Quảng Phủ Quân lo lắng tới tận nửa đêm, cuối cùng Thanh Tĩnh Quân cũng từ Phong Lăng Sơn quay về.
Y đi chân trần, về vẫn chân trần, vì đi qua không ít đường núi nên hai chân có thêm mấy vết tím bầm, cả người đội mưa ướt đẫm.
Nhìn thấy tình trạng đó, Quảng Phủ Quân tạm thời thu hồi ý định nói lý lẽ lại, đi lấy nước sạch ở bên suối trước, đun nóng lên rồi hầu hạ y rửa mặt rửa chân.
Thanh Tĩnh Quân cởi áo cánh ra, nhúng nước nóng lau cơ thể, chà cho cả người nóng bừng lên bốc cả khói trắng.
Quảng Phủ Quân và Thanh Tĩnh Quân đã chung sống với nhau từ nhỏ, lúc trẻ còn ngủ chung, vì thế hắn đã quen với dáng vẻ y không mặc áo mũ rồi, bèn ở lại trong phòng không đi.
Hắn nhấc bình trà lên rót một chén nước, nhuận họng, đưa ra câu hỏi làm nền cho phần giảng giải dài dòng: “Sư huynh, huynh đi đâu thế?”
Thanh Tĩnh Quân thẳng thắn trả lời: “Nhớ Hành Chi nên về Phong Lăng nhìn thằng bé một cái.”
Quảng Phủ Quân sặc nước, ho khan liên tục: “Từ Hành Chi?”
Thanh Tĩnh Quân dùng khăn mặt vẩy nước lên, lau thân thể xa cách đã lâu của mình: “Ừ.”
“Sư huynh!” Quảng Phủ Quân cả giận nói: “Bây giờ là lúc nào? Huynh vì Từ Hành Chi mà lén rời khỏi địa điểm quan trọng…”
Từ Hành Chi với một cánh tay không hoàn chỉnh, cô đơn một thân một mình, đối mặt với ma đạo đã giành được thắng lợi áp đảo nhưng vẫn về Phong Lăng Sơn báo thù cho sư môn, đáng để y làm bất cứ chuyện gì vì cậu.
Quảng Phủ Quân nhận ra Thanh Tĩnh Quân có gì đó không đúng.
Trước kia dù sư huynh cưng chiều Từ Hành Chi cỡ nào, lúc hắn phê bình trách mắng, hầu như y đều nhẹ nhàng, không thể hiện vẻ thiên vị bao che, chưa bao giờ dứt khoát thế này.
Quảng Phủ Quân thử thăm dò hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc huynh bị làm sao thế?”
Thanh Tĩnh Quân không muốn nói ra chuyện mình đã trải qua, không phải y sợ Quảng Phủ Quân không tin, mà là sợ tiết lộ thiên cơ, nhận phải tai họa, chỉ đành viện cớ: “Đêm nay sư phụ báo mộng cho ta.”
Nghe thấy tên của sư phụ Xích Hồng Quân, Quảng Phủ Quân khựng người: “Sư phụ nói gì?”
Thanh Tĩnh Quân chậm rãi nói: “Sách Thế Giới… Không phải thứ có sức mạnh to lớn như chúng ta tưởng tượng.”
Chờ Thanh Tĩnh Quân tắm rửa xong, ngâm đôi chân đầy vết thâm tím vào nước, y đã cố gắng hết mức nói những điều mình biết ở kiếp trước cho Thanh Tĩnh Quân nghe: “Sách Thế Giới trong cơ thể Hành Chi chỉ là bản khuyết thiếu, không có hiệu quả viết ra là thành sự thật; trước kia chúng ta đề phòng thằng bé như thế, thật sự quá không công bằng với thằng bé.”
Quảng Phủ Quân biết, mặc dù sư huynh hoang đường vô lý nhưng từ trước đến nay cực kỳ tôn sùng Xích Hồng Quân, y sẽ không mượn danh sư phụ để bịa chuyện, lại nghe Thanh Tĩnh Quân nói các chi tiết nhỏ cực kỳ chân thực nên hắn có đôi phần dao động, vì thế bèn im lặng không nói nữa.
Thần khí của bốn môn phái không có cái nào là thật, sự thật này khiến đường lui cuối cùng trong lòng Quảng Phủ Quân cũng bị chặn kín luôn.
Một lát sau, hắn hít một hơi thật sâu: “Nếu lần này ma đạo chiếm thế thượng phong, chúng ta không thể bảo vệ sự nghiệp sư phụ để lại, dù bỏ mình hồn phách tan biến cũng khó chuộc tội được.”
Thanh Tĩnh Quân nghe vậy thì lau bội kiếm Duyên Quân, điềm tĩnh nói: “Bảo vệ được.”
Quảng Phủ Quân chỉ coi sư huynh đang an ủi mình, nói tiếp: “Sư huynh, huynh cứ yên tâm. Không có thần khí kề bên, đệ còn bội kiếm bên hông, còn có tính mạng này của đệ… Đệ sẽ dùng mạng sống bảo vệ Phong Lăng, tới chết mới thôi.”
Thanh Tĩnh Quân biết Quảng Phủ Quân không nói ngoa.
Kiếp trước, Nhạc Khê Vân đã đánh hết khả năng của mình tới tận giây phút cùng.
Ở núi thây trong Man Hoang, Mạnh Trọng Quang giết hắn mười mấy lần cũng không thể nhận ra quái vật ăn thịt nuốt tim người là ai, nhưng Thanh Tĩnh Quân và Quảng Phủ Quân theo học cùng một thầy, làm huynh đệ đồng bào từ nhỏ, sao y lại không nhận ra đó là ai được cơ chứ?
Trái tim Thanh Tĩnh Quân đau nhói, trên mặt lại chẳng có chút xíu khác thường gì, ung dung cười giỡn: “Tính mạng của Khê Vân vẫn nên giữ lại để xử lý công việc trong Phong Lăng đi. Nếu không thì còn mình ta trên đời, không ai lo rượu và sinh hoạt hằng ngày cho ta, thế chẳng phải cực kỳ tồi tệ sao?”
Quảng Phủ Quân bị câu đó của y làm cho không kiềm chế được biểu cảm, lý tưởng hào hùng đang bừng bừng cũng bị biến đổi, không nhịn được hắng giọng: “Hôm nay sư huynh nói nhiều điều kì lạ quá, chắc tại vì uống rượu quá nhiều, trước trận chiến chớ nên động vào rượu nữa. Bầu rượu của sư huynh ở đâu? Đệ tạm thời bảo quản thay sư huynh.”
Thanh Tĩnh Quân cười: “Đệ lục soát đi.”
Quảng Phủ Quân không ngờ lúc này rồi mà Thanh Tĩnh Quân vẫn có tâm trạng đùa giỡn, hắn tức giận nói: “Sư huynh!”
Thanh Tĩnh Quân nhìn Quảng Phủ Quân chăm chú bằng ánh mắt dịu dàng, ngay lập tức khiến hắn không còn giận nữa, chấp nhận số phận chậc một tiếng, cởi giày lên giường, lật từng cái chăn đệm lên một, nghiêm túc kiểm tra, miệng vẫn lải nhải: “Uống rượu không tốt cho cơ thể, càng không có lợi ích gì với tu luyện tâm trí của bản thân, sư huynh vẫn nên cai rượu sớm thì hơn…”
Thanh Tĩnh Quân nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe, chỉ cảm thấy tiếng càm ràm thân thiết ấy hệt như âm thanh của tự nhiên.
Gặp lại bạn bè người thân rồi thì cũng nên đi gặp kẻ thù một lần.
Ba ngày sau, nửa đêm giờ dần hai khắc, vào lúc người ta ngủ say nhất, tinh thần rã rời nhất, Nhập Tái của ma đạo dẫn phần lớn ma tu tiến thẳng tới núi Bảo An.
Hắn ta dự đoán rằng suốt mấy ngày nay tu sĩ của bốn môn phái luôn trong trạng thái tinh thần căng thẳng, chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào, chắc hẳn đã mệt mỏi cực độ, ai ngờ vừa mới giáp mặt, Nhập Tái thoáng biến sắc.
Dường như đệ tử bốn môn phái đã chuẩn bị từ lâu, ai nấy đều đâu vào đấy, ung dung từ tốn, bày bố trận pháp, phòng ngự chặt chẽ, cứ như đã biết trước ma đạo lên đường vào canh giờ nào, chỉ đào một cái hố lặng lẽ đợi bọn họ chui vào.
Nhập Tái khổ tâm chờ đợi thời cơ tấn công nhiều ngày như thế, bây giờ xem ra đã biến thành một trò cười.
Trong lúc hắn ta nghi ngờ liệu có phải trong ma đạo có kẻ phản bội hay không thì nhìn thấy trận hình bên đối diện rẽ ra một lối đi, một thanh niên dáng người như ngọc chậm rãi bước ra từ đó.
Thanh Tĩnh Quân mặc bộ quần áo màu trắng thuần như mây bay trên trời, đeo trường kiếm bên hông, không giống kiếm tu mà cực kỳ giống một văn sĩ quân tử.
Tạp La không có nhiều cảm xúc với trận địa sẵn sàng nghênh địch của bốn môn phái, nhưng hắn ta vừa nhìn thấy Thanh Tĩnh Quân đã tươi cười: “Ôi, một con cừu non da mỏng thịt mềm kìa.”
Mặc dù Nhập Tái không muốn khinh thường đối thủ nhưng người trước mặt quả thực là một người đẹp, phong thái nho nhã yếu ớt, thân hình cũng không cường tráng, thật sự không có vẻ anh tuấn uy vũ như trong lời đồn.
Tạp La mỉm cười, thẳng thắn đánh giá y từ đầu đến chân, giọng nói không nhỏ gì cho cam: “Mặc xiêm y lỏng lẻo như thế làm nhìn thấy cả mông kìa, vểnh cao ghê.”
Các đệ tử bên cạnh Thanh Tĩnh Quân nghe thấy ma đầu bên đối diện dám to gan sỉ nhục tôn trưởng của mình như thế thì ầm ầm cả lên, nhưng Thanh Tĩnh Quân chỉ đặt tay phải lên chuôi kiếm, lòng bình lặng như nước.
Kiếp trước, lúc Thanh Tĩnh Quân đánh với Tạp La không hề chú ý vẻ ngoài Tạp La trông ra sao, chỉ nhớ vẻ kiêu căng ngạo mạn của đối phương, bây giờ nhìn kỹ lại, quả thật là ngoại trừ gương mặt ra, hắn ta chẳng có gì hơn người.
Nhưng y không nóng lòng ra tay, chỉ tính toán thiệt hơn nhiều lần trong lòng:
Lần trước giao chiến, mình chém chết thân xác hắn ta, Nguyên anh Tạp La trốn ra, được đồ đệ của hắn ta là Lục Vân Hạc đón đi, nhưng số người có thể chứa được hồn phách Nguyên anh của hắn ta trên đời này rất ít, vì thế hắn ta du đãng ở trần gian mười mấy năm, không dễ dàng gì mới chui được vào chỗ sơ hở, lặng lẽ lợi dụng Cửu Chi Đăng, thành công chiếm được nơi trú thân của mình.
Vì thế vấn đề đến rồi: Y nên giết Lục Vân Hạc trước hay là nhổ cỏ tận gốc, bóp nát hồn hạch của Tạp La luôn cho xong?
Tạp La thấy cừu non bình tĩnh hờ hững thì càng muốn trêu chọc.
Hắn ta bước một bước ra khỏi hàng, biết rõ mà còn hỏi: “Cô nương, xin hỏi tên họ là gì, bao nhiêu xuân xanh rồi?”
Đám đệ tử ma đạo phía sau Tạp La cười ầm lên đầy càn rỡ.
Lời đó của Tạp La không phải công kích bừa bãi, ngoại trừ mái tóc đen mượt được vấn gọn gàng ra thì người trước mặt có lông ở các nơi khác cực kỳ thưa thớt, cằm còn chẳng có râu, trơn bóng chẳng khác gì các cô gái, lại có thêm vẻ trang nhã quý phái mà các cô gái bình thường không có, khiến người ta có kích động muốn rút trâm cài tóc của y ra, xoa rối tung mái tóc của y.
Trong tiếng cười chế giễu ấy, Thanh Tĩnh Quân không hề xao động, chậm rãi nói: “Tại hạ là Nhạc Vô Trần, tới để xin chỉ giáo.”
Tạp La lại cười khẩy vì lời đáp lại nho nhã của y, trong lòng càng thêm khinh thường.
Quảng Phủ Quân ở phía sau Thanh Tĩnh Quân lại nhận ra điều không bình thường.
Từ trước đến nay người trong tiên đạo đều giới thiệu tên hiệu của mình với người khác, bình thường sẽ là tên môn phái đầu tiên, giữa là tên hiệu, cuối cùng là họ tên, nếu muốn mời đánh nhau trong trường hợp chính thức thì với thân phận của sư huynh, trong trường hợp này, y nên giới thiệu là “Phong Lăng Thanh Tĩnh Quân Nhạc Vô Trần” mới phải.
Chỉ giới thiệu là “Nhạc Vô Trần” không hợp với quy củ, nghe không giống thay trời hành đạo mà như báo thù riêng…
Không để hắn nghĩ xong, Tạp La đã vung tay áo lên, một thanh kiếm cổ màu đồng chui ra khỏi tay áo hắn ta như con rắn độc, nhắm thẳng eo Thanh Tĩnh Quân mà cắn!
Chiêu này của hắn ta không có sát ý, chỉ muốn làm rơi thắt lưng của y trước trận đánh, làm Nhạc Vô Trần mất mặt, nhưng kiếm thế tấn công bất ngờ lại rơi trúng khoảng không.
Tạp La sững sờ, trước mắt bỗng lóe lên luồng ánh sáng xanh đỏ, dự cảm xấu như ngọn lửa hừng hực lan tràn mù mịt trong lòng hắn ta!
Hắn ta ngửa lên trước lăn một vòng, gắng gượng tránh thoát, bên gáy vẫn còn ý lạnh xẹt qua, ngay sau đó là luồng nhiệt bắn tung tóe.
Chỉ trong nháy mắt, Thanh Tĩnh Quân bay đến phía sau Tạp La như quỷ mị, bóng người như mây trôi, kiếm rơi thành lửa, suýt thì cắt mất đầu Tạp La!
Thanh Tĩnh Quân không cử động thì thôi chứ mới động một cái là Tạp La đã biết người này không yếu đuối dễ bắt nạt như vẻ ngoài.
Hắn ta thu hồi sự coi thường, túm lại thanh kiếm đồng vào lòng bàn tay, nổi màn sương máu lên quanh người, như rồng lửa bay múa cuồng loạn.
Sương mù của Huyết Tông do linh lực Huyết Tông tạo thành, chứa cả kịch độc, bị dính vào mắt có thể bị mù, mà còn có công dụng hấp thụ linh lực để bản thân sử dụng.
Thanh Tĩnh Quân nhớ trong trận chiến đầu tiên với Tạp La vào năm đó, Tạp La có được ưu thế dùng gió Tây Bắc, vừa khiến người khác không thể áp sát vừa để sương máu bay vào trong đội ngũ đệ tử bốn môn phái, suýt thì gây ra tai họa lớn.
Tạp La đứng thẳng dậy trong màn sương máu, xoay cổ, đôi mắt xanh xám càng thêm sâu thẳm, cười khẩy nói: “Nhạc Vô Trần, đến đây đi.”
Trước trận chiến mà Tạp La bị dẫn dắt đi một cách dễ dàng như thế, còn chưa bàn bạc gì với mình mà đã dựng màn sương máu lên, Nhập Tái bỗng cảm thấy đau đầu, may mà bọn họ nằm ở vị trí ngược chiều gió so với sương máu, hắn ta đang định ra hiệu đệ tử bên dưới nhân cơ hội này đổ thêm dầu vào lửa, mượn gió tấn công thì nghe thấy một tu sĩ áo xanh bên đối diện gằn giọng hô lên trước: “Đệ tử Thanh Lương Cốc, trận pháp gió!”
Nhập Tái có chết cũng không thể ngờ đệ tử bốn môn phái đã chuẩn bị trận pháp gió từ trước!
Vì sao?
Kế hoạch tấn công trước đó của bọn họ bị bốn môn phái biết còn có thể giải thích là có nội gián; bây giờ Tạp La tự ý tạo sương máu, rõ ràng là hành vi tùy hứng của hắn ta, vì sao vẫn nằm trong kế hoạch của đối phương?
Nhập Tái không kịp nghĩ kỹ, gào lên với Tạp La như điên: “Tạp La! Mau thu sương máu lại!”
Nhưng tên đã được lắp vào cung, trận pháp gió đã hình thành.
Trong nháy mắt, gió Tây Bắc xoay chuyển thành gió Đông Nam, sương máu mù mịt quanh người Tạp La bỗng tan ra, bay ngược về phía ma đạo!
Giây phút màn sương máu bảo vệ tách khỏi thân thể Tạp La, Thanh Tĩnh Quân áp sát tới bên cạnh hắn ta một lần nữa, chém một kiếm!
Tạp La không rảnh mà lo cho sương máu tản ra được, lúc thanh kiếm đồng gắng gượng chặn đón ánh kiếm bổ xuống, bên tai hắn ta vang lên tiếng kêu la thảm thiết của đệ tử ma đạo.
Đệ tử đứng hàng đầu ôm đôi mắt sưng đỏ, ngã xuống túi bụi, lăn lộn đầy đất, mặc dù Nhập Tái lùi lại cực nhanh nhưng mắt vẫn không tránh khỏi sự kích thích, ngứa đau không chịu nổi nên dùng cổ tay áo che mắt, nước mắt rơi đầm đìa.
Thấy ma đạo trước mặt bị phép thuật của chính phe mình làm cho rối loạn, các đệ tử phấn chấn lên hẳn, Phong Lăng Sơn Quảng Phủ Quân, Thanh Lương Cốc Phù Diêu Quân, Đan Dương Phong Minh Chiếu Quân và Ứng Thiên Xuyên Chu Vân Liệt đứng đầu đội ngũ liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhau giơ kiếm hô hào: “Đệ tử bốn môn phái, chém kẻ ác! Trừ ma!”
Nhập Tái nước mắt giàn giụa, trước mắt mờ căm, thính giác theo đó mà trở nên nhạy bén hơn.
Hắn ta nghe thấy rất rõ, tiếng hô giết không ngừng tiến về phía mình từ đằng trước, hai bên và đằng sau, tiếng giết vang dội ập tới, hung hãn cắt đôi đội ngũ ma đạo thành hai phần từ đoạn giữa!
Bọn họ chui vào trận địa hình túi!
Ngay cả phương hướng bọn họ đi cũng bị đối phương đoán ra ư?
Nhập Tái mắt thì hoa, tai thì nghe thấy tiếng đệ tử bên cạnh kêu rên cực kỳ sợ hãi vì bị mù, lại nghe thấy tiếng kiếm ngân vang như thổi tiêu ở đằng trước, trong lòng bỗng hoảng loạn, men theo tiếng rên mà với tay lần mò, kéo hai tên đệ tử bị mù tạm thời lại rồi đẩy lên trước!
Máu tươi trào ra bắn tóe lên người Nhập Tái, càng khiến hắn ta điên cuồng hơn, túm hết tất cả lá chắn hình người ở phía trước mình rồi ném đi, mãi đến tận khi lùi xuống khu vực không bị sương máu bao phủ, được một đám đệ tử luống cuống tay chân bảo vệ, hắn ta mới thả lỏng, ngồi sụp xuống đất bùn ẩm ướt.
Tiêu rồi.
Hắn ta dẫn đệ tử ma đạo xông vào thiên la địa võng đã được tính toán kỹ lưỡng tỉ mỉ.
Tới khi hắn ta bừng tỉnh lại từ trong mơ màng, đầu đầy mồ hôi mới nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, thất thanh kêu lên: “Tạp La! Quay lại! Mau quay lại!”
Nhưng đằng trước làm gì còn bóng dáng Tạp La đâu nữa!
Tạp La và Nhạc Vô Trần đánh vào trong rừng rậm rồi bay lên không trung, ánh kiếm di chuyển không ngừng, chằng chịt khắp nơi, ép cho Tạp La không mắng ra nổi một câu thô tục.
Chết tiệt! Tên họ Nhạc này có mối thù giết phụ thân cướp thê tử gì với mình sao?
Hắn ta chưa thích ứng được với kiếm pháp phiêu dật như cánh bèo, linh động như yêu ma của Nhạc Vô Trần, nhưng y lại như quen biết hắn ta nhiều năm, tỉ mỉ tính ra hết mỗi một độc chiêu của hắn ta, sau đó hóa giải hết một cách nhẹ nhàng hời hợt.
Từ đầu đến cuối Tạp La đều không chạy thoát khỏi ánh kiếm tựa mưa rào ấy, chỉ có thể tránh né suốt một đường, từ núi Bảo An lùi tới núi Hoài Ninh bên cạnh, thanh kiếm đồng của hắn ta đã bị mẻ lưỡi từ lâu, quanh người cũng bị cắt mấy vết thương to nhỏ.
Hắn ta chỉ đành chui vào mảnh rừng tùng trên núi Hoài Ninh, mong rằng có thể tạm thời tránh sự tấn công, nhưng Thanh Tĩnh Quân không thả hắn ta đi theo mong muốn của hắn ta mà vung kiếm đuổi thẳng vào.
Mũi kiếm nhanh như tia chớp, thề phải chặt đứt tất cả những thứ mình nhìn thấy ở trước mắt.
Nhạc Vô Trần không nhìn thấy tất cả những vật cản trở như lùm cây, bụi cỏ, rừng tùng, cũng chẳng thèm để ý tới chúng.
Trong mắt y chỉ có Tạp La.
Cuối cùng, một cây tùng đổ xuống quẹt vào lưng Tạp La đang chạy trốn trong chật vật, chém ngang lưng hắn ta thành cái miệng máu, khiến tốc độ tiến bước của hắn ta thoáng ngưng lại.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Nhạc Vô Trần đến gần hắn ta, một tay cầm vỏ kiếm chống vào gáy Tạp La, tay kia cầm kiếm, đâm vào vai hắn ta chẳng chút nể nang, đóng hắn ta vào bùn đất trải đầy thực vật mục rữa.
Tạp La bỗng thấy cổ họng hơi ngọt, nhưng ngay cả máu còn chưa kịp nhổ ra, miệng mũi đã đồng loạt bị nhấn vào trong bùn, lưỡi kiếm đồng sứt mẻ xoay một vòng bay ra, kêu ong một tiếng, cắm vào thân cây già trăm năm.
Tạp La vốn là kẻ liều mạng, đây là lần đầu tiên thấy một tu sĩ chính đạo không cần mạng hơn cả mình.
Nhưng dù sao Tạp La cũng là Tạp La, rơi vào hoàn cảnh này rồi vẫn không chịu chết một cách dễ dàng, hắn ta đẩy bả vai bị kiếm đâm lên, để mặc Duyên Quân xuyên qua vai, thọc thẳng tới cán kiếm, sau đó gào lên, giãy giụa nhổm người dậy, gắng gượng nhấc người khỏi mặt đất, lăn sang bên cạnh một vòng, túm lấy vạt áo Nhạc Vô Trần, ôm lấy eo y, dùng mũi kiếm dính đầy máu tươi đâm vào ngực y!
Chỉ trong chớp mắt, phản ứng của Nhạc Vô Trần chẳng kém hắn ta chút nào, y dùng tay không nắm chặt lưỡi kiếm, biến lưỡi kiếm sắc bén thành cái dao cầu, dập vào máu thịt bên miệng vết thương của hắn ta!
Tạp La bỗng hét lên đầy đau đớn, đôi mắt căng trướng lên hiện ra đầy tơ máu, nhấc đầu gối lên đá vào bụng dưới của Nhạc Vô Trần nhưng dù dùng sức nện thế nào, hắn ta đều như va phải tường đồng vách sắt im lìm.
Máu tươi nhỏ giọt xuống từ lòng bàn tay Nhạc Vô Trần, mà y cứ như không hề cảm thấy đau đớn, tụ linh lực vào đan nguyên của Tạp La, ánh mắt chợt đanh lại đầy lạnh lùng, dồn hết linh khí toàn thân tụ thành cái búa tạ, đập thẳng vào bản thể Nguyên anh của hắn ta!
Nguyên anh bị thương, nỗi đau ấy không phải thứ người bình thường có thể chịu đựng được, Tạp La trợn trừng mắt lên, gào thét thảm thiết, cả người mất hết sức lực, cơ thể xụi lơ, mất hết tri giác, ngất xỉu tại chỗ.
Tay Nhạc Vô Trần dính đầy máu tươi, tóc mai rối tung ngồi giữa rừng, tới giây phút này luồng khí hỗn loạn đè nén trong lồng ngực ngay từ khi bắt đầu đánh chiến cuồng loạn mới tuôn ra.
Y thở hổn hển từng hơi, mồ hôi lạnh chảy ào ào xuống theo gương mặt.
Nếu Quảng Phủ Quân ở đây, e rằng cũng hãi hùng trước lối đánh giết liều mạng của Nhạc Vô Trần.
Thế này là sao?
Từ trước đến nay, Nhạc Vô Trần luôn thanh lịch sạch sẽ, lúc múa kiếm cũng mang phong thái nhẹ nhàng cưỡi gió của người quân tử, cần gì phải làm cho người dính đầy nước và bùn lăn lộn với người khác chứ?
Đấu vật ngoài đường cũng chỉ thế này mà thôi.
Nhưng Nhạc Vô Trần cứ nghĩ đến tay phải bị bóp nát xương của Từ Hành Chi và vẻ luống cuống tuyệt vọng ngập tràn trong mắt cậu khi bị ghim trên cột ngọc trắng trước điện, y không thể giữ tỉnh táo nổi, chỉ muốn lấy lại hết toàn bộ món nợ của Hành Chi ở chỗ Tạp La.
Tới khi y bình tĩnh lại thì Tạp La đã bị thương nặng, hơi thở thoi thóp rồi.
Tạp La không biết, đây là lần đầu tiên hắn ta đánh nhau với Nhạc Vô Trần nhưng Nhạc Vô Trần đã đánh với hắn ta không chỉ một lần, trong năm tháng u tối dài đằng đẵng, y đã tưởng tượng vô số lần phải đối xử với kẻ thù cũ này như thế nào.
Bây giờ Nhạc Vô Trần chiếm thế thượng phong, nhanh hơn lần giết hắn ta trước đó gần nửa canh giờ.
Trả mối thù riêng xong, Nhạc Vô Trần thở dốc một lúc rồi quay về Thanh Tĩnh Quân ôn hòa thuần hậu.
Y chống thân cây chậm rãi đứng dậy, giấu bàn tay chảy máu vào trong tay áo, đi tới bên cạnh Tạp La, dựa vào ánh sao cụp mắt nhìn khuôn mặt đẫm máu của người kia.
Chỉ cần y bóp nát hồn hạch, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Nhưng khi Thanh Tĩnh Quân rút Duyên Quân ra khỏi cơ thể hắn ta, chuẩn bị ra tay thì người trước mặt nhíu mày, biểu cảm đau đớn, kêu rên lăn lộn một lúc, cơ thể dần thu nhỏ lại, tay áo loang lổ máu cũng dần trở nên rộng rãi.
Nhạc Vô Trần đột nhiên rút kiếm lại.
Chuyện này không phải do Tạp La cố ý làm, chỉ vì Nguyên anh trong cơ thể bị thương nặng, để tự vệ nên nó tự co lại, từ đó dẫn đến cơ thể bị thu nhỏ.
Giống như năm đó Cửu Chi Đăng ép Từ Hành Chi, khiến cơ thể cậu trở lại lúc năm tuổi.
Người đàn ông cao chừng tám thước nhanh chóng co rút về thời niên thiếu. Trông hắn ta cùng lắm mới được mười tuổi, vóc dáng bốn thước rưỡi, môi khô miệng rách, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có bọt máu chảy ra, nhìn thoáng qua trông nhỏ bé đáng thương cực kỳ.
Trái tim Nhạc Vô Trần bỗng đập mạnh một cái, giơ kiếm lên định đâm nhưng dù thế nào cũng không hạ kiếm xuống cứa đứt yết hầu quá mức mỏng manh kia được.
Phong Lăng Sơn có một quy định riêng trong môn phái, trên kiếm tuyệt đối không được nhuốm máu phái nữ và trẻ con, nhưng ngoài ra còn một quy định thép nữa là “diệt cỏ tận gốc”.
Thanh Tĩnh Quân cũng không biết khi một đứa trẻ và kẻ cực kỳ ác hòa thành một thì y phải tuân thủ quy định trước hay quy định sau.
Nhìn bé trai co rúm chân tay trước mặt, Nhạc Vô Trần do dự chốc lát, cuối cùng đưa ra quyết định.
Y ngồi xổm xuống, chặn mấy mạch máu lớn trên người Tạp La, ngưng tụ linh khí quanh người, chui vào cơ thể hắn ta, tẩy rửa sạch sẽ ma mạch trong cơ thể hắn ta.
Tạp La đang choáng váng bỗng run rẩy dữ dội, phát ra tiếng rên nghẹn ngào vụn vặt như động vật nhỏ, vì cực kỳ đau nên nước mắt tuôn trào cuồn cuộn, rửa gò má dính bùn của hắn ta thành vẻ loang lổ.
Quá trình tẩy sạch diễn ra trong khoảng hơn nửa canh giờ, tới khi gà sắp gáy sáng, Thanh Tĩnh Quân mới rút tay khỏi lồng ngực co giật run rẩy của hắn ta.
Y quyết định không giết hắn ta.
Hôm nay Tạp La thất bại thảm hại, mất hết tu vi, linh mạch bị hủy, ma mạch cũng bị y tẩy rửa một lượt, không thể tu luyện bất cứ công pháp ma đạo nào nữa, Nguyên anh trong cơ thể mất môi trường để giúp đó vận hành, từ nay về sau không thể làm việc ác được nữa.
Vậy thì để hắn ta nằm đây vậy. Chờ ma đạo tìm được hắn ta sẽ đưa hắn ta về tổng đàn nuôi dưỡng.
Thanh Tĩnh Quân dùng tay trái gài lưỡi kiếm đẫm máu vào trong vỏ kiếm, đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn Tạp La vùi mình trong đống quần áo mà chau mày rên rỉ, y cúi đầu hơi phẩy bùn bẩn bắn lên vạt áo, tung người cưỡi gió nhẹ nhàng bay đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT