dạy mình kiếm pháp.
Hắn ta tức giận nghiến răng kèn kẹt nhưng lại không tiện trở mặt với Nhạc Vô Trần, đành phải nổi cả gân xanh đồng ý: “Vâng thưa sư phụ, đệ tử hiểu rồi.”
Nhạc Vô Trần đẩy quyển sách trên bàn lên trước: “Chép quyển này hai mươi lần, hôm nay nộp lên cho ta.”
Tạp La nghẹn họng, chất vấn: “Tại sao?”
Nhạc Vô Trần nhìn giá bút ngọc xanh trên đất, thong thả nói: “Ta rất thích giá bút này. Ngươi nổi cáu vô cớ, nên chịu phạt.”
Tạp La sầm mặt.
Nhạc Vô Trần phủi bụi trên gối đi, nói với Quảng Phủ Quân khoanh tay chờ bên cạnh: “Khê Vân, đệ vất vả rồi, trông chừng bên cạnh hướng dẫn hắn nhé.”
Y bỏ lại câu đó rồi rời khỏi điện Thanh Trúc, chỉ còn lại Tạp La ngồi quỳ trước bàn, tức đến mức tay run lên, trong đầu toàn là tên họ Nhạc kia ta đệt mười tám đời tổ tông nhà ngươi.
Có một thoáng hắn ta nghĩ, ông đây bỏ đi cho rồi, thiên hạ rộng lớn, có nơi nào hắn ta không thể đi chứ? Dựa vào đâu mà phải ở đây chịu chỉ trích?
Nhưng mà hắn ta nhanh chóng phát hiện ra quả thực hắn ta chẳng thể đi đâu được nữa.
Về mà đạo thì đồng nghĩa với tự tìm đường chết, tới trần gian thì hắn ta không tiền không quyền, ngay cả chốn đặt chân cũng không có.
Ở lại nơi này, tốt xấu gì vẫn còn cơ hội báo thù.
Hắn ta hung tợn nắm chặt bút lông, chép theo quyển sách mà hắn ta chẳng hiểu nó viết gì, nét bút như con giun bò lung tung, tạo ra khác biệt rõ ràng với ba dòng chữ ngay ngắn phía trên.
Cũng không biết vì sao, nhìn thấy ba dòng chữ sạch sẽ ngay ngắn kia, nghĩ đến lòng bàn tay khô ráo ấm áp của người kia khi dạy mình cầm bút, cảm xúc nóng nảy bực bội ngập tràn trong lòng Tạp La đã giảm bớt.
Nhạc Vô Trần đi ra khỏi điện Thanh Trúc mới thở phào một hơi.
Bây giờ có một người khác cần phải giám sát, chắc hẳn Khê Vân sẽ không hoạnh họe Hành Chi nữa.
Nghĩ đến điều này, y nghe thấy tiếng động lộc cộc quen thuộc, trái tim bỗng xao động mãnh liệt, giương mắt lên nhìn thì đúng lúc thấy một thiếu niên ngồi trên xe lăn được người ta đẩy tới, đi ngang qua chỗ y từ gian điện cách đây không xa.
Nhạc Vô Trần không nhịn được cất tiếng gọi: “Tuyết Trần.”
Thiếu niên có mái tóc điểm bạc nghe tiếng xoay đầu lại, đúng là gương mặt lạnh lùng kiên cường đó.
Nhìn thấy Nhạc Vô Trần, ông cụ non khua tay, đệ tử Thanh Lương Cốc phía sau hiểu ý, đẩy cậu ta tới trước điện Thanh Trúc.
Cậu ta không tiện đi lại nên ngồi trên xe lăn hành lễ với Nhạc Vô Trần: “Thanh Tĩnh Quân.”
Nhạc Vô Trần nuốt sự chua xót nhàn nhạt ở cổ họng xuống, cười hỏi: “Tuyết Trần tới tìm Hành Chi đấy hả?”
“Vâng. Hôm nay ta tới vì việc riêng nên không gửi thiệp chính thức vào núi, kính mong Thanh Tĩnh Quân thông cảm.” Ôn Tuyết Trần hơi khom người nói: “Nửa tháng nữa là sinh nhật ta rồi. Ta muốn mời Hành Chi tới Thanh Lương Cốc một chuyến.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT