Có thể nói thần thức càng mạnh thì trí nhớ cũng càng mạnh.  

Lâm Đào này đeo một khối Hoàng Tuyền Thạch mà muốn so trí nhớ với hắn sao?  

Quá coi trọng Hoàng Tuyền Thạch của anh ta rồi, cũng quá coi thường y tiên bất tử hắn.  

Không có Hoàng Tuyền Thạch, Lâm Đào chỉ giống một người bình thường.  

Cho dù có Hoàng Tuyền Thạch, dựa vào thứ này để tăng thần thức cũng không thể đánh đồng với thần thức hắn tu luyện.  

Nếu làm bài thi Lâm Đào còn có khả năng thắng một chút, nhưng so trí nhớ, con kiến có thể so với tiên nhân sao?  

Mạc Phàm nói xong cả phòng học lặng ngắt như tờ.  

600 bài thơ cổ, Mạc Phàm nhớ hết rồi? Nếu lúc trước hắn nói sẽ không có ai tin tưởng.  

Nhưng trước đó Lưu Phong nói ra gần 20 bài thơ, Mạc Phàm đều đọc thuộc được hết, còn không cần thời gian suy nghĩ.  

Không phải nhớ kỹ 600 bài thơ cổ thì là gì?  

Ánh mắt cả đám người nhìn Mạc Phàm đều là khó có thể tin, Mạc Phàm nổi  

tiếng về đánh nhau trong trường học, trí nhớ này cũng quá biến thái rồi?  

Nhất là Lâm Đào lại càng ngốc như gà gỗ.  

Mạc Phàm học thuộc nhiều như vậy, mà bài thứ nhất của anh ta vẫn dừng đó.  

Chỉ cần Mạc Phàm đọc bừa một số sau 300, anh ta có 60% trở lên không thuộc, anh ta còn so cọng lông.  

Oán khí và lửa giận không gì sánh nổi xuất hiện trong lòng anh ta, cho dù là ở cuộc thi trí nhớ tổ chức cả nước ở Hoa Hạ, thực lực của anh ta cũng ngang với đám đại sư trí nhớ kia, không kém nhiều lám.  

Ai biết đến một nơi nhỏ như Đông Hải, vậy mà thua một tên hai lúa, còn thua thảm hại như thế.  

- Thi đấu này không công bằng, chắc chắn bạn Mạc Phàm đã sớm thuộc cả tập thơ này rồi, thuộc thơ mà thôi, căn bản không thể chứng minh thành tích của Mạc Phàm tốt hơn Lâm Đào, tôi cảm thấy cần phải so tài một lần nữa. Lưu Phong chớp mắt, kiên quyết nói.  

Lưu Phong mới mở miệng, đám Triệu Phi hoàn hồn từ trong cơn khiếp sợ, nhao nhao gật đầu.  

- Thầy Lưu nói rất đúng, chuyện này rất không công bằng với Lâm Đào, em cũng cảm thấy cần thi lần nữa.  

Tôn Thiến nói.  

Cho dù Mạc Phàm có năng lực trong trí nhớ thì sao, một người dùng thiên phú đi trêu chọc phiền phức sẽ không có tiền đồ gì.  

Lâm Đào thì khác, top mười của tỉnh Giang Nam, còn là người Lâm gia, nếu có thể bám vào Lâm Đào, nói không chừng sau này có thể gả vào nhà giàu.  

Bàn Tử còn đang khiếp sợ về trí nhớ của Mạc Phàm nghe thấy những lời này, lông mày anh ta lập tức nhíu lại, tức muốn chết.  

Đề là các người ra, tập thơ cũng là các người chọn, thua các người còn quỵt nợ, các người có biết xấu hổ không, thua không chịu nổi thì đừng chơi chứ.  

- Thua không chịu nổi? Bàn Tử, cậu quá coi trọng chút tiền nhà cậu rồi.  

Lâm Đào vốn có chút đâm lao phải theo lao, thấy có bậc thềm này, cười lạnh lùng nói tiếp.  

Miếng ngọc tệ kia là trái tim của anh ta, nhưng tiền bạc mà nói, cho dù là tám vạn mười vạn anh ta không để vào trong mắt. Bàn Tử lạnh lùng nhìn Lâm Đào, tức giận nói:  

Tiền nhà chúng tôi không so được với Lâm gia, nhưng ít nhất sẽ không quyt no.  

- Quỵt nợ, chúng tôi quỵt nợ sao, chỉ nói là so tài mà thôi, lấy thành tích luận thắng thua, trí nhớ không thể đại biểu cái gì, thế nào, tên mập đáng chết, cậu không tin Mạc Phàm hay là sợ thua 1 vạn tệ?  

Triệu Phi cười âm hiểm nói.  

Sợ thua có thể lấy tiền của cậu lại, chúng tôi coi như vừa rồi không có đánh  

Cược. Đinh Tuấn Kiệt nói.  

Lưu Phong và Lâm Đào nhìn nhau cười, tuy thua nhưng trên mặt đều là đắc ý. Bàn Tử nhíu chặt mày, đám người này thực sự biết vô liêm sỉ sao, lúc trước bọn họ còn có không cảm giác, bây giờ rất muốn nôn.  

- Cậu là một bại tướng dưới tay Tiểu Phàm, dựa vào cái gì nói tôi không tin tưởng Mạc Phàm.  

- Không chịu thua thì coi như hết, hai người mau ngồi ra sau đi, nếu không thì  

ra ngoài, đừng làm chậm trễ việc dạy học của tôi.  

Lưu Phong khoát tay áo, không kiên nhẫn lấy bài thi ra.  

Trong chớp mắt ông ta ném chuyện Mạc Phàm nhớ 600 bài thơ ra sau đầu, trái lại giống như Mạc Phàm và Bàn Tử như hai người sợ thua.  

- Hai người có nghe thấy không, bây giờ tôi là người đại diện của lớp trưởng, mời hai người ra bàn sau ngồi.  

Tôn Thiên vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh.  

Vương Vân đến phòng vẽ tranh học vẽ, chuẩn bị tham gia thi nghệ thuật, một tháng đến không được mấy ngày, chức vụ lớp trưởng do Tôn Thiến đại diện. Trong lúc này, Mạc Phàm và Bàn Tử thành người bị mọi người chỉ trích. Các người. Bàn Tử nắm chặt tay, hai mắt tức đến mức phun lửa.  

- Chúng tôi làm sao, trường học cấm đánh bạc, vừa rồi chúng tôi chỉ làm trò chơi giải trí nhỏ, khiến bầu không khí thoải mái mà thôi, không phải bạn học Kinh Hoa thật sự muốn đánh bạc đấy chứ, nếu như vậy tôi thân là giáo viên sẽ ngăn cản.  

Lưu Phong cười đắc ý nói.  

Các người.  

Bàn Tử giận mà không làm gì được.  

Mạc Phàm thắng bọn họ nói như vậy, nếu Mạc Phàm thua chắc chắn bọn họ  

sẽ không nói đây là trò chơi nhỏ, muốn phạt bằng được.  

Mạc Phàm ở bên cạnh Bàn Tử nhếch miệng, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉa như dao.  

Quỵt nợ còn quang minh chính đại như thế, đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn trọng sinh.  

Bàn Tử, lấy hết tiền bạc trên bàn đi, tôi xem ai dám động?  

Mạc Phàm vỗ bả vai Bàn Tử lạnh lùng nói.  

Hai mắt Bàn Tử lập tức sáng lên, lúc này sắc mặt mới tốt hơn chút, đi qua lấy  

tiền.  

Đám Triệu Phi thấy Bàn Tử không chỉ lấy một vạn của mình, còn đang lấy tiền của  

bọn họ, sắc mặt cả đám trầm xuống.  

- Bàn Tử, cậu!  

Bọn họ muốn đi lên ngăn cản nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm, cả đám nuốt nước miếng lùi về. Trong bọn họ Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt đều từng được Mạc Phàm chiếu cố đặc biệt, những người khác không được chiếu cố đặc biệt nhưng nhìn thấy cảnh Mạc Phàm đánh người, trong lòng đã sớm chôn xuống hạt giống sợ hãi, đâu dám nói gì.  

- Bạn học Mạc Phàm, cậu đây là khuyên bạn học Kinh Hoa đánh bạc cộng thêm cướp bóc sao?  

Lưu Phong thấy 1000 tệ của ông ta cũng bị lấy đi, vội vàng quát. Mạc Phàm dời mắt nhìn Lưu Phong.  

Bây giờ Lưu Phong mới nói là đánh bạc, sao vừa bắt đầu đặt cược ông ta lại  

không nói là đánh bạc.  

Khái niệm chuyển hóa nhanh nhỉ, nhưng không có tác dụng gì với hắn.  

Đánh bạc thì sao, cướp đoạt thì sao.  

Đoạt của đám người khiến người ta buồn nôn này, hắn không có một chút áy náy nào.  

- Thầy Lưu, tôi nhớ ông từng nói nếu tôi thắng, ông sẽ ăn bài thi, ông xem rồi làm đi, tự ông ăn hay để tôi giúp ông.  

Mạc Phàm bá đạo hỏi.  

Lưu Phong lập tức sửng sốt, dưới ánh mắt của Mạc Phàm, lùi về phía sau hai bước theo bản năng. - Mạc Phàm, cậu muốn làm gì, chúng ta đã nói rồi, trí nhớ không đại biểu cho thành tích tốt, cho nên vừa rồi cậu không có thắng.  

- Các người nói tôi không thắng thì không thắng sao, do ai nói, lặp lại lần nữa cho tôi nghe?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.  

Các người nói không công bằng thì không công bằng, thực cho rằng nhiều người có thể chèn ép y tiên bất tử hắn?  

Hắn vốn không định chơi thi văn gì đó, nếu bọn họ muốn chơi quỵt nợ, vậy càng tốt.  

Một đời này hắn rất thích ra tay đánh kẻ khốn nạn.  

Mọi người ở trong phòng học lập tức cúi đầu không dám nhìn Mạc Phàm, lại càng không dám mở miệng nói chuyện.  

Lần này Bàn Tử rất hả giận, thực sự cho rằng có nhiều người thì có thể bắt nạt người khác sao? Thầy giáo có thể tùy tiện bắt nạt học sinh à?  

- Cho ông ba phút ăn bài thi, không ăn hết hoặc thừa lại, tự gánh lấy hậu quả.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói. Nói xong hắn không để ý đến Lưu Phong, dời mắt nhìn Lâm Đào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play