Từ Hành Chi giật mình nhớ lại, từng có chuyện như thế thật.
Đó là lúc Từ Hành Chi bốn tuổi, hồi ấy bọn họ còn có nhà, có mẫu thân. Mẫu thân bảo ca ca dẫn đệ đệ lên trấn đi chợ, mua ít gạo kê và hai đôi giày mềm mại.
Nàng ấy ốm nặng, bước chân giẫm đất chẳng phát ra tiếng, đóng đế giày là chuyện quá khó với nàng ấy. Cũng may trong nhà còn vài mẫu đất, dựa thu địa tô cũng có thể sống yên ổn. Nàng ấy tự biết mình không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, có phần áy náy với hai đứa con, vì thế dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ, nàng ấy chiều chuộng bù đắp được gì thì tuyệt đối không keo kiệt.
Trước khi hai huynh đệ đi, nàng ấy gọi Trung thúc - thợ xây thuê nhà của nàng ấy tới, nhờ hắn dẫn hai đứa trẻ vào thành, dặn đi dặn lại Từ Bình Sinh phải chăm sóc đệ đệ cho tốt.
Đại khái là hồi bé tận mắt chứng kiến cha mẹ bị đạo sĩ tha phương lừa gạt, từ trước đến nay Từ Bình Sinh luôn cảnh giác, không dễ tin tưởng bất cứ ai, mới tí tuổi đầu đã làm dáng như ông cụ non: “Vâng.”
Còn Từ Hành Chi không biết sầu lo bám vào bệ cửa sổ ở tiểu viện, lảo đảo thò nửa khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc như tuyết ở bên ngoài cửa sổ lên: “Huynh trưởng, đi thôi.”
Từ Hành Chi bốn tuổi đã cao hơn trẻ con cùng tuổi một cái đầu, hai chân rất khỏe khoắn, nhảy tới nhảy lui trên bờ ruộng như con chuột đồng, đôi giày vải nửa mới nửa cũ giẫm bồm bộp vào vũng nước mưa mới vang ra năm nốt nhạc cung, thương, giốc, chủy, vũ: “Ca ca! Nghe hay không? Đệ giẫm ra một điệu hát cho huynh nha.”
Từ Bình Sinh sầm mặt nghĩ, cún con mới thích giẫm vũng nước.
Vì trong nhà có chút tiền của dư dả, không cần phân cao thấp với đất và cuốc, so với những đứa trẻ của những nhà nông dân khác, Từ Bình Sinh có lòng tự trọng khá cao, phía sau còn có Trung thúc thuê trọ đi cùng, Từ Hành Chi không có văn hóa như thế, thật sự khiến hắn ta mất mặt.
Đã vậy thì hắn ta cũng không cho Từ Hành Chi chút thể diện nào: “Đệ đi giày cũ của ta, đừng giẫm lung tung vào vũng bùn như thế.”
Từ Hành Chi ỷ mình da mặt dày, cong mắt cười, nhảy lên mấy lần nữa, nối tiếp cho điệu nhạc của mình đoạn kết: “Trung thúc ơi, nghe hay không?”
Trung thúc chất phác cười, nửa lấy lòng nửa thật lòng nói: “Hay lắm.”
Từ Bình Sinh thấy y không nghe lời, cảm thấy uy nghiêm của huynh trưởng bị khiêu chiến tột độ, đuổi theo gõ đầu y: “Đệ xem lại đệ đi, làm chân dính đầy bùn luôn rồi kìa! Còn không phải ta rửa cho đệ à? Còn nữa! Lên trấn đệ bị người ta tưởng là ăn mày thì phải làm sao?!”
Đôi mắt Từ Hành Chi cực kỳ giống quả nho được rửa sạch sẽ, xinh đẹp lại gian trá chớp chớp, trông như một nhóc hồ ly: “Thế thì chúng ta có cơm trưa miễn phí rồi.”
Từ Bình Sinh tức giận đau cả đầu: “Cút!”
Vì nhóc con ấy quá mất mặt, Từ Bình Sinh sợ bị coi là đồng bọn của nhóc ăn mày nên sau khi vào trấn, hắn ta cố gắng hết sức giữ khoảng cách với y. Từ Hành Chi cũng biết mình nghịch quá mức chọc cho huynh trưởng tức giận nên cúi đầu bước theo từng bước một cách rập khuôn, trông rất ngoan ngoãn.
Chút xíu ngoan ngoãn ấy khiến Từ Bình Sinh buông lỏng cảnh giác.
Trên chợ đông người, có từng nồi hạt dẻ như vừa ra khỏi lò. Sau khi đi trên phố gần nửa canh giờ, Từ Bình Sinh nhìn thấy một đôi giày đẹp bèn quay đầu lại muốn gọi Từ Hành Chi qua xem thử nhưng lại không thấy đôi mắt gian trá kia đâu.
Hắn ta thoáng ngây người, mồ hôi lạnh tuôn ra, túm lấy Trung thúc: “Hành Chi đâu? Hả?”
Trung thúc bị thế giới phồn hoa náo nhiệt làm hoa cả mắt, lúc Từ Bình Sinh kéo lấy hắn thì hắn mới hoàn hồn, hiển nhiên là không thể trả lời câu hỏi của hắn ta.
Từ Bình Sinh đẩy hắn ra, đôi mắt mơ màng đảo mấy vòng, nước mắt rơi xuống ào ào.
Dây thần kinh thô như gạch ngói của Trung thúc mất một lúc lâu mới căng lên, lắp bắp an ủi Từ Bình Sinh: “Bình Sinh, không sao đâu, Hành, Hành Chi có tiền trong người, lại thông minh lanh lợi, dù gặp, gặp phải bọn bắt cóc trẻ con, nó cũng sẽ không…”
Từ Bình Sinh hoàn toàn không nghe lọt lời hắn nói.
Hai canh giờ sau, hắn ta mịt mờ chen chúc trong dòng người, câu từ biết nói chỉ còn “Ngươi có nhìn thấy đệ đệ của ta không”, đầu lưỡi tê rần, cuống lưỡi đắng chát, khuôn mặt khô rồi lại ướt, cảm thấy chết đi sống lại cũng chỉ như thế này mà thôi.
Hắn ta đi dọc hết con đường, mang theo trái tim si dại, lúc thì tràn đầy dịu dàng nghĩ nếu mình tìm thấy y, từ nay về sau sẽ không bao giờ đánh mắng y nữa, lúc lại nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm ngứa ngáy, hận không thể đánh nổ đầu y ngay lập tức.
Vào lúc cảm xúc loại thứ hai của hắn ta bùng lên, Từ Hành Chi đúng lúc va vào trong mắt hắn ta.
Y ngồi xổm bên đường, trong lòng ôm đồ vật gì đó dạng dài được bọc bằng miếng vải thô đỏ sẫm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Máu nóng trong người Từ Bình Sinh thoắt cái dâng lên, trong đầu ong ong mấy tiếng. Đến khi hắn ta bình tĩnh lại, Từ Hành Chi đã bị hắn ta đạp ngã, trên người có thêm mấy dấu chân to, mặt mày xám xịt ôm bụng co vào góc tường, đau đến mức há miệng ra.
Từ Bình Sinh lạnh lùng cứng rắn lên, trút một tràng thóa mạ xuống: “Ngươi đi chết ở đâu thế? Hả? Ngươi vẫn còn mặt mũi quay lại à? Sao ngươi không chết bên ngoài luôn đi?”
Mắng xong hắn ta không nhịn được bật khóc.
Từ Hành Chi mặt dính đầy tro bụi bò dậy, xoa mũi, ôm eo Từ Bình Sinh, lau tay vào vạt áo mấy lần mới dè dặt lau nước mắt cho hắn ta: “Sau khi không tìm thấy hai người, đệ luôn chờ ở đây, chờ ca ca tới tìm… Hành Chi sai rồi, sau này Hành Chi sẽ sửa…”
“Ngươi sửa, lần nào ngươi cũng nói sửa.” Từ Bình Sinh vừa khóc vừa mắng: “Sao ta lại dính phải đệ đệ như ngươi chứ?”
Từ Hành Chi không lên tiếng.
Từ Bình Sinh muộn màng nhìn vào thứ y luôn ôm chặt trong lòng, tức giận quở trách: “Không nên để tiền lên người ngươi mà! Mua thứ vớ vẩn gì rồi hả?”
Từ Hành Chi bị đá không nhẹ, vừa nãy vội vàng dỗ huynh trưởng và xin lỗi nên không cảm nhận được gì cả, lúc này máu trong người bắt đầu chảy lại mới thấy đau. Y chậm rãi vạch tấm vải đỏ, chìa đồ bên trong ra cho Từ Bình Sinh xem.
“Đây là dây buộc tóc mua cho mẹ, mẹ da trắng, dùng dây buộc tóc đỏ sẽ tôn lên rất đẹp.”
Từ Bình Sinh không đếm xỉa gì tới cái đó, rút thứ khác ra, tập trung nhìn kỹ, đầu lại căng đau hơn: “Đây là gì?”
Từ Hành Chi thành thật trả lời: “Con trai trong thôn đều thích chơi đánh trận. Đệ muốn mua một cái kiếm gỗ cho ca ca, đánh trận sẽ không thua.”
Từ trước đến nay Từ Bình Sinh không cho rằng mình và đám nhóc thối kia có thể chơi cùng nhau được, mà Từ Hành Chi lại như vua của lũ trẻ, vì thế hắn nhận định tội trạng của y một cách tự nhiên: “Rõ ràng là bản thân ngươi muốn chơi, bớt đổ cho ta.”
Từ Hành Chi bò lên, ấm ức nhỏ giọng giải thích: “Đệ không phải thế. Đệ có kiếm của mình rồi, đệ tự vót á, nhưng mà không đẹp và khí phái như cái kiếm này… Không phải ca ca thích những gì đẹp sao.”
Trái tim Từ Bình Sinh bỗng nóng lên, giọng điệu vẫn không ấm lên nổi: “Ta không thích cái này. Đi trả lại đi.”
Từ Hành Chi không dám chọc Từ Bình Sinh tức giận nữa, ôm kiếm khập khiễng chạy lên trước, Từ Bình Sinh đi theo sau, trái tim trong lồng ngực chua xót mềm mại, vì vẻ nhếch nhác của Từ Hành Chi, cũng vì vẻ thảm hại của mình.
Có rắc rối ấy, đương nhiên không mua được giày. Từ Hành Chi về đánh sạch cái giày dính bùn, đi nó thêm một thời gian rất lâu, đến tận khi không nhét chân vào nổi nữa.
Nhiều năm sau, trước mặt Từ Hành Chi lại xuất hiện đôi giày mà Từ Bình Sinh từng vừa ý.
Đôi giày trẻ em nho nhỏ vuông vức, đầu con hổ vải màu đỏ dùng ngọc trai lấp lánh làm mắt, rất sống động, ngó về phía Từ Hành Chi. Vẻ ngoài may mắn cát tường ấy rất hợp với trẻ con bốn tuổi nhưng không hợp với Từ Hành Chi đã trưởng thành từ lâu.
Từ Bình Sinh lấy đôi giày nhỏ trong túi giấy ra rồi lại nâng niu cất lại, ôm vào lòng, mong chờ nhìn gương mặt như đã từng quen ở trước mặt: “Ngươi có gặp đứa trẻ lớn chừng này không?”
Từ Hành Chi loạng choạng ngồi xuống bậc thang.
Mạnh Trọng Quang giật mình, dùng tay ôm đỡ lấy eo Từ Hành Chi, cùng ngồi xuống với y: “Sư huynh, không sao, không sao đâu.”
Từ Bình Sinh cũng sợ hết hồn, ngồi xuống theo ngay lập tức.
Hắn ta không nói rõ được tại sao nhìn thấy thanh niên trước mặt đau buồn, trái tim hắn ta cũng thắt lại khó chịu: “Ngươi…”
Từ Hành Chi dang hai tay ra, ôm Từ Bình Sinh vào lòng.
Toàn thân người trong lòng y cực kỳ mềm mại, Từ Hành Chi cảm nhận được gì đó, run rẩy thò tay ra gạt cái khăn vuông trên cổ hắn ta ra, nhìn thấy một vòng vết khâu như dấu răng của thú hoang trên cổ hắn ta.
Từ Hành Chi không nói gì, chỉ ôm chặt người trong lòng hơn nữa.
Từ Bình Sinh rất phản cảm về việc tiếp xúc cơ thể với người khác, bình thường Tạp Tứ sờ tóc hắn ta thôi mà hắn ta đã tức giận cả nửa ngày trời, nhưng hắn ta hoảng hốt cảm thấy cái ôm này khác với những cái ôm khác, vì thế, hắn ta thuận thế quỳ xuống, ôm lấy đầu Từ Hành Chi như một người huynh trưởng, hôn một cái rồi lại xoa xoa.
“Đừng sợ.” Từ Bình Sinh rủ rỉ: “Đừng sợ nhé.”
Từ Bình Sinh ôm người thanh niên xa lạ, trong nhận thức sai lệch về thời gian và không gian, nhớ tới đệ đệ không biết đang ở đâu của mình, nghĩ rằng nếu có một người cũng có thể ôm nhóc ấy, cưng chiều nhóc ấy như mình thì tốt biết mấy.
Nghĩ như thế, cuối cùng sự dịu dàng ngập tràn của hắn ta cũng có nơi gửi gắm.
Hắn ta quỳ ở đó, ôm đầu người thanh niên, thỉnh thoảng lại xoa vuốt.
Cùng một dòng máu, một tĩnh một động chất chứa trong cơ thể hai người, khiến bọn họ thu hút lẫn nhau, cuối cùng ghép lại hình tròn không quá hoàn hảo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lần gặp gỡ thất bại này nằm ngoài dự kiến của Tạp Tứ. May mà tim hắn ta to, không chỉ mang tới một tin tức.
Tới khi Từ Bình Sinh chịu buông Từ Hành Chi ra, Tạp Tứ đã uống hết nửa bình trà, lau miệng nói: “Hành Chi, đi theo ta một chuyến.”
Mạnh Trọng Quang ghi nhớ một cách sâu sắc một loạt tình trạng sau lần viếng thăm trước đó của Tạp Tứ, có đôi phần căm ghét trời sinh với hắn ta, ôm lấy cánh tay Từ Hành Chi như bảo vệ thức ăn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Đôi mắt phượng của Tạp Tứ thờ ơ lóe lên: “Ngươi đi cùng cũng được. Khúc Trì cũng đi.”
Một đoạn đường ngắn ngủi, Tạp Tứ đã dễ dàng coi Khúc Trì như người quen của mình.
Từ Hành Chi thoát ra khỏi nỗi đau thương, ngẩng đầu lên gắng gượng nói: “Phải có người canh giữ ở đây.”
“Canh giữ gì?” Tạp Tứ thẳng thắn nói: “Chỉ có mấy người các ngươi…”
Tạp Tứ ờ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, có thể thấy hắn ta không ngờ trong quán trà nhỏ xíu này lại nhân tài ẩn dật đến mức độ đó.
Nếu hắn ta dẫn theo mười mấy người đi cùng, dù đi đêm cũng khó tránh khỏi chói mắt.
Mà nơi hắn ta muốn dẫn nhóm Từ Hành Chi đến cần phải giữ bí mật và an toàn tuyệt đối.
Tạp Tứ không chịu nói định dẫn bọn họ đi đâu gặp ai, chỉ nói đó là việc rất quan trọng, nói ở đâu cũng không tiện, chi bằng dẫn bọn họ đến nhìn tận mắt.
Trong lòng Mạnh Trọng Quang khó tránh khỏi nổi lên nghi vấn, thì thầm với Từ Hành Chi: “Sư huynh, người này rất quái đản, chẳng lẽ hắn muốn dẫn chúng ta đi gặp Cửu Chi Đăng?”
Từ Hành Chi trả lời rất lưu loát: “Hắn sẽ không làm thế đâu.”
Đúng lúc đó, một giọng nói ôn hòa vang lên từ trên cầu thang: “Ta ở lại.”
Từ Bình Sinh bỗng ngẩng đầu lên.
Nguyên Như Trú khoác áo choàng đen kịt, lẳng lặng đứng ở tầng hai, mũ trùm to rộng và khăn che mặt trùm kín bộ xương trắng của nàng: “Ta nghĩ ma đạo không biết được hành tung của chúng ta nhanh đến thế đâu.”
Mạnh Trọng Quang thong dong cất lời trào phúng: “Chẳng phải ở đây có một tên biết rồi đó sao?”
Tạp Tứ gãi sau gáy, trả lời hắn bằng một nụ cười vô tư lự.
Nguyên Như Trú khá là đáng tin cậy, giao nhóm người cho nàng tạm thời trông nom, Từ Hành Chi cũng yên tâm.
Nếu đã bàn bạc chuẩn bị xuất phát, Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang bèn lên tầng, nói lại tình hình một cách đơn giản cho các đệ tử, bảo bọn họ yên tâm ở lại đây chờ.
Từ Hành Chi cố ý rặn riêng một câu: “Chu sư huynh của các ngươi không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, nếu tối nay không về kịp thì tối mai hắn sẽ về. Đừng lo lắng.”
Trong lúc Từ Hành Chi động viên các đệ tử, Từ Bình Sinh hoảng hốt bồn chồn lượn ra ngoài phòng như hồn ma, không biết đang làm gì.
Tạp Tứ thì ngồi đối diện Khúc Trì, ung dung thong thả uống nốt nửa bình trà còn lại.
Ở nơi khác, Nguyên Như Trú quay về gian phòng của mình, lúc đắp lại áo choàng bị rơi xuống đất cho Chu Vọng xong thì đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài cửa sổ.
Dựa vào trực giác được rèn luyện nhiều năm ở Man Hoang, Nguyên Như Trú bước nhanh tới bên cửa, kéo phắt cửa sổ đẫm sương ra.
Điều khiến nàng bất ngờ là người ở ngoài cửa sổ là Từ Bình Sinh.
Mà nàng không kịp giấu mình đi đã bị hắn ta nhìn rõ sọ đầu lâu trắng tinh sáng chói và hai mắt trống không bên dưới mũ trùm.
Mũi chân hắn ta nhón trên góc mái cong, hai tay chắp sau lưng, nhìn thẳng vào Nguyên Như Trú, hai mắt một bên đen láy, một bên xanh xám, nhưng đều dịu dàng như nước.
Là một thây ma, Từ Bình Sinh đấu tranh với bản thân mình suốt mười ba năm, sự dịu dàng trong cả ngày hôm nay vượt xa tổng tất cả sự dịu dàng mười ba năm qua gộp lại.
Nguyên Như Trú nghiêng đầu, lùi về sau hai bước, cố gắng tránh né người quen cũ của mình, nhưng Từ Bình Sinh không tới gần, chỉ bước từng bước nhỏ trên lớp ngói của mái hiên, giống như thiếu niên mới biết yêu lần đầu, ưỡn lưng thẳng tắp, dịch lại cái khăn vuông hơi lệch trên cổ mới nhẹ giọng nói: “Nguyên sư tỷ.”
Nguyên Như Trú bỗng chấn động.
Các đệ tử Phong Lăng được mang về từ Vùng đất hoang vu quen biết nàng nhiều năm nhưng mười ba năm trôi qua, họ đã quên mất giọng nói của nàng, cũng không dám nhận bộ xương trắng này là Nguyên Như Trú.
Trong lúc Nguyên Như Trú bàng hoàng, thây ma trước mắt ngượng ngùng nở nụ cười, đưa hai tay sau lưng lên trước, nước sương sóng sánh theo động tác, một vệt màu trắng thanh nhã xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt Nguyên Như Trú: “Nguyên sư tỷ, tỷ xem, ta hái một đóa hoa tặng tỷ nè.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT