Suy đoán đáng sợ ấy được xác minh khi hắn nhìn thấy Cửu Chi Đăng yên ổn không bị sao hết.

Từ lúc hắn bước vào cổng núi tới giờ, xung quanh chẳng có bóng người nào cả, chỉ có ve trên cây kêu gào liên tục, tiếng kêu của nó thê lương khác thường, chìm dưới mái đình và ánh trăng lạnh lẽo càng thêm phần tiêu điều đau thương.

Mãi tới tận khi đi đến trước điện Thanh Trúc, hắn mới nhìn thấy Cửu Chi Đăng ngồi một mình ngay ngắn ở bậc thềm trước điện, ngửa đầu ngắm trăng.

Phía sau lưng hắn ta có cánh cửa ánh sáng bán nguyệt màu xanh xám, trong đó có dòng xoáy đan xen, tối tăm không nhìn rõ, ánh trăng sáng, cánh cửa tối, hai thứ giao thoa tạo ra hai cái bóng âm dương trên người Cửu Chi Đăng.

Trong tay Cửu Chi Đăng lại là quạt “Bút nhàn rỗi” mà Từ Hành Chi chưa từng để rời khỏi người!

Mặt Mạnh Trọng Quang tái đi, cơ hai bên má co rúm giật giật đáng sợ, giọng hắn hệt như một con dã thú gầm gừ cảnh báo: “Cửu Chi Đăng, sư huynh ở đâu?”

Nghe hắn hỏi, Cửu Chi Đăng mới ngước mắt lên nhìn về phía Mạnh Trọng Quang.

So với người trước mặt mắt trừng tóc dựng ngược hết cả lên, trông Cửu Chi Đăng lại có phong thái quân tử như gió: “Sư huynh?”

Hắn ta giơ tay lên, chỉ vào cánh cổng ánh sáng, đáp: “Sư huynh ở đây.”

Mặc dù từ trước tới nay Mạnh Trọng Quang luôn lười biếng, không ham học hỏi nhưng theo Từ Hành Chi đi thực hiện nhiệm vụ, phục yêu hàng ma nhiều năm, hắn từng thấy cổng Man Hoang rồi.

Mạnh Trọng Quang bước một bước về phía cổng ánh sáng, trong lòng như có một chậu lửa bùng lên, hấp hơi khiến cả người hắn nóng bừng: “Ngươi đẩy sư huynh vào Man Hoang?”

Cửu Chi Đăng chậm rãi nghiêng người về phía trước, bình thản nói: “Ta bắt được sư huynh, sư huynh không chịu đầu hàng ma đạo, còn làm không ít đệ tử ma đạo của ta bị thương. Để trừng phạt và răn đe, ta phong tỏa linh mạch của sư huynh, đập nát gân cốt, nhốt vào Man Hoang, lấy đó để dư luận tin phục.”

Phong tỏa linh mạch, đập nát gân cốt?

Tám chữ đột ngột chui vào tai Mạnh Trọng Quang như tám cái tay nhỏ chen lấn chui vào lồng ngực hắn, xé tan thứ đang đập trong đó thành mảnh vụn.

May mà Mạnh Trọng Quang tỉnh táo lại rất nhanh, hắn nhìn chằm chằm Cửu Chi Đăng, chậm rãi hé môi: “Ngươi bớt lừa ta đi. Cửu Chi Đăng, ngươi giấu sư huynh đi rồi.”

Đúng vậy, chắc chắn đã giấu đi rồi.

Từ trước tới nay Cửu Chi Đăng luôn mang lòng yêu sư huynh say đắm, dù chỉ là mơ mộng hão huyền, nhưng sao ta có thể đối xử với sư huynh như thế được?

Nhưng nếu... Nếu hắn ta phát hiện ra bản thân thật sự không thể khiến sư huynh khuất phục, cầu mà không được, oán giận mà vẫn phải đụng mặt nhau, dần sản sinh ra oán hận giấu trong lòng đẩy sư huynh vào Man Hoang để tiện trả thù sư huynh, thế thì phải làm thế nào?

Cửu Chi Đăng không quan tâm hắn miệng hùm gan sứa, chỉ lẳng lặng mở quạt Bút nhàn rỗi ra, tỉ mỉ phác họa theo nét chữ thảo phóng khoáng rồng bay phượng múa trên đó: “Sư huynh từng nói cho ta và ngươi biết tình cảnh trong Man Hoang thế nào rồi. Ta hỏi ngươi, một phàm nhân không có linh lực, còn bị thương nặng sẽ ở trong đó được bao lâu?”

Mạnh Trọng Quang: “...”

Hắn cố gắng hết sức dẹp bỏ những suy đoán đáng sợ kia đi, áp sát từng bước nhưng khó che giấu hô hấp và nhịp tim dần trở nên rối loạn: “Trả lại sư huynh đây.”

Cửu Chi Đăng: “Ta đã nói với ngươi rồi, sư huynh đang ở trong Man Hoang.”

Mạnh Trọng Quang bỗng lên giọng: “Huynh ấy không ở trong đó!”

Dứt lời, vẻ ngoài loài yêu của hắn hiện ra, vệt đỏ ở đuôi mắt uốn lượn mà lên, lòng bàn tay thúc giục linh lực cuồn cuộn. Nhưng lúc này Cửu Chi Đăng cũng bộc lộ vẻ ngoài của ma, mắt ngập màu máu, lời nói tràn ngập trào phúng: “Mạnh Trọng Quang, ta biết ít nhất tu vi của ngươi cũng ở cấp Nguyên anh, nhưng cùng có tu vi Nguyên anh, ngươi có thể đảm bảo lấy được mạng ta trong tức khắc không?”

Giữa lúc trầm bổng, giọng hắn ta bỗng trầm xuống, hệt như lời thì thầm: “Sư huynh bị thương nặng, đang ở Man Hoang, ngươi trễ nải thêm một giây, sư huynh ở trong đó sẽ nguy hiểm thêm một phần. Ngươi không mau chóng tới cứu mà ở đây tranh chấp với ta, chẳng lẽ như thế lại xứng với mối tình của ngươi và huynh ấy sao?”

Mạnh Trọng Quang cưỡng chế cảm giác như kim đâm trong đầu, ra sức dùng lý lẽ phản bác: “Huynh ấy không ở trong Man Hoang!”

Cửu Chi Đăng bỗng gằn giọng: “Thế huynh ấy ở đâu?”

Mạnh Trọng Quang chỉ cảm thấy đỉnh đầu trúng một nhát búa thật mạnh, sau lưng mồ hôi túa ra ào ào, cổ như bị năm chữ đó luồn vào dây treo lên.

Thế huynh ấy ở đâu?

Thế...

Chính vào lúc này, Cửu Chi Đăng vung tay áo lên, cánh cổng ánh sáng biến mất, biến thành vệt sáng chui vào cổ tay áo Cửu Chi Đăng: “Ngươi không muốn đi thì ta không ép ngươi. Ngươi cầm cái này đi đi, dù sao sau này sư huynh cũng không dùng tới.”

Nói tới đây, Cửu Chi Đăng tiện tay ném Bút nhàn rỗi ra, mặt quạt phát ra tiếng động như chim bồ câu vỗ cánh, bay nhào qua.

Ánh mắt Mạnh Trọng Quang thay đổi, vô thức tung người lên giành lấy nhưng tới khi hắn nhận ra còn có một thứ khác thường tỏa ánh sáng nhàn nhạt bay kèm theo Bút nhàn rỗi, cánh cổng bán nguyệt đã lặng lẽ mở ra, nuốt chửng hắn và Bút nhàn rồi vào trong!

Thậm chí hắn chẳng hét lên được đã hoàn toàn rơi vào trong Man Hoang.

Trước điện lại quay về với sự vắng lặng.

Cửu Chi Đăng nhìn vòng xoáy cổng ánh sáng vẫn đang xoay không ngừng trong không trung, màu đỏ trong mắt dần rút bớt, cánh cổng ánh sáng cũng dần thu nhỏ lại, tụ thành một đốm sáng, lại chui vào trong tay áo Cửu Chi Đăng.

Hắn ta vân vê tay áo, nhếch miệng nở nụ cười nhẹ nhàng hiếm có.

Cửu Chi Đăng biết rõ Mạnh Trọng Quang dễ đối phó hơn sư huynh nhiều.

Trong lòng người này chỉ có Từ Hành Chi, ngoài ra không chứa thứ gì khác.

Chỉ cần hắn ta bắt được sư huynh, khiêu khích thêm, làm tinh thần hắn rối loạn, chắc chắn Mạnh Trọng Quang sẽ biến thành cá chậu chim lồng của hắn ta.

Sau khi giễu cợt Mạnh Trọng Quang rơi vào Man Hoang rồi chẳng rõ tung tích xong, Cửu Chi Đăng ngửa đầu ngắm trăng một lát, ngẫm lại cảm xúc trong lòng mình lúc này.

Hắn ta nên vui vẻ sao?

Bốn môn phái người thì đầu hàng, người thì tan tác, người thì chết. Sư huynh bị hắn ta bắt được, Mạnh Trọng Quang bị hắn ta lừa vào Man Hoang.

Tới lúc này cuối cùng hắn ta cũng ngồi vững vị trí chủ ma đạo rồi, sau đó hắn ta sẽ thu nhận bốn môn phái, chỉnh đốn ma đạo, giữ vững giới luật, tuân theo ý muốn ban đầu, dẫn dắt ma đạo bước ra ánh mặt trời.

Bắt đầu từ hôm nay, chính đạo ma đạo sáp nhập, không còn gì khác biệt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cuối cùng hắn ta cũng từ con tin sa sút biến thành chủ của giới tu hành.

Nghĩ tới đây, Cửu Chi Đăng mò vào tay áo, lấy chìa khóa Man Hoang tỏa sáng rực rỡ màu sắc đẹp đẽ trong đó ra, để vật linh thiêng giống như chùm sáng ấy lơ lửng tung bay giữa ngón tay mình.

Năm đó, Huyền Phi Quân phòng tránh việc chìa khóa rơi vào tay kẻ xấu như hắn ta, vất vả thiết lập cấm chế trên chiếc chìa khóa này, để chìa khóa chỉ có thể sử dụng khi ở trong địa phận bốn môn phái, mở cổng Man Hoang ra được.

Nhưng có lẽ Huyền Phi Quân chưa từng nghĩ tới chuyện có một ngày tà ác xâm chiếm chính phái, âm cướp dương, ma đạo ngồi lên vị trí thống trị bốn môn phái.

Hắn ta học được các kiến thức liên quan tới cánh cổng Man Hoang từ bốn môn phái, mà hôm nay, hắn ta muốn gì được nấy, trở thành người đứng giữa, dẹp hết đám người không chịu đầu hàng của bốn môn phái vào trong đó.

Đúng vậy, hắn ta nên vui.

Sau khi cất chìa khóa đi, Cửu Chi Đăng đi vào điện Thanh Trúc.

Trong điện không có bóng dáng Từ Hành Chi.

Đương nhiên hắn ta sẽ không đặt Từ Hành Chi ở nơi mà ai cũng nhìn thấy y.

Cửu Chi Đăng bước từng bước lên đài cao ở trong điện, vén áo ngồi xuống, nắm chặt nghiên mực miệng tròn đựng chu sa trên bàn.

Thoắt cái, vật đổi sao dời, hắn ta xuất hiện trong một gian mật thất sạch sẽ.

Vô số xiềng xích làm từ sắt đủ loại kích cỡ khóa chặt tay chân, eo, các khớp và gáy Từ Hành Chi lại, mắt y bị che lại bởi một miếng vải trắng, đan chéo thắt ở sau đầu.

Hai tay Từ Hành Chi mở rộng sang hai bên, hai đầu gối tách ra, quay mặt ra phía ngoài, ngồi trên đất, giống hệt như một con bươm bướm không cẩn thận bị mạng nhện vồ trúng.

Cửu Chi Đăng nhìn người đó, cảm xúc trong mắt bỗng chốc tuôn trào, hắn ta muốn chạm vào y nhưng lại rụt tay về.

Từ Hành Chi nhận ra trong mật thất có thêm hơi thở của một người, há miệng hỏi: “Trọng Quang đâu?”

Sau khi bình tĩnh lại, Từ Hành Chi sắp xếp toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối một lượt mới nhận ra đây là cái bẫy được bố trí từ lâu.

Bản thân y từng nhờ vả Tạp Tứ chăm sóc Cửu Chi Đăng. Tạp Tứ là một người nghĩa khí có thừa nhưng không đủ mưu kế, khi nảy sinh ý kiến bất đồng với Cửu Chi Đăng, sau khi tranh chấp, chắc chắn hắn ta sẽ tới tìm y, nói tin tức bốn môn phái gặp tai họa cho y biết.

Y và Trọng Quang ở cùng nhau, nghe được chuyện của bốn môn phái, dù thế nào y cũng sẽ về, nhưng với tình cách của Trọng Quang, nếu trước đó hắn đã che giấu chuyện Thanh Lương Cốc bị tàn sát với y thì chắc chắn hắn sẽ không để y quay về.

Một khi hai người lục đục nội bộ ắt sẽ trúng kế của người đang đứng trước mặt y.

Y tùy tiện xông tới, sau khi bị đánh lén, Cửu Chi Đăng lại âm thầm rời khỏi đây lâu như thế, chẳng khó đoán ra hắn ta đi đối phó ai.

Cửu Chi Đăng đáp: “Đệ đưa hắn tới nơi hắn nên đến.”

Từ Hành Chi siết chặt tay lại, kéo xích sắt làm nó vang lên tiếng lạo xạo nho nhỏ.

“Thiên yêu có tính tình không ổn định, giữ lại cũng chỉ là mối họa.” Cửu Chi Đăng nói: "Đệ nghĩ, Man Hoang vừa khéo rất thích hợp với người như hắn.”

Mặc dù Từ Hành Chi đã nghĩ tới khả năng sẽ như thế nhưng khi chính tai nghe, y vẫn đau đớn khôn cùng, gương mặt nhợt nhạt, siết chặt xích sắt: “Cửu Chi Đăng!”

Sau khi gọi tên hắn ta, Từ Hành Chi đau khổ tới mức không nói ra thêm từ nào được nữa.

Tại sao hắn ta lại biến thành dáng vẻ này?

Cửu Chi Đăng nhìn người khom người xuống, cổ vai run rẩy, khối thịt mềm mại trong lồng ngực không kìm nén nổi, quấn chặt lại.

Dù hắn ta đã nhắc nhở mình rất nhiều lần rằng không được nghĩ tới sư huynh nhiều, nhưng tới khi nhìn thấy Từ Hành Chi, Cửu Chi Đăng mới phát hiện sâu trong lòng mình nhớ người này đến nhường nào.

Nhớ tới mức hắn ta thấy sợ.

Hắn ta gọi: “Sư huynh...”

“Đừng gọi ta là sư huynh.” Từ Hành Chi gằn cơn đau tột độ kia xuống, nở nụ cười gần như tuyệt vọng: "Ta không nhận nổi... Không nhận nổi.”

Cửu Chi Đăng im lặng một lúc lâu.

Hắn ta không biết phải an ủi thanh niên cả người run rẩy ở trước mặtt mình thế nào, đành phải vòng qua tầng tầng xích sắt, đi tới bên cạnh y, quỳ xuống, dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve ngũ quan của y.

Thanh niên chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn ta trước đây, bây giờ đã thật sự hiện diện trước mắt hắn ta rồi.

Từ Hành Chi không tránh né, thờ ơ nói: “Cửu Chi Đăng, ngươi còn liêm sỉ thì đừng làm nhục ta. Ta không muốn đầu hàng ma đạo, cho ta vào Man Hoang đi.”

“Không.”

Câu trả lời của Cửu Chi Đăng hoàn toàn khác với tưởng tượng của Từ Hành Chi, vì thế y hơi nhíu mày lại: “Không ư?”

“Không.” Ngón tay Cửu Chi Đăng dừng ở môi Từ Hành Chi, khẽ ấn môi châu giữa cánh môi mềm mại căng mọng ấy lõm xuống: “Sư huynh, huynh phải ở bên cạnh đệ.”

Từ Hành Chi tái mặt, khó mà tin nổi nói: “Ngươi nói gì cơ?”

Câu trả lời mà y nhận được lại là một đôi môi mềm mỏng!

Đúng rồi.

Mọi chuyện đã đâu vào đấy, cuối cùng Cửu Chi Đăng cũng nhận ra lúc này mình đã có thể độc chiếm sư huynh.

Hắn ta là chủ ma đạo, cũng là chủ của bốn môn phái, nhưng từ đầu đến cuối, từ trước tới nay, Từ Hành Chi luôn là ánh sáng duy nhất trong sinh mạng hắn ta, là người duy nhất mà hắn ta từng thật lòng thật dạ muốn có được.

Bây giờ ánh sáng ấy bị hắn ta nhốt ở nơi chỉ một mình hắn ta có thể tìm thấy, cớ sao hắn ta phải bỏ qua!

Chạm phải đôi môi không thuộc về Mạnh Trọng Quang, lông tơ trên khắp người Từ Hành Chi muốn nổ tung!

Lần này y không thể bình tĩnh nổi nữa, gương mặt tái mét gắng sức quay mặt qua bên khác: “Ngươi làm gì thế hả!”

Cằm y bị một bàn tay giữ chặt, ghìm giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ, ngón tay cái di chuyển trên cằm y, gảy nhẹ một cái, chẳng hề kiêng dè xoa khóe môi y.

Giọng nói vốn lành lạnh suốt từ trước tới nay của Cửu Chi Đăng có thêm thứ cảm xúc khiến Từ Hành Chi nghe mà tê cả người: “Sư huynh, nếu huynh chưa rõ thì đệ làm lại lần nữa.”

Cổ họng Từ Hành Chi căng chặt, không quan tâm tới cơn đau ở cằm, cố chấp muốn tách khỏi hắn ta nhưng không ngờ cằm mình bị người kia nâng lên, còn yết hầu nhô ra cuộn lăn không ngừng ở bên dưới bị kẻ đó ngậm trong miệng, bỡn cợt từng chút một.

Vì không nhìn thấy nên tất cả cảm xúc nhỏ bé đều bị phóng đại gấp vô số lần, Từ Hành Chi kéo dài giọng khẽ kêu “Ưm” một tiếng, vừa giận dữ vừa ngạc nhiên, khó chịu tới mức mặt trắng bệch.

Bị trêu chọc như thế, sao y không hiểu rõ lòng dạ Cửu Chi Đăng được nữa?

Ấy vậy mà... Hắn ta lại giống Mạnh Trọng Quang? Đều...

Lúc này Từ Hành Chi hoàn toàn không nói rõ được cảm giác trong lòng mình như thế nào, chỉ hận vừa nãy không đập đầu cho chết luôn, dẫu sao cũng được yên bình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Động tác giãy giụa của y khiến vô số xích sắt lạo xạo điên cuồng vang lên, tiếng động phản kháng và vẻ mặt phải chịu nhục nhã của Từ Hành Chi khiến buồn bực dồn nén trong lòng Cửu Chi Đăng càng tăng thêm, cảm xúc kìm nén suốt một năm trời tuôn trào như núi lửa, tạo ra đống tro bụi ngập trời vừa bẩn đục vừa nóng bỏng, nuốt chửng hắn ta và Từ Hành Chi vào trong đó.

Hắn ta tách môi ra, chậm rãi dùng bụng ngón tay lướt qua cổ và xương quai xanh của Từ Hành Chi, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, huynh đang nghĩ gì thế, đệ làm nhiều việc sai trái như vậy, sao còn mặt mũi đứng trước mặt huynh, sao có thể thong dong nói về chuyện tình cảm với huynh, đúng không?”

Từ Hành Chi không tránh đi được, linh mạch trong cơ thể lại bị phong ấn, đành phải chịu đựng vuốt ve nhẹ nhàng ám muội ấy của hắn ta, giữ im lặng không nói gì.

“Đệ thừa nhận, đệ nhận hết. Nếu lúc đầu đã quyết tâm muốn làm thì đệ sẽ không hối hận.” Cửu Chi Đăng chuyển đề tài: "Nhưng mà, chắc hẳn bây giờ sư huynh hối hận lắm rồi.”

Từ Hành Chi vẫn không nói gì.

Cửu Chi Đăng cởi đai lưng của y xuống, động tác nhẹ nhàng như đối đãi với một báu vật chạm nhẹ thôi cũng vỡ: “Sư huynh, sai lầm lớn nhất đời này của huynh là năm đó không để mặc đệ thức tỉnh huyết thống ma đạo tự bạo mà chết.”

Từ Hành Chi định vùng vẫy tiếp nhưng nghe hắn ta nói thế lại yên tĩnh lại.

Cửu Chi Đăng nói tiếp: “Hoặc là lúc đó phế bỏ kinh mạch của đệ cũng được mà, như vậy thì đệ sẽ không tu luyện tới Nguyên anh được, cũng không có tai ương của bốn môn phái ngày hôm nay.”

“Còn nữa, vụ việc dấu ấn rắn lúc trước. Vì sao huynh lại cứu đệ chứ? Đệ chết, chẳng phải sẽ sạch sẽ hết, không dính bụi trần sao? Cũng không dẫn tới tai họa sau này của sư huynh.”

Tầng tầng lớp lớp quần áo rơi xuống đất theo lời nói của Cửu Chi Đăng.

“Sư huynh, chuyện đến nước này, có phải huynh cũng giống như bọn họ, cảm thấy từ nhỏ ta đã đáng chết rồi không?” Tâm trí Cửu Chi Đăng đã rối loạn, đôi mắt lạnh lùng nhuốm màu dục vọng điên cuồng khát máu: "Chắc chắn là thế đúng không? Hả?”

Nửa người trên của Từ Hành Chi đã trần trụi, y quỳ ở đó, môi mím chặt trắng bệch.

Cửu Chi Đăng không biết mình muốn nghe câu trả lời thế nào từ miệng Từ Hành Chi, phải hay không phải, hắn ta cảm thấy mình cũng sẽ không quan tâm.

Nói tới đây rồi, hắn ta bèn trút hết bí mật ngập tràn ác ý bị đè nén đã lâu trong lòng ra luôn: “Sư huynh, huynh nói đi chứ. Huynh hận đệ lắm đúng không. Khi đó người biết trên cơ thể huynh có dấu ấn rắn chỉ có Mạnh Trọng Quang và đệ. Chính đệ đã tiết lộ bí mật ấy ra, đệ cũng không thoát khỏi liên quan đến cái chết của sư phụ!”

Bắt đầu từ vụ việc đó, Cửu Chi Đăng phát điên.

Sư phụ và sư huynh đều bị hủy trong tay hắn ta, mà người có thể mưu tính ra liên hoàn kế ấy chỉ có người biết bí mật dấu ấn rắn năm đó.

Vì thế Cửu Chi Đăng vĩnh viễn không thể nhận được sự tha thứ từ sư huynh, mãi mãi không thể quay về chính đạo. Ai bảo trên lưng hắn ta là tính mạng của Thanh Tĩnh Quân, thanh danh sụp đổ và bàn tay phải bị chặt đứt của sư huynh chứ.

Đã thế thì hắn ta cứ làm một người của ma đạo từ đầu tới chân luôn đi.

Nghiến răng nghiến lợi trút những buồn phiền dồn nén chật kín cõi lòng ra, Cửu Chi Đăng thoải mái chờ đợi Từ Hành Chi có khả năng sẽ cuồng loạn, chỉ trích mắng chửi.

Hắn ta biết tội ác này do Lục Vân Hạc gây ra nhưng hắn ta nhận hết hình phạt về mình, chỉ suy nghĩ vặn vẹo muốn Từ Hành Chi hận mình thêm một chút.

Nếu đã không thể yêu thì cứ hận đi, ít nhất như thế mình có thể chiếm một vị trí trong lòng sư huynh.

Chẳng lẽ chuyện này có thể tệ hại hơn nữa sao?

Sau khi im lặng thật lâu, cuối cùng Từ Hành Chi cũng mở miệng.

“Ta sẽ không hối hận về chuyện mình đã làm.” Từ Hành Chi nói: "Hơn nữa, trước khi tai họa của bốn môn phái xảy ra, ta chưa từng nghi ngờ việc dấu ấn rắn do ngươi làm lộ ra ngoài.”

Cửu Chi Đăng bật cười.

Hắn ta cảm thấy câu trả lời an ủi này của sư huynh vừa buồn cười vừa tàn nhẫn.

Chưa từng nghi ngờ?

Sao có thể chứ?

Nếu không phải vì bị người duy nhất trên đời này vẫn luôn thật lòng với mình căm hận, nếu không phải vì mất hết mong ngóng và hi vọng, sao hắn ta làm những chuyện sau đó chứ?

Hắn ta ôm vai Từ Hành Chi, liên tục cười tự giễu: “Sư huynh, huynh tin tưởng đệ đến thế sao?”

Hắn ta không tin. Hắn ta tuyệt đối không tin lời nói ấy...

Nghĩ đến đây, tầm mắt hắn ta thuận thế nhìn xuống dưới, ngạc nhiên nhận ra vị trí vốn có dấu ấn rắn trên lưng Từ Hành Chi bị khoét mất một mảng da thịt rất to, vết thương còn rất mới, áo lót ướt đẫm máu còn chưa khô.

Mặt Cửu Chi Đăng bỗng tái mét.

“Trước khi Tạp Tứ tới tìm ra, ta luôn nghĩ rằng chuyện sau lưng ta có dấu ấn rắn do Tạp Tứ vô tình để lộ. Dù sao thì Tạp La và Tạp Tứ cũng là chú cháu.” Giọng Từ Hành Chi u sầu trầm lặng như nước: "Ta chưa từng nghĩ do ngươi làm.”

Nói tới đây, y ngẩng đầu lên, đôi mắt bị bịt chặt với lụa trắng nhắm vào đôi môi run rẩy của Cửu Chi Đăng: “Ta chưa từng hối hận đã đỡ dấu ấn rắn này cho ngươi. Nhưng sau khi ta biết chuyện, dấu ấn rắn này ở trên người ta thêm một giây thôi cũng khiến ta thấy buồn nôn.”

Cửu Chi Đăng gần như chạy trối chết ra khỏi mật thất.

Ngồi trên chiếc ghế cao ở chính điện, hắn ta run rẩy vùi đầu vào hai lòng bàn tay, khóe môi nhếch lên đầy quái dị, trong mắt ngập nước.

Không biết im lặng bao lâu, hắn ta mới phát ra một tiếng gào thét gần như đầy tuyệt vọng.

...

Lời tác giả.

Cửu muội nói trong lòng Quang muội chỉ có sư huynh.

Nhưng trong lòng Cửu muội, sao sư huynh lại không phải nơi gửi gắm tinh thần duy nhất của hắn kia chứ?

Tặng một bài thơ cho Cửu muội.

Nước trên thác chảy ngược dòng,

Hạt giống bồ công anh bay trở lại từ đằng xa, tụ lại thành chiếc ô

Mặt trời mọc ở đằng Tây, lặn ở đằng Đông.

Đạn quay về nòng súng,

Vận động viên quay lại vạch xuất phát,

Tôi nộp lại thư thông báo trúng tuyển, quên mất mười năm gian khổ học hành.

Phòng bếp tỏa hương thơm của cơm canh,

Mẹ ký tên lên tập bài thi của con,

Tắt TV đi, giúp con đeo cặp lên lưng,

Mẹ vẫn ở bên con.

“Mẹ vẫn ở bên con” – Đạt giải nhất trong một cuộc thi viết thư tình ở Đại học Trung văn Hồng Kông, người viết ẩn danh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play