Chưa nói dứt câu, đệ tử Phong Lăng chạy ra báo tin đã bị một đòn gió ập đến từ phía sau quét bay, lướt ngã xuống vị trí cách chỗ cũ mấy bước, suýt thì vượt qua lan can tầng hai rơi xuống dưới.
Mạnh Trọng Quang mang gương mặt nhợt nhạt, chân trần chạy ra khỏi vùng ánh sáng chập trùng, nhìn hai bên một vòng, thấy Từ Hành Chi bình an mới lộ ra vẻ mặt như được cứu vớt, giãy giụa chạy về phía y.
Ôm chặt Từ Hành Chi vào lòng, xác nhận y không phải ảo ảnh, trên môi Mạnh Trọng Quang mới lờ mờ có lại màu máu, vùi đầu xuống, chui vào trong lồng ngực Từ Hành Chi như con nghé con.
Càng yêu, Mạnh Trọng Quang càng không biết nên bày tỏ thế nào, chỉ muốn khoét một cái lỗ trong trái tim của người trước mặt rồi chui vào đó.
Từ Hành Chi vươn tay vuốt sau lưng Mạnh Trọng Quang. Lưng hắn ướt đẫm một mảng, mồ hôi nóng bỏng thấm ra làm mềm áo, ướt tóc, trên mi mắt cũng phủ một tầng sương mỏng, khiến cả người hắn trông mềm yếu, mỏng manh dễ bắt nạt.
Một giây sau, Mạnh Trọng Quang “yếu đuối dễ bắt nạt” dồn lực bế ngang Từ Hành Chi lên đi vào phòng, bỏ lại một đám người ngây ra.
Từ lúc nghe thấy tiếng ồn, Nguyên Như Trú mặc áo choàng đi đêm dài thượt đã đi ra khỏi gian phòng phía mặt bên quán trà.
Bộ quần áo này được làm ra ở trong Man Hoang, bây giờ mặc vào giống y một cái bóng trong đêm tối, không nhìn thấy xương trắng, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của cô gái vang lên từ bên dưới mũ trùm: “Được rồi, giải tán hết đi.”
Đến nay, mọi người vẫn không biết bộ xương này là Nguyên Như Trú xinh đẹp rực rỡ năm đó, ngay cả đệ tử Phong Lăng vùng vẫy quay về từ ranh giới nguy hiểm cũng không biết người đó là ai, chỉ biết các sư huynh đều rất tốt với nàng, tự nhiên bọn họ cũng kính trọng nàng hơn mấy phần, vái chào nàng rồi mới đi.
Những người khác đi hết, Nguyên Như Trú mới đi tới bên cạnh Chu Vọng rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Chu Vọng gọi một tiếng “Nguyên sư tỷ”, nàng khẽ cười, tiếng cười bình yên như chăn bông được phơi đủ nắng vào ngày đông, ấm áp khiến người ta yên lòng: “Không ngủ được thì ta ngồi với muội một lúc nhé.”
Chu Vọng không đáp, tựa đầu vào bả vai Nguyên Như Trú.
Nguyên Như Trú duỗi tay ra, bàn tay xương đeo găng như mọc ra máu thịt mềm mại, nhẹ nhàng xoa gương mặt mê man của Chu Vọng: “Không cộm à?”
Chu Vọng lắc đầu.
Tới thế giới thực, ai cũng thay đổi.
Cữu cữu hay thẫn thờ một lúc lâu, cữu mẫu thì luôn nhớ tới Thanh Lương Cốc của mình, Đào Nhàn và cánh cổng ánh sáng đưa bọn họ ra hòa vào nhau, Khúc Trì biến thành một người mà cô nhóc không hề quen biết. Chỉ có bộ xương ấm áp này vẫn giống như xưa.
Chu Vọng nhỏ giọng nói: “Nguyên sư tỷ, muội muốn về Man Hoang.”
Nguyên Như Trú biết đây chỉ là lời nói trẻ con, đương nhiên sẽ không trách cô nhóc, chỉ lẳng lặng nắm chặt tay cô nhóc.
Chu Vọng biết lời mình nói rất vô lý, cúi đầu cười không vui.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô nhóc biết thế nào là sinh ly tử biệt, cuối cùng trái tim mười ba tuổi của cô nhóc cũng vướng bận về điều gì đó. Tâm sự khiến người ta nhanh chóng trưởng thành, Chu Vọng hiểu ra rất nhiều chuyện mà trước kia cô nhóc từng mơ hồ nghĩ tới nhưng chưa thật sự hiểu rõ.
Nhưng sau khi nghĩ thông suốt, cô nhóc cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng: “Nguyên sư tỷ, muội sợ lắm.”
“Muội biết cữu cữu muốn làm gì, muội cũng biết cha nuôi và Từ sư huynh muốn làm gì.” Chu Vọng dùng giọng điệu gần như là khẩn cầu để nói: “Muội rõ chuyện ấy nguy hiểm nhường nào. Muội hi vọng tất cả mọi thứ đều không thay đổi, như thế không tốt sao?”
Nguyên Như Trú nhẹ nhàng nói: “A Vọng, với bọn ta, mười ba năm trước, thế giới đã thay đổi một lần rồi. Đối với “thay đổi”, bọn ta ghét nó hơn muội gấp trăm lần. Nếu mọi thứ lúc đầu không thay đổi, muội sẽ có một phụ thân nghiêm túc thận trọng, cả ngày bắt muội học trận pháp và lễ tiết, một mẫu thân dịu dàng dễ gần giúp muội lười biếng. Muội sẽ có hai cha nuôi, đương nhiên Từ sư huynh và Khúc sư huynh sẽ tranh giành ai là cha nuôi lớn, ai là cha nuôi nhỏ. Mà Khúc sư huynh tính tình hiền hòa sẽ không tranh nổi với Từ sư huynh của muội…”
Nguyên Như Trú rủ rỉ nói khiến Chu Vọng nghe mà thất thần.
“Muội sẽ biết rất nhiều trưởng bối, Phù Diêu Quân thích đánh cờ, Thanh Tĩnh Quân thích rượu, sư phụ ta Quảng Phủ Quân… thích hung dữ với người khác; cữu cữu của muội sẽ bế muội đi khắp nơi khoe khoang với người ta cháu ngoại của hắn xinh xắn, ai nói muội không xinh hắn sẽ xắn tay áo lên đánh nhau với người đó; còn Mạnh đại ca của muội…” Giọng Nguyên Như Trú vương ý cười: “Muội không biết thôi, trước kia hắn là một đứa trẻ vừa ấu trĩ vừa xinh đẹp, không có tâm sự gì hết… Muội còn có thể quen biết Đào Nhàn và Lục Ngự Cửu, tuy có lẽ sẽ không thân thiết như bây giờ nhưng ít nhất ai cũng bình an.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Vọng nghe nàng nói hết một lượt về tất cả mọi người, đặt câu hỏi: “Thế sư tỷ thì sao?”
Nguyên Như Trú bỗng im bặt.
“Muội từng nghe mọi người nói về tỷ, bảo rằng…”
Nói đến đây, Chu Vọng mới nhận ra mình hỏi sâu quá, chưa kịp đổi đề tài thì Nguyên Như Trú đã nắm lấy tay cô nhóc, nhẹ nhàng cười: “Nếu có lúc đó, chắc chắn muội sẽ không nhận ra ta đâu.”
Cảm xúc của Chu Vọng chập trùng: “Nguyên sư tỷ…”
Từ lần đầu tiên soi mình qua mặt nước sau khi biến thành bộ xương, Nguyên Như Trú đã chấp nhận hiện thực, bây giờ người khác nhắc tới ngay trước mặt, nàng cũng không có cảm giác gì.
Mười ba năm trôi qua, tổn thương gì cũng sẽ biến thành thói quen.
Nàng dùng miệng tháo găng tay của mình xuống qua một lớp khăn che mặt, lộ ra bàn tay xương xẩu từng rửa qua sương tuyết.
“Nguyên Như Trú không còn vẻ ngoài, không còn máu thịt, chỉ còn bộ xương, vẫn là Nguyên Như Trú.” Nguyên Như Trú dùng bàn tay xương vuốt tóc Chu Vọng, nói: “Bây giờ ta không sợ gì hết, chỉ sợ dọa người khác.”
Nguyên Như Trú càng nói thế, trong lòng Chu Vọng càng buồn, trái tim bị sự ủ rũ bao phủ xóa bớt được đôi phần mù mịt: “Nguyên sư tỷ, muội sẽ báo thù cho tỷ.”
“Thù của ta, ta sẽ tự báo.” Nguyên Như Trú ngừng lại một chút, quay qua hỏi cô nhóc: “Muội có nghe được tin tức mà hôm nay mấy đệ tử dò la được không?”
Chu Vọng im lặng.
Cô nhóc nghe được, vì thế mới cảm thấy báo thù cũng vô dụng, thà cứ sống ở Man Hoang còn yên ổn hơn, nhưng nghe Nguyên Như Trú nói mấy câu vừa rồi, Chu Vọng lại dao động.
“Dù Cửu Chi Đăng tạo ra hệ thống quản lý ở thế giới thực tốt đến đâu đi chăng nữa, bọn ta cũng không quên lúc đầu hắn dùng thủ đoạn gì để lật đổ bốn môn phái. Nếu hắn cướp được thì bọn ta có quyền giành lại bất cứ lúc nào… Hơn nữa, dù thế nào, bọn ta vẫn còn sống, nhưng trong mười ba năm qua, có biết bao nhiêu người đã chết rồi. Nếu người còn sống không thể cho người đã chết một lời giải thích, cả đời này sẽ giẫm lên hài cốt của họ mà sống… Bọn ta không muốn sống như vậy, cũng không nên sống như vậy.”
Nói đến đây, sự mê man trong mắt Chu Vọng dần tróc ra từng mảng, toát ra ánh sáng chói lọi và kiên định.
Nguyên Như Trú nắm chặt tay cô nhóc, giọng điệu chuyển thành trầm thấp nhẹ nhàng: “Chờ mọi chuyện yên ổn, nếu A Vọng vẫn không thích ứng được với thế giới thực thì ta sẽ về Man Hoang với A Vọng, được không?”
Chu Vọng chưa đáp lời, người hầu bàn trẻ tuổi ngủ ở hậu viện dưới tầng khoác áo khoác dày, ngây ngốc bối rối dụi mắt đi ra từ hậu viện, hỏi hai cô gái ngồi sóng vai ở cầu thang: “Vừa nãy trên tầng có chuyện gì thế? Làm vỡ chén à?”
Nguyên Như Trú cất tiếng đáp: “Xin lỗi, không cẩn thận va phải. Bọn ta sẽ đền.”
Trong bóng tối, hắn chỉ nghe được giọng nói mềm mại như nước, người hầu bàn trẻ tuổi như bị nước tuyết dội thẳng vào mặt, sau khi tỉnh táo lại thì ngây dại đỏ mặt, quay người đi về phòng, mở to mắt nhìn trần nhà nghĩ một lúc lâu.
Phải là cô gái xinh đẹp cỡ nào mới xứng với giọng nói ấy chứ?
Trong lúc tâm hồn bay bổng, hắn bỗng nghe tiếng cửa lớn quán trà bị gõ vang, cộc cộc, cộc cộc, rất lịch sự.
Quán trà không phải quán trọ, sau khi treo biển tạm nghỉ, không lý nào lại mở cửa nữa. Nhưng người hầu bàn vẫn nhung nhớ cô gái ở cầu thang, nghĩ rằng ra mở cửa có thể nhìn thấy nàng, trong lòng dâng lên niềm vui sướng vô hạn, lại cầm cây nến vẫn còn tỏa khói trên tay đi ra cửa.
Hắn đi tới cửa, thấy có ba người đứng sóng vai ở bên ngoài, dáng người cao thấp không đồng đều, nhưng cô gái mặc áo choàng khiến hắn mơ mộng viển vông hồi nãy và cô gái nhỏ còn lại đã đi đâu mất.
Người hầu bàn hơi thất vọng, mất hết kiên nhẫn với khách ngoài cửa: “Gõ gì mà gõ, nửa đêm nửa hôm rồi. Nơi này không phải quán trọ, muốn nghỉ chân thì giao lộ phía trước rẽ hướng nam!”
Thanh niên lịch sự gõ cửa đáp: “Trước kia ta từng trọ ở đây…”
Người đi cùng hắn ta không kiên nhẫn như thế, vui mừng hớn hở gõ cửa ầm ầm: “Từ Hành Chi! Hành Chi! Ta đây!”
Trên tầng, đèn lay lắt, ánh trăng lờ mờ, cửa phòng đóng chặt, lại phủ thêm linh lực, đương nhiên Từ Hành Chi không nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Sau khi bị Mạnh Trọng Quang đặt lên giường, người kia quấn lấy y như con mèo, cọ y, quấy y chẳng phân rõ phải trái, chọc cho Từ Hành Chi hôn hắn mấy cái mới chịu yên.
Hắn ôm Từ Hành Chi, giống như mạng hắn có thực thể sẽ nằm trong lòng y.
Từ Hành Chi biết trong ác mộng của hắn có bao nhiều điều không may mắn, lúc này nổi điên, hơn nữa là do mơ thấy ác mộng.
May mà sau khi quay về thế giới thực, linh khí đất trời hòa với hắn một lần nữa, nó có lợi, ít nhất khi cảm xúc dao động, hắn không cần hút máu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Để vỗ về hắn, Từ Hành Chi nắm dái tai Mạnh Trọng Quang, áp vào đôi môi mềm chết người kia hôn lấy hôn để, nếm rồi lại nếm, mãi đến khi nơi đó ấm lên, y mới kề trán mình vào giữa trán hắn, hỏi: “Sao ngươi đi tìm hồn hạch của Đào Nhàn lâu vậy?”
Mạnh Trọng Quang cúi đầu: “Không tìm thấy… Ta không dám về.”
Câu đó khiến Từ Hành Chi dấy lên ít hi vọng: “Tìm thấy rồi sao?”
Mạnh Trọng Quang hơi do dự, mở lòng bàn tay ra, dùng sức đẩy, lòng bàn tay hiện lên chùm sáng mờ nhạt, nhỏ như đom đóm, mỏng như bụi, lồng linh lực bảo vệ nó bất diệt không tiêu tan mà Mạnh Trọng Quang tạo ra còn sáng hơn nó gấp trăm lần.
Chuyện này được xử lý không ổn cho lắm, Mạnh Trọng Quang không dám kêu than về khổ cực của mình, càng không dám nhắc tới việc linh lực của hắn gần như kiệt quệ, biến thành hàng nghìn hàng vạn dây leo ở trong khe hở, dệt thành cái lưới dày, tìm từng li từng tí một mới lấy được tia tàn hồn nhỏ xíu này.
Mạnh Trọng Quang dè dặt kéo áo khoác của y, hỏi: “Có cần đưa cho Khúc sư huynh không?”
Từ Hành Chi bưng cái lồng bảo vệ, trái tim đau nhói.
Tia tàn hồn ít ỏi thế này, không thể nói chuyện, ý thức không còn, nếu không có vật ký sinh thì chỉ trong vòng ba ngày thôi sẽ hoàn toàn tan thành tro bụi.
Khi còn sống hay sau khi chết, Đào Nhàn đều mong manh dễ vỡ.
Từ Hành Chi thở dài: “Cứ giữ thế này trước đã.”
Chờ Khúc Trì về thì bàn bạc với hắn.
Sau khi đưa ra quyết định, Từ Hành Chi cụp mắt nhìn thấy Mạnh Trọng Quang hai mắt rưng rưng, sắp khóc tới nơi thì sợ hết hồn: “Ôi ôi, sao thế?”
Ánh nước trong mắt Mạnh Trọng Quang lóng lánh, hắn bám vào vạt áo Từ Hành Chi, ngoan ngoãn nói: “Sư huynh, ta biết lần này ta lại sai rồi… Huynh đừng đi, ta sửa, ta sẽ sửa ngay.”
Việc này vốn do Đào Nhàn chủ trương, mặc dù Mạnh Trọng Quang ôm ấp vài ba suy tính riêng bỉ ổi nhưng điều tra kỹ càng thì vẫn thông cảm được. Từ Hành Chi muốn Mạnh Trọng Quang nhận ra cái sai của mình nhưng thấy hắn như vậy lại không kìm được đau lòng khó chịu, cố giữ chút xíu lạnh lùng cuối cùng trên mặt, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào gáy hắn: “Ngươi sửa gì?”
“Híc…” Mạnh Trọng Quang kiềm chế tiếng nức nở, lau nước mắt ngoan ngoãn nhận sai: “Ta sẽ không tự chủ trương làm gì nữa.”
Mấy lọn tóc ướt vì cơn ác mộng lòe xòe dán vào mặt hắn như râu mèo con.
Từ Hành Chi gạt tóc rối của hắn ra, vén ra sau tai, giọng điệu hơi nghiêm khắc: “Cứ khóc mãi thôi, sao thế? Cho rằng sư huynh sẽ thấy thương à?”
Đương nhiên Mạnh Trọng Quang lắc đầu ngay lập tức.
Từ Hành Chi nâng gò má mướt mồ hôi của hắn lên, hôn hai bên trái phải mỗi bên một cái, giọng nói khàn khàn, tăng thêm ngọt ngào dịu dàng vô hạn: “Coi như ngươi đoán mò mà đúng đấy.”
Mạnh Trọng Quang bị lời âu yếm ấy giáng thẳng vào mặt, trái tim mềm nhũn ra, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên ai đó ở bên ngoài gõ vang cửa.
Mạnh Trọng Quang đang tràn ngập mong đợi có nhiều lời yêu thương dịu dàng hơn bỗng tức tối nghiến răng, đôi mắt ầng ậng nước trợn trừng nhìn về phía cửa, khiến đệ tử Phong Lăng tới báo tin sợ run lên, nuốt nước miếng mới gom được ít sức lực lên tiếng: “Sư huynh, bên ngoài… Có người tìm.”
Từ Hành Chi duỗi người ngồi dậy: “Ai?”
Sắc mặt của đệ tử đó khó mà diễn tả được bằng lời: “Từ… Huynh, huynh nên tự mình ra xem đi.”
Đêm khuya, trong điện Thanh Trúc, Cửu Chi Đăng lật xem tình hình theo quý mà các tông phái trình lên, bẩm báo có đệ tử nào lén lút tu luyện cấm thuật hay không, có yêu tinh quỷ quái gây hại tứ phương hay không. Cái bóng cô đơn của hắn ta hắt lên tường, cô độc đến mức giống như một âm hồn đã chết nhiều năm.
Trong lúc yên tĩnh cực độ, đột nhiên hắn ta nổi lên dục vọng muốn giãi bày tâm sự, muốn tìm ai đó trò chuyện.
Vì thế, hắn vùi đầu giữa đống giấy tờ và đèn dầu, thuận miệng gọi: “Ôn Tuyết Trần, Ôn…”
Tiếng nói im bặt.
Cửu Chi Đăng ngồi giữa hương mực khóm trúc, nở nụ cười khổ trào phúng, chợt cao giọng gọi: “Người đâu.”
Một tên đệ tử ma đạo mặc trang phục Phong Lăng Sơn đẩy cửa đi vào: “Sơn chủ?”
Cửu Chi Đăng hỏi dò: “Ôn Tuyết Trần vẫn chưa quay về từ Man Hoang sao?”
Đệ tử kia lắc đầu.
Cửu Chi Đăng dẹp bỏ ý muốn trò chuyện với người khác, dù sao trước giờ hắn ta chẳng có gì hay ho để nói với đám đệ tử ma đạo cả: “Ngươi lui xuống đi.”
Nhưng tên đệ này lại có chuyện mới vào: “Sơn chủ, có người bên phía Đan Dương Phong đến báo có hai tên đệ tử ra ngoài chấp hành nhiệm vụ tra xét, vô cớ chết ở trong Thanh Lương Cốc. Bây giờ đã đưa thi thể về rồi, ngài có muốn đi xem xét thử không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT