- Mạc tiên sinh, vừa rồi là tôi có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, đây là la bàn cậu cần.   

Lưu Tam cung kính đưa hộp đựng la bàn cho Mạc Phàm nói.   

Đường Long đều phải nhận lỗi với tên nhóc này, ông ta chỉ là một chân chó của Đường Long, lại càng không tính là gì.   

Nếu không nhận thua, thật sự là không biết sống chết.   

Ông ta có danh tiếng hung ác ở chợ đồ cổ, chút mắt nhìn ấy vẫn có.   

Thái độ của Lưu Tam thay đổi, lập tức làm mọi người xung quanh rộ lên.   

Tôn Hữu Tài trợn tròn mắt, rốt cuộc ông ta đã đắc tội người nào?   

Từ khi ông ta đến chợ đồ cổ đến nay, chưa từng thấy Lưu gia cúi đầu khom lưng với người khác bao giờ.   

- Chuyện này, chuyện này…   

Không ít tiểu thương xung quanh nhìn chằm chằm Mạc Phàm như mỏ vàng, ngầm ghi nhớ bộ dạng của Mạc Phàm.   

- Cho dù sau này không có cơ hội làm thân, cũng không thể đối nghịch với tên nhóc này.   

Trong mắt không còn chút khinh thường và trào phúng nào.   

Ngay cả Tiểu Ngọc cũng bắt đầu đánh giá Mạc Phàm, trong mắt đều là sùng bái.   

Nếu có tiểu ca ca bản lĩnh như vậy, cô và mẹ sẽ không bị bắt nạt rồi.   

…   

Những ánh mắt này, Mạc Phàm làm như không nhìn thấy.   

Kiếp trước làm y tiên bất tử, hắn đã nhìn quen đủ loại ánh mắt như này, sớm đã quen rồi.   

Hắn mở hộp ra, một cái la bàn âm dương bát quái xuất hiện trong hộp.   

Được chế tạo bằng cổ đồng, có hình dạng tám biên, ở giữa là âm dương, ở tám biên có khắc chữ Càn Khảm Cấn Chấn Tốn Ly Khôn Đoài.   

Ở giữa là một cây kim đồng có thể chuyển động, bằng ngón tay cái, mặt trên lờ mờ có khắc phù văn kỳ lạ, bị màu xanh của gỉ đồng ăn mòn nên đã không nhìn rõ.   

Vừa lấy la bàn ra, trong chớp mắt kim xoay tròn chỉ về phía hắn, giống như compa tìm Bắc vậy.   

- Hửm? Có chút thú vị.   

Khóe mắt Mạc Phàm khẽ nâng, trong mắt lộ ra một chút ánh sáng.   

- Pháp khí sao?   

Pháp khí là khí cụ phụ trợ người tu chân sử dụng, là một loại đẳng cấp thấp, phía trên còn có pháp bảo, linh bảo và tiên khí.   

Kiếp trước hắn sử dụng Lò Luyện Đan luân hồi thuộc loại tiên khí, nhưng nhanh như vậy đã nhìn thấy pháp khí ở trên Địa Cầu đã không dễ dàng gì, chẳng qua… Lưu Tam thấy kim đồng chỉ về phía Mạc Phàm, cũng là sửng sốt, trong lòng lập tức vui vẻ.   

Cái la bàn này chỉ có kim đồng là thật, ông ta còn lo lắng Mạc Phàm nhìn thấu, bây giờ xem ra có thể lừa dối qua cửa được.   

- Tiểu ca ca, la bàn này là giả.   

Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn la bàn một cái, nói thật.   

Lưu Tam vui mừng được nửa, tươi cười lập tức cứng ngắc, vẻ mặt lập tức hung ác nham hiểm, ông ta sợ Mạc Phàm, chứ không sợ con nhóc Tiểu Ngọc này.   

- Tiểu muội muội, thầy giáo không dạy cô, nói dối không phải là thói quen tốt à.   

- Tôi không có nói dối, tôi chơi cái la bàn này từ nhỏ rồi, có phải là thật hay không tôi biết rõ, kim này là thật, nhưng la bàn là giả.   

Tiểu Ngọc cãi lại.   

Sắc mặt Lưu Tam lập tức âm u, trong chớp mắt, hung dữ nhìn Tôn Hữu Tài đứng ở một bên.   

- Mẹ nó, hóa ra la bàn ông đưa là la bàn giả, thật đâu?   

Toàn thân Tôn Hữu Tài run lên, sợ tới mức co rút thành một cục.   

Ông ta mua cái la bàn này của nhà Tiểu Ngọc, đúng lúc nhà Tiểu Ngọc gặp chuyện cần tiền gấp, liền bán cho ông ta.   

Vốn tưởng rằng la bàn có thể kiếm được chút lớn, không ngờ vẫn không lừa gạt được Mạc Phàm.   

- Hừ!   

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, sao hắn có thể không nhìn ra.   

Phù văn khắc trên kim người khác nhìn không hiểu, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, là một phần trận pháp nào đó.   

Một thứ như vậy đặt trên la bàn bình thường, căn bản chính là râu ông nọ cắm cằm bà kia, liếc mắt một cái có thể nhận ra.   

- La bàn thật sao?   

- Thật đâu?   

Lưu gia vội vàng ép hỏi.   

Sắc mặt Tôn Hữu Tài trắng bệch, thực ra la bàn không ở chỗ Lưu gia, mà Lưu gia đã mang đến phòng đấu giá bán đấu giá.   

- Thật, la bàn thật mang đến phòng đấu giá rồi.   

Tôn Hữu Tài ấp úng nói.   

Mạc Phàm nhíu mày, người này đồng ý đưa la bàn cho hắn, vậy mà đưa đến phòng đấu giá?   

- Mạc tiên sinh, có cần tôi đến phòng đấu giá lấy lại không?   

A Hào thấy vẻ mặt Mạc Phàm không vui vội vàng hỏi.   

- Không cần.   

Mạc Phàm nói.   

Dựa vào kim đồng này, cho dù là la bàn thật, hơn phân nửa cũng là pháp khí cấp bậc thấp, còn không biết có tác dụng với hắn hay không.   

Nếu la bàn là tiên khí, hắn sẽ chém chết đám người này, chỉ là pháp khí, không cần thiết phải phiền phức như vậy.   

- Tôi lấy kim đồng này không có vấn đề gì chứ?   

Mạc Phàm tháo kim đồng trên la bàn ra, lạnh giọng hỏi.   

- Đương nhiên không thành vấn đề, Mạc tiên sinh cứ lấy đi.   

Lưu Tam vội vàng nói.   

Bọn họ chọc Mạc Phàm, nếu như ngay cả kim đồng cũng không cho Mạc Phàm lấy, đúng là không biết điều.   

Mạc Phàm lấy kim đồng, đồng thời cũng lấy la bàn Cổ Đồng trong hộp.   

- Các người sẽ không lại đánh chủ ý vào miếng ngọc này nữa chứ?   

Lưu Tam sửng sốt, bọn họ không dám đắc tội Mạc Phàm, chứ không phải Tiểu Ngọc, nếu ngọc đã quay về tay Tiểu Ngọc, vậy tất nhiên là phải đào trở về.   

Không ngờ Mạc Phàm nhìn thấu ý nghĩ này.   

- Làm sao có thể, việc buôn bán của chúng tôi luôn hợp lý, mua bán luôn thấu tình đạt lý.   

Lưu Tam giả mù sa mưa nói.   

- Vậy thì không sao, nếu để tôi nhìn thấy hoặc nghe thấy các ông làm chuyện ép mua ép bán, nhất là bắt nạt trẻ con người già, thì sẽ như thế này.   

Nói xong, Mạc Phàm dùng lực trên tay, la bàn Cổ Đồng lập tức bẹp như một tờ giấy.   

“Cạch” một tiếng, la bàn bị bóp méo rơi trên mặt đất, phát ra tiếng kim loại vị va chạm mạnh.   

Đám Lưu Tam, Tôn Hữu Tài lập tức sửng sốt, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy ra, giống như hạt mưa.   

- Đây là sức lực một người thường nên có sao?   

- Nếu người bị bóp như vậy sẽ thế nào?   

Một đống ý nghĩ đáng sợ lắc lư trong đầu bọn họ.   

Trong đám người lại rộ lên, không ít người dụi dụi mắt nhìn la bàn biến dạng trên mặt đất, nhìn Mạc Phàm đang rời đi với vẻ khó mà tin.   

- Đây là đang diễn phim điện ảnh, la bàn là đạo cụ sao?   

A Hào sờ mồ hôi lạnh trên trán, hít sâu mấy hơi khí lạnh, sức lực của anh ta đủ mạnh, một quyền có thể đập nát ba cục gạch.   

Nhưng dùng bàn tay bóp bẹp la bàn, anh ta tự nhận không có sức lực này.   

Lúc trước còn có chút không phục, tối hôm qua ở Hoàng Gia Cửu Hoàng anh ta quá khinh địch, bây giờ xem ra không phải như vậy.   

Hơn phân nửa là Mạc Phàm đã luyện ra cao thủ nội kình, mật độ cơ thể quá nhỏ, chỉ có cao thủ nội kình mới có năng lực bóp bẹp kim loại.   

16 tuổi là cao thủ nội kình, chỉ nghĩ thôi toàn thân anh ta cũng chảy mồ hôi lạnh.   

- Mạc tiên sinh, cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi?   

A Hào đuổi theo Mạc Phàm và Tiểu Ngọc, nhiệt tình nói.   

Thái độ cung kính hơn vừa rồi vài phần.   

Cường giả vi tôn, cho dù là ở Địa Cầu cũng không đổi.   

- Phòng đấu giá.   

Hắn tới chợ đồ cổ vốn là tìm nguyên liệu để luyện chế Trúc Cơ đan, nếu la bàn cũng ở phòng đấu giá, đúng lúc có thể đi nhìn xem, có tác dụng với hắn hay không.   

Còn về Tiểu Ngọc, nếu la bàn lấy từ nhà cô, đúng lúc có thể giúp hắn phân biệt.   

- Phòng đấu giá sao?   

A Hào lộ ra chút khó xử, nghĩ một lát nói thẳng:   

- Để tôi dẫn đường cho Mạc tiên sinh nhé?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play