Trạm xăng dầu tiến vào thành phố Nam Sơn, người ở đây đều biết, đó là kim khố của Tiền Bảo Lâm.  

Biết rõ là kim khố, không ai ở thành phố Nam Sơn dám động, cho dù là Lý gia và Khổng gia cũng thế.  

Nguyên nhân chỉ có một, trước đây Tiền Bảo Lâm là du côn đứng đầu thành phố Nam Sơn, bây giờ tẩy trắng, mới trở thành trùm đất đai thành phố Nam Sơn.  

Một tên du côn lưỡi dao dính máu, ai dám động?  

Người nào động vào người đó chết! Mạc Phàm không chỉ đập trạm xăng dầu của Tiền Bảo Lâm, còn bắt ông ta bồi thường 5000 vạn, khẩu khí đúng là lớn dọa người.  

- Vân Sinh, không phải con không gặp đám Tố Tố sao?  

Sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, hỏi.  

Lúc trước Tưởng Vân Sinh nói không nhìn thấy nhà Mạc Phàm, bây giờ lại đứng ra làm chứng, đây không phải là muốn hãm hại Mạc gia sao?  

- Con có thấy bọn họ, ai biết bọn họ muốn chết, không chịu xin lỗi Trần Trùng thì thôi, còn vô lễ với con, xem ra bọn họ đánh đám Trần Trùng rồi.  

Tưởng Vân Sinh không biết cái gì gọi là vô liêm sỉ nói.  

Sức lực Mạc Phàm mạnh như trâu, còn biết yêu pháp, có thể đến được Tưởng gia chắc chắn là ra tay với Trần Trùng, nếu không không có khả năng đến Tưởng gia.  

Tâm tình lão phu nhân Tưởng gia chìm vào đáy cốc, không nói nữa.  

Đã nói đến mức này rồi, còn gì để nói nữa?  

Cha mẹ Mạc Phàm cũng không biết nói gì cho phải.  

- Nói xong rồi, còn ai không?  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt hỏi.  

Cùng lúc đó, cảm ứng của hắn ngoại phóng ra, trong chớp mắt bao trùm  

những nơi trong phạm vi cây số, cả căn biệt thự cũng được bao bọc.  

Hắn mới phóng cảm ứng, sắc mặt Chu Trường Hoằng thay đổi.  

Bỗng nhiên Khổng Chương nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ.  

Tiền viện biệt thự Tưởng gia, một hòa thượng đang ăn cơm nói a di đà Phật, buông đũa xuống, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhìn về phía hậu viện biệt thự.  

Vẻ mặt Mạc Phàm thờ ơ, ánh mắt rét lạnh như sông băng vạn năm, đảo qua từng người.  

- Con gái ông đua xe ở thành phố Đông Hải, đâm vào mẹ tôi, bây giờ cô ta còn sống là cô ta mạng lớn.  

- Tôi đã cho Lý Hưng đại ca ông cơ hội, ông ta muốn tìm đường chết, vậy thì không trách được tôi.  

- Trạm xăng dầu của ông gây hại lâu như vậy, sở dĩ không bị diệt là vì tôi chưa tới, tôi đến đây nó không nên tồn tại, tôi muốn ông bồi thường 5000 vạn, ông có thể không đưa thử xem.  

Còn các người, Tưởng Vân Thiên, Tưởng Vân Phong Lúc Mạc Phàm nhắc tới hai cái tên này, giọng điệu nặng hơn vài phần.  

Muốn xưởng dược nhà chúng tôi, phải xem phân lượng của mình trước.  

Cuối cùng Mạc Phàm dời mắt nhìn Triệu Nguyệt và Tưởng Vân Sinh.  

- Muốn vòng tay đúng không, muốn Mạc gia chúng tôi cúi đầu xin lỗi à, từ hôm nay trở đi, các người vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.  

Lần này hắn tới, mục đích chủ yếu là thu thập bọn họ, những người khác đều là bổ sung thêm.  

Nhưng nếu đã tụ tập ở đây, đơn giản là cùng giải quyết, đỡ phải để hắn tìm cả đám, như vậy rất phiền phức. Một đoạn lời nói mang theo ý chí của Mạc Phàm, âm vang có lực, như một thanh đao đâm thẳng vào trái tim những người khác.  

Cho dù là anh em Tưởng Vân Phong, Triệu Nguyệt và Tưởng Vân Sinh vừa rồi  

còn vô cùng đắc ý cũng không khỏi nhíu mày, càng không phải nói đến những người khác.  

Tiểu Phàm, khẩu khí của cậu cũng quá lớn rồi, cậu bắt nạt Tưởng gia chúng tôi còn nghe được, cậu muốn đối phó Khổng tiên sinh, Lý tiên sinh và Tiền  

tiên sinh sao, đúng là mơ mộng hão huyền.  

Khóe miệng Triệu Nguyệt nhếch lên, cười khinh thường nói.  

Một câu không chỉ vỗ mông ngựa ba nhà, còn đẩy thù hận của ba nhà lên một tầng nữa.  

- Mơ mộng hão huyền sao?  

Mạc Phàm cười lắc đầu.  

Đám người này căn bản không biết người bọn họ trêu chọc là ai, không biết thì đi chết đi.  

Người nào dám bắt nạt Mạc gia, người đó chết!  

- Nếu vậy bắt đầu từ Khổng gia trước đi, là chiến hay hàng, các người tự mình chọn đi.  

Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm nhìn Khổng Chương và Khổng Tuyên. Triệu Nguyệt lập tức vui vẻ, bắt đầu từ Khổng gia trước, tiểu tử này đúng là biết chọn, lại chọn người khủng bố nhất. Người khác không biết, nhưng bà ta lại  

hiểu rõ, Khổng gia nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng lợi hại nhất.  

Ở mặt ngoài Khổng gia như thánh nhân, nhưng ngầm bồi dưỡng một tông phái sát thủ.  

Nếu như Khổng gia thật sự ra tay với Lý gia, Tiền gia, hai nhà này nhất định bị diệt không thể nghi ngờ.  

Là chiến hay hàng sao?  

Khổng gia sẽ đầu hàng sao? Khóe miệng Tưởng Vân Thiên nhếch lên, cười đắc ý, xem ra xưởng dược sẽ là của ông ta không phải của ai khác nữa rồi. Tưởng Vân Phong tiến đến bên cạnh Khổng Chương, nịnh nọt nói:  

- Khổng tiên sinh, có cần vệ sĩ nhà chúng tôi giúp hay không. Khổng gia chỉ có Khổng Chương và Khổng Tuyên đến đây, ngay cả lái xe đều cho ở ngoài, không bảo tiến vào. Mạc Phàm có thể đánh chết chó ngao Tây Tạng, chắc chắn bọn họ không phải là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng hơn 20 vệ sĩ nhà bọn họ ở đây, Mạc Phàm có gì ghê gớm chứ.  

Không chỉ khiến Khổng Chương nợ ân tình ông ta, còn có thể diệt trừ Mạc  

Phàm, đạt được mục đích của bọn họ.  

- Vân Phong, con. Lão phu nhân thấy Tưởng Vân Phong chủ động giúp đỡ, vẻ mặt ngẩn ra, khó có thể tin nói.  

Mạc Phàm là cháu ngoại ông ta, ông ta giúp người ngoài đối phó Mạc Phàm, đây  

thật sự là con trai bà, bác Mạc Phàm sao?  

- Mẹ, Tiểu Phàm đắc tội nhiều người như vậy, ngay cả con cũng muốn đối  

phó, con cũng không có biện pháp. Tưởng Vân Phong giả mù sa mưa, bộ dạng như bất đắc dĩ.  

Khổng Chương giống như không nghe Tưởng Vân Phong nói, đi về phía Mạc  

Phàm, Khổng Tuyên theo sau ông ta.  

- - Mạc tiên sinh, tiểu nữ không hiểu chuyện, lái xe ở Đông Hải đâm vào mẹ của cậu, còn phái người tập kích người nhà cậu, tôi thay mặt Khổng gia nhận lỗi với cậu, đây là chút thành ý của Khổng gia chúng tôi, vẫn mong Mạc tiên sinh  

nể mặt món đồ, tha cho tiểu nữ một mạng, sau này Khổng gia Nam Sơn chúng tôi sẽ nghe lệnh của Mạc tiên sinh.  

Khổng Chương cúi người vô cùng khách sáo nói.  

Cùng lúc đó, ông ta mở cây quạt trong tay ra, đưa Cây cho Mạc Phàm.  

quạt nhìn như quạt giấy bình thường, nan quạt được tạo thành bởi gỗ  

đen như ngọc.  

Mặt quạt bằng vải, vẽ hình ảnh một người đang luyện kiếm.  

Bên cạnh là một bài thơ, tú thủy linh sơn ẩn kiếm tung, bất văn giang hồ chú  

thanh phong. Tiêu diêu thử thân quân tử ý, nhất hồ ôn tửu hướng trường không. Hình vẽ trông rất sống động cùng với chữ trên mặt quạt, giống như đan vào nhau, vừa mới mở ra làm cho người ta có cảm giác kiếm ý đập vào mặt, đâm thẳng vào lưng người ta.  

Quạt bình thường sao có thể có hiệu quả như vậy, vừa thấy liền làm người ta cảm  

thấy bất phàm.  

Chỉ là lúc này không có mấy người để đến cây quạt kia, càng kinh ngạc về  

những lời Khổng Chương nói hơn.  

Đường đường là gia chủ Khổng gia uy chấn bát phương ở thành phố Nam Sơn,  

trong tình huống con gái ông ta bị người ta bắt nạt, vậy mà cúi đầu với một đứa  

bé 16, 17 tuổi.  

Còn tặng quà cầu xin tha thứ nữa.  

Trong lúc này, ngoại trừ một số người, những người khác đều ngốc như gà gỗ.  

- Chuyện này có khả năng sao?  

Tưởng Vân Thiên ngơ ngẩn nói.  

Tưởng Vân Sinh mấp máy môi vài cái, không nói ra một câu. - Chuyện này...  

Tưởng Vân Thiên cảm thấy mặt như bị tát mạnh trước mặt mọi người.  

Lúc Khổng Chương tới, nói là có chút ân oán với Mạc Phàm ở Đông Hải, đặc biệt tới đây giải quyết, ông ta cho rằng Khổng Chương tới tìm Mạc Phàm gây  

phiền phức, liền dẫn bọn họ đến hậu viện.  

Ai biết Khổng Chương tới tìm Mạc Phàm xin lỗi.  

- Không có khả năng, Khổng tiên sinh, có phải ông lầm rồi không?  

Triệu Nguyệt khó có thể tin nói.  

Khổng Tuyên đi sang bên cạnh bẻ một cành cây bằng ngón cái, quỳ trước mặt  

lão mẹ Mạc Phàm, cô ta cởi áo ngoài ra, lộ ra sau lưng đầy vết thương, hai tay giơ nhánh cây lên.  

- Dì Tưởng, tối đó là cháu không đúng, mong dì trách phạt.  

Khổng Tuyên quỳ làm sắc mặt Triệu Nguyệt đỏ bừng, câm miệng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play