Lạc Tử Yên sửng sốt, trên khuôn mặt đều là áy náy.  

Bình thường bà ta sai bảo Hoa Tiểu Linh không ít lần, động một tí là cho sắc mặt, chỉ có thứ gì bà ta chướng mắt mới ném cho Hoa Tiểu Linh, Hoa Phong chồng bà ta không có đứng ra, Hoa Tiểu Linh lại cứu bà ta.  

Mạc Phàm nhíu mày, hắn vốn không định làm hại Lạc Tử Yên, chỉ muốn nhắc  

nhở bà ta vài câu, đứa bé vô tội.  

- Thứ gì?  

Mạc Phàm hỏi.  

Hoa Tiểu Linh thấy Mạc Phàm không làm khó Lạc Tử Yên, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.  

Cô cởi hai cúc áo, một mảng lớn tuyết trắng hiện ra, đồng thời lộ ra một Ngọc Thạch to bằng nắm tay trẻ con.  

Tay cô để ra sau gáy cởi dây màu hồng, đưa Ngọc Thạch cho Mạc Phàm rồi nói tình huống đại khái cho hắn.  

Cô vẫn luôn đeo miếng ngọc này bên người, từ lúc lão gia tử Hoa gia nhặt cô về, khối ngọc này là tín vật duy nhất của cô, khi nhặt được cô đã đeo trên cổ cô rói.  

Vài ngày trước cô bởi Hoa lão gia tử tham gia một tiệc rượu, ở đó có không ít tài ba dị sĩ, Hoa lão gia tử muốn nhân cơ hội điều tra thân thể giúp cô, bảo cô mang ra cho người ta xem.  

Cô mới lấy khối ngọc này ra, có người ra giá ngàn vạn ngay tại đó, Hoa lão gia tử không để ý số tiền này, lắc đầu bảo cô cất đi.  

Lúc này một người đàn ông trung niên mặc tây trang nói là ngưỡng mộ lão gia tử, liền tặng lão gia tử một cái áo khoác da hồ, còn nhắc nhở cổ ngọc này là điểm xấu, nhanh bán đi thì tốt hơn.  

Cô và Hoa lão gia tử đều không để ở trong lòng, nhận lấy áo da hổ rồi quay vé.  

Sau đó Hoa lão gia tử mắc phải căn bệnh kỳ lạ.  

Cô vốn không nghĩ nhiều, nhưng nghe Mạc Phàm phân tích, cô mới nhớ tới người đưa áo cho Hoa lão gia tử và khối ngọc này của cô.  

Mạc Phàm nhận lấy miếng ngọc mang theo mùi thơm cơ thể và nhiệt độ của Tiểu Linh, hai mắt lập tức sáng lên. Bốn phía ngọc này đều là hình thang, bên trên có khắc phù văn chi chit. Dưới đáy là hình vuông, có khắc núi sống địa lý, giống như một bản đồ, trong bản đồ có một điểm màu đỏ.  

Mắt Mạc Phàm nheo lại, làm quang xuất hiện trong con ngươi hắn, phù văn trong miếng ngọc lập tức hiện lên.  

- m Sơn, trấn sơn.  

Vẻ mặt Mạc Phàm chấn động, kinh ngạc vui mừng nhìn thoáng qua nhẫn trong tay hắn.  

Hai chữ  m Sơn trên ngọc giống hệt trong nhẫn của hắn.  

Khác biệt duy nhất chính là trên nhẫn chỉ khắc chữ trên đồ vật trấn phủ, trên khối ngọc này là chữ khắc trên đồ vật trấn sơn.  

Trấn phủ là cho phép tiến vào động phủ, trấn sơn là có thể khống chế trận pháp cơ quan quan trọng ở động phủ, có thể nói có trấn sơn phù, núi này sẽ là của người đó.  

Vốn tìm đến  m Sơn đã khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn chỉ dự đoán được một ít hàn thiết trăm năm, tạo ra Tụ Linh Đại Trận.  

Ai biết cơ duyên xảo hợp, không chỉ biết chỗ  m Sơn, còn được nhẫn trấn phủ và ngọc phù trấn sơn.  

Nếu tìm được chỗ này, thì như đạt được một động phủ.  

Không nói đến bên trong sẽ có thiên tài địa bảo gì, nếu là Động Thiên Phúc Địa, chỉ cần linh khí cũng đủ để hắn tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ.  

- Cô chắc chắn muốn đưa thứ này cho tôi, có khả năng thứ này trân quý hơn cô nghĩ nhiều.  

Mạc Phàm nói.  

Hoa Tiểu Linh nhìn miếng ngọc kia, có chút không nỡ, dù sao cũng có liên quan đến thân thế của cô, cô còn đeo từ nhỏ dén lón.  

Nhưng cô vẫn gật đầu.  

- Chỉ cần cậu không làm nhị phu nhân bị thương, khối ngọc này sẽ là của cậu, coi như là tạ lễ cậu cứu cha nuôi tôi.  

Ngọc đáng giá đến mấy, cũng không trân quý bằng Lạc Tử Yên và đứa bé. Lạc Tử Yên thấy Hoa Tiểu Linh tặng ngọc giá trị ngàn vạn, trong lòng ngũ vị tạp trần, xấu hổ càng nhiều hơn.  

- Được rồi, tôi sẽ nhận lấy khối ngọc này, sau này cô có phiền phức gì, cứ việc đến tìm tôi, nếu như có người tìm cô hỏi miếng ngọc này, cô nói với người đó bị Mạc Phàm Đông Hải lấy đi rồi. Mạc Phàm thản nhiên nói. Nếu ngọc phù này đã bị người ta nhìn thấy, ngọc phù này còn ở trên người Tiểu Linh không chỉ không mang đến ưu đãi gì cho cô, trái lại sẽ hoài bích hữu tội, áo khoác da hồ này là chứng minh.  

Nếu có người đánh chủ ý lên miếng ngọc, tìm hắn là được.  

Người muốn khối ngọc này, tám chín phần mười là người diệt nhà tiểu hồ ly, hắn cũng muốn nhìn xem người này là ai vậy.  

chỉ Nhìn như một câu đơn giản, không bảo vệ Tiểu Linh, còn xác định địa vị của Tiểu Linh ở Hoa gia, sau này anh em Hoa gia sẽ không dám bắt nạt cô nữa.  

- Cảm ơn Mạc tiên sinh.  

Hoa Tiểu Linh vội vàng nói.  

Mạc Phàm cất ngọc phù, còn nói một câu với Lạc Tử Yên.  

- Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo  

nghiệt không thể sống, tự bà suy nghĩ kỹ đi, cơ hội không phải lúc nào cũng có.  

Đầy Lạc Tử Yên đầy mồ hôi, vội vàng gật đâu.  

- Cảm ơn Mạc đại sư tha thứ, tôi nhất định sẽ hối cải làm người tốt... Mạc Phàm không để ý tới Lạc Tử Yên, dời mắt nhìn Vô Tâm đồ đệ của Phổ Hoàng.  

Vô Tâm bị Mạc Phàm để mắt, sắc mặt lập tức trắng bệch.  

Ba lần Phổ Hoàng bắt ông ta không có năng lực đánh trả, ông ta chống lại Mạc Phàm càng không có bất luận phần thắng gì.  

- Mạc đại sư tha mạng, tuy tôi là đệ tử của Phổ Hoằng, nhưng cũng là bị ép buộc, tôi không có quan hệ gì với ông ta.  

Vô Tâm vội vàng phủi sạch quan hệ với Phổ Hoàng.  

Ông ta nói xong vô cùng đáng thương kéo áo Chu Trường Hoàng.  

- Đại sư huynh, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ một thời gian, xem như nề mặt sư phụ, anh nhất định phải cứu em, anh cầu xin Mạc đại sư giúp em với.  

Chu Trường Hoàng chau mày, mắt đảo liên tục, cũng không biết làm gì cho  

phải.  

Nếu ông ta là người bên cạnh Mạc Phàm, tất nhiên sẽ cầu xin giúp Vô Tâm, dù sao cũng là sư huynh đệ, nhưng chính ông ta cũng là lập công chuộc tội. Do dự một lát, ông ta vẫn mở miệng. - Mạc tiên sinh...  

- Tôi không giết ông, tự đánh gãy một tay, cút đi.  

Mạc Phàm khoát tay áo nói. Chu Trường Hoàng và Vô Tâm đều sửng  

sốt, Mạc Phàm thả ông ta, chỉ đánh gãy một tay?  

So với tử vong mà nói, xử phạt gãy tay thật sự quá nhẹ.  

- Tự đánh gãy một tay, tôi thật sự có thể di à.  

Vô Tâm khó mà tin nói.  

- Ông không muốn đi sao? Mắt Mạc Phàm nheo lại, lạnh giọng hỏi.  

- Tôi, tôi muốn, tôi lập tức đi, cảm ơn Mạc đại sư không giết, cảm ơn sư huynh. Một tay Vô Tâm để trên vai, ông ta hơi dùng lực, tiếng xương bị gãy vang lên, cánh tay trái của ông ta như nhũn như  

my soi.  

Ông ta nhíu mày, như được đại xá, xoay người đi đến cửa phòng khách.  

Ở đây một phút sẽ nguy hiểm một phút.  

Còn chưa đi được hai bước.  

- Đợi một chút!  

Vô Tâm run rẩy, như bị sét đánh, mở hội như hạt đậu chảy xuống, Mạc Phàm đổi ý rồi sao?  

- Mạc đại sư còn gì dặn dò?  

Vô Tâm chậm rãi quay đầu, cố nặn ra nụ cười vui vẻ hỏi.  

- Ông quên mang đồ đi.  

Mạc Phàm chỉ Phổ Hoàng đã Mộc Hóa nói.  

- Dạ, đi nhanh quá nên quên mất, tôi lập tức mang đi.  

Vô Tâm lau mồ hôi trên trán, chạy tới ôm Phổ Hoàng Mộc Hóa rời đi. Ông ta cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn năm mươi cần không thành vấn đề, chạy chậm rời khỏi biệt thự, không dám ở lại lâu một khắc.  

Chu Trường Hoàng nhìn Vô Tâm rời đi, ánh mắt vô cùng phức tạp, miệng há ra, cuối cùng không nói gì.  

Mạc Phàm giải trừ Hóa Mộc Tuyệt trên người hai vệ sĩ, hai người kia nhanh chóng khôi phục như thường. Hắn lại cho thêm Thanh Mộc Tuyệt trên  

người Hoa lão gia tử, viết phương thuốc cho ông ta, lúc này mới mang theo Chu Trường Hoàng và Vô Tâm rời khỏi Hoa gia.  

Một chuyến này xem như thu hoạch rất phong phú, không chỉ cứu tiểu hồ ly, còn được trấn sơn phù của  m Sơn. Có thể nói là vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.  

Vài ngày nữa đến  m Sơn, không biết sẽ có kinh ngạc vui mừng gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play