Một nhà Mạc Phàm cũng được tiếp đón như khách dẫn tới một bàn ăn.  

Một bàn thức ăn được phục vụ mặc đồ đỏ nhanh chóng bưng lên, Tiểu Vũ cũng có chút đói, cầm lấy đũa kẹp một con tôm, mới cắn một miếng đã chu miệng.  

- Anh, con tôm này ăn không ngon như ở hồ Đình Tâm.  

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, chỉ cười.  

Chắc chắn đồ ăn ở đây không thể so sánh được, ít nhất bàn bọn họ là như vậy.  

Kiếp trước hắn cũng đến đây, vì trên đường bị kẹt xe đến tương đối muộn, cũng ngồi ở vị trí này.  

Mới đầu hắn cũng không để ý, sau đó mới phát hiện hóa ra đồ ăn trên bàn cũng khác nhau.  

Càng là bàn gần lão phu nhân, cấp bậc đồ ăn cũng càng cao, đồ ăn cũng càng ngon, những chuyện này đều do Tưởng Vân Phong cố ý làm vậy.  

Bàn bọn họ ở phía ngoài cùng, bàn bọn họ có mấy ông chủ nhỏ, gần như là những người không mời tự đến, tất nhiên đồ ăn sẽ không ngon hơn chỗ nào.  

Một ấm trà trong đình Hồ Tâm cũng mấy ngàn tệ, một bàn ở đây có thể so sánh được sao?  

- Quay về anh sẽ mang em đến đình Hồ Tâm ăn.  

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ đầy cừng chiều nói.  

Tiểu Vũ nhu thuận gật đầu, sau đó lộ ra vòng tay lão phu nhân tặng.  

- Anh, anh thấy vòng tay bà ngoại tặng em đẹp không.  

Hai mắt Mạc Phàm sáng lên, chiếc vòng này giống hệt nguyên liệu chiếc vòng hắn cho Chu Hiệt, đều là Bích Huyết Thạch, đeo lâu dài sẽ có lợi với cơ thể.  

Nhất là đối với tu giả bọn họ, ưu đãi càng nhiều hơn, chỉ cần hắn thêm chút tế luyện, khí huyết cường đại bên trong sẽ có thể như cái mạng thứ hai, cho dù trái tim bị đâm thủng cũng có thể cứu trở về.  

Nhưng nhìn thấy chiếc vòng này, trong mắt hắn lóe lên khác thường.  

Kiếp trước chính vì cái vòng tay này, Tiểu Vũ xảy ra mâu thuẫn với mấy đứa bé Tưởng gia, cuối cùng còn bị Tưởng Vân Sinh tát một cái, cha bị chế nhạo. Cuối cùng lão phu nhân lấy lại chiếc vòng này, đưa cho một đứa bé của Tưởng gia, chuyện này mới tính là kết thúc.  

- Đẹp, cẩn thận đừng để người ta đoạt đi.  

Mạc Phàm nói đùa.  

- Bây giờ người ta rất lợi hại, người nào dám cướp em đánh người đó, không đánh lại có anh đây rồi, ai dám cướp chứ.  

Tiểu Vũ lè lưỡi nói.  

- Nói cũng có đạo lý. Mạc Phàm cười nói.  

Kiếp trước kiếp này, sớm đã khác biệt.  

Lão mẹ Mạc Phàm nhìn thấy vòng tay trên tay Tiểu Vũ, lông mày lập tức nhăn lại, trên mặt hiện lên lo lắng.  

Tiểu Vũ không biết giá trị của vòng tay này, sao bà có thể không biết, đây là đồ cưới của lão phu nhân, vô giá. Khi bà gả cho cha Mạc Phàm, lão phu  

nhân muốn đưa vòng tay cho bà làm đồ cưới, bị lão gia tử lúc ấy còn khỏe mạnh ngăn cản, có không biết bao nhiêu người Tưởng gia thèm muốn chiếc vòng này.  

- Tiểu Vũ, đừng để người khác nhìn thấy  

vòng tay này.  

- Vì sao vậy mẹ?  

Tiểu Vũ tò mò hỏi.  

Lão mẹ Mạc Phàm còn chưa giải thích với Tiểu Vũ, hai người giúp việc mỹ nữ đi  

tói.  

- Tứ tiểu thư, bên cạnh lão phu nhân có hai chỗ trống, bảo mọi người để hai người đi trước.  

Lão mẹ Mạc Phàm đứng thứ tư, nên gọi là tứ tiểu thư.  

- Hai chỗ trống?  

Lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, lộ ra vẻ khó xử, bốn người bọn họ chỉ có hai vị trí.  

Nghĩ một lát, bà nói với cha Mạc Phàm:  

- Quốc Hoa, để Tiểu Vũ, Tiểu Phàm đi trước đi?  

- Hay là em và Tiểu Vũ đi trước nói chuyện với lão phu nhân, anh và Tiểu  

Phàm ở đây được rồi, lát nữa sẽ qua đó. Cha Mạc Phàm cười nói.  

Mạc Phàm cười gật đầu, lần này hắn tới vì một người Tưởng gia, ngồi đâu cũng không sao.  

- Được rồi, đợi lát nữa bên kia có vị trí, em sẽ bảo người qua gọi hai người. Lão mẹ Mạc Phàm nói, mang theo Tiểu Vũ rời đi.  

Hai người vừa rời đi không lâu, hai anh em Tưởng Vân Phong, Tưởng Vân Thiên  

mặt đỏ bừng bưng chén rượu đi tới. Mấy ông chủ nhỏ cùng bàn với nhà Mạc Phàm vừa thấy hai người đến đây, kính chén rượu, vội vàng tránh ra, hai  

người ngồi xuống, một bàn chỉ còn lại bốn người.  

Cha Mạc Phàm nhìn thoáng qua Tưởng Vân Thiên, sắc mặt lập tức trầm xuống.  

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên hàn quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tưởng Vân Thiên.  

www.xmmarketglobal.com Kiếp trước nếu không phải Tưởng Vân  

Thiên lấy đi tiền của xưởng dược, sao xưởng dược có thể bị phá sản.  

Sao cha mẹ có thể chỉ sống hơn 40 rồi buồn bực mà chết?  

Nếu hắn muốn giết người, Tưởng Vân Thiên chắc chắn là một người trong đó.  

- Thế nào, không chào đón tôi sao? Tưởng Vân Thiên thấy cha Mạc Phàm không để ý tới ông ta, giận quá hóa cười nói.  

- Tôi với anh không có gì để nói.  

Cha Mạc Phàm nói không lưu tình chút nào.  

Tưởng Vân Thiên lấy tiền của xưởng dược đi, nợ gần 1 triệu đều dồn lên ông.  

May mà Mạc Phàm bái sư phụ tốt, nếu không nhiều nợ nần như vậy ông thật sự  

không biết trả thế nào.  

Đầu sỏ gây nên toàn bộ mọi chuyện là Tưởng Vân Thiên, đối với một người ép bọn họ đến đường cùng, ông không có lời gì để nói.  

- Quốc Hoa, cho dù lão đại không đúng, dù sao mọi người cũng là thân thích, vì chút tiền bạc mà gây xích mích thì không đáng, hôm nay là tiệc mừng thọ  

của lão phu nhân, không dễ dàng gì mọi người mới ngồi cạnh nhau, hay là chúng ta giải quyết luôn chuyện này đi, thế nào, không phải chỉ là chút tiền thôi sao?  

Tưởng Vân Phong hào phóng nói, giống như tiền bạc là cặn bã trước mặt ông ta.  

- Đúng vậy, không phải tôi chỉ cầm 50 vạn thôi sao, sao cậu nhỏ mọn thế? Tưởng Vân Thiên cười khinh thường nói:  

- Chút tiền ấy không đủ cho tôi bao hai người tình.  

Mạc Phàm cười lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh nhưng không nói gì, quả nhiên vẫn là 50 vạn.  

Mắt cha Mạc Phàm mở to, nếu không phải là tiệc mừng thọ, chắc chắn ông đã đứng dậy túm áo Tưởng Vân Thiên. Nếu Tưởng Vân Thiên chỉ lấy đi 50 vạn  

thì ông không nói gì, 50 vạn căn bản không ảnh hưởng gì đến đại cục của xưởng dược.  

Nhưng Tưởng Vân Thiên cầm đi hơn 2000 vạn, số tiền này là tiền lương công nhân, tiền nhập hàng, có một chút là trả ngân hàng, toàn bộ bị Tưởng Vân Thiên lấy đi mất, xưởng dược trực tiếp xong đòi.  

Vậy mà ông ta chỉ nói lấy đi 50 vạn.  

- Tưởng Vân Thiên, anh lặp lại lần nữa, anh chỉ lấy 50 vạn của xưởng dược sao?  

Cha Mạc Phàm trầm giọng hỏi.  

- Không phải 50 vạn sao, vậy có thể là 60 vạn, dù sao cũng không vượt quá 100  

van.  

Tưởng Vân Thiên cười nói, không sợ hãi chút nào. Đây là Tưởng gia, Mạc Quốc Hoa cũng không làm gì được ông ta. “Ha ha. Cha Mạc Phàm lắc đầu cười,  

không tiếp tục nói với Tưởng Vân Thiên.  

Tưởng Vân Phong thấy cha Mạc Phàm không nói lời nào, hai người nhìn nhau cười, đắc ý càng đậm hơn.  

- Quốc Hoa, tôi còn tưởng lão đại cầm của cậu bao nhiêu tiền chứ, hóa ra chỉ  

có 50 vạn, chút tiền đó cũng đáng để cậu tức giận, tới Tưởng gia tìm lão đại nhiều lần như vậy sao, đúng thật là, sớm biết như vậy tôi đã đưa tiền cho cậu, như vậy đi, lão đại, anh đưa cho Quốc Hoa 50 vạn, sau đó nói xin lỗi với Quốc Hoa, chuyện này đến đây thôi, dù sao chúng ta đều là thân thích, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sẽ khiến Tố Tố khó xử, lão phu nhân không vui.  

Tưởng Vân Phong cười nói.  

- 50 vạn thì thôi, xin lỗi cũng không cần, hôm nay tôi chỉ tới chúc thọ lão phu nhân, không nói chuyện khác. Mạc Phàm khoát tay nói. Bây giờ xưởng được làm ăn rất tốt, đơn Cha đặt hàng trên triệu của Tần Doãn Nhi đều bị ông từ chối, hiếm lạ 50 vạn này sao?  

Còn người giả nhân giả nghĩa xin lỗi, ông càng không tiếp nhận.  

Anh em Tưởng gia không tức giận, giống như đã dự liệu từ trước.  

- Cậu không cần cũng được, có phải lợi nhuận gần đây của xưởng dược nên chia cho tôi một nửa không?  

Tưởng Vân Thiên ưỡn ngực, nghiêm mặt, cười âm hiểm nói.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play