Cha mẹ Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, trên mặt lộ ra bất mãn.
Mắt Mạc Phàm cũng hơi nhíu lại, hắn vốn định cứu Tưởng Bằng Bằng, nhân phẩm người nhà này siêu cấp tệ, nhưng dù sao cũng chung dòng máu với lão mẹ.
Ai biết vậy mà Tưởng Vân Phong hoài nghi hắn ra tay với Tưởng Bằng Bằng, nếu như hắn muốn ra tay với anh ta, cần dùng cách này sao?
Một pháp thuật thậm chí một ngân châm nho nhỏ có thể làm Tưởng Bằng Bằng chết không dấu vết.
Nếu Tưởng Vân Phong nói như vậy, vậy thì hắn mặc kệ.
- Tưởng Vân Phong, anh có ý gì?
Lão mẹ nhịn rất lâu, không thể nhịn được nữa, lạnh giọng hỏi, ngay cả nhị ca cũng không gọi.
Từ khi Tưởng Vân Phong khuyên bà ly hôn với chồng, không cần con chỉ cần mang xưởng dược về Tưởng gia, bà đã hoàn toàn hết hi vọng với Tưởng gia rồi.
Thấy Mạc gia mới có vài phần khởi sắc, xưởng dược cũng sắp khai trương lần nữa, Tưởng Vân Phong lại đến Mạc gia khoe khoang.
Chuyện này cũng thôi đi, vậy mà còn vu oan hãm hại Mạc Phàm và Mạc Vũ.
- Em ba, sao em nói chuyện với anh như vậy, ngay cả Nhị ca cũng không gọi, anh biết em hận anh, nhưng anh đều là tốt cho em, nếu là người khác, cho dù gả cho một...
Sắc mặt Tưởng Vân Phong trầm xuống, mắng.
Nhưng còn chưa nói xong, kiếm phù trong tay Mạc Phàm để ở động mạch chủ ông ta, hàn quang trong mắt lóe lên.
- Ông nói lại những lời vừa nói thử xem.
Người nào nhục mạ cha mẹ hắn, người đó chết, hiển nhiên Tưởng Vân Phong không nằm trong hàng ngũ ngoại lệ.
Chỉ cần Tưởng Vân Phong dám nói nửa chữ nữa, hắn không ngại chém bay đầu ông ta, lấy ông ta cho Nhiếp Hồn Thú ăn.
Trong mắt cha Mạc Phàm cũng lóe lên lửa giận, sở dĩ khách sáo với Tưởng Vân Phong như vậy, là vì Tưởng Vân Phong là nhị ca của vợ, vợ ông có thể cho Tưởng Vân Phong xem sắc mặt, nhưng ông không được, đây là lễ phép ông học từ nhỏ.
Nhưng không phải ông sẽ không tức giận, chọc giận ông, ông có thể mang một đám anh em đến đánh không dám vào nhà.
Tưởng Vân Phong nói như vậy, đã chạm đến điểm mấu chốt của ông.
Vẻ mặt Tưởng Vân Phong ngẩn ra, rõ ràng là một đứa con nít và thứ gì đó sắc bén, ông ta lại cảm thấy khí lạnh đầy lưng, toàn thân như điện giật, lời vừa nói ra lại nuốt xuống, vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Mạc Quốc Hoa, cậu thấy không, con trai cậu dám uy hiếp tôi, sao không dám ra tay với Bằng Bằng.
- Trên người Tiểu Phàm không có nước và bùn, sao có thể ấn Bằng Bằng vào trong nước.
Cha Mạc Phàm hơi tức giận nói.
- Trên người cậu ta không có một chút nước, sao có thể kéo Bằng Bằng ở trong nước lên, đừng nói với tôi cậu ta là tiên nhân, làm pháp thuật gì đó.
Tưởng Vân Phong phản bác.
Ông ta chớp mắt, nghĩ đến một chuyện, lại nói tiếp:
- Con trai cậu không chỉ ra tay với Bằng Bằng, Chu Kiến Bình và Chu Lan Sơn rời khỏi nhà cậu, trở về không lâu liền bắn súng tự sát, chắc cũng liên quan đến con trai cậu.
Lần này ông ta tới, ngoại trừ tìm hiểu tình hình Mạc gia, mục đích chủ yếu là hỏi thăm chuyện này.
Dù sao Chu Kiến Bình và Chu Lan Sơn chết quá kỳ quặc, không chỉ có Chu Kiến Bình, người theo chân bọn họ đến Mạc gia cũng đã chết, tuy nhiên cảnh sát kết luận cuối cùng là bọn họ tham ô một khoản lớn ở ngân hàng sợ tội tự sát.
Vẻ mặt cha mẹ Mạc Phàm khiếp sợ, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
- Làm sao có thể, mấy ngày nay Tiểu Phàm vẫn ở nhà, không ra khỏi cửa.
- Không phải cậu mới nói với tôi, Tiểu Phàm nhà cậu có bản lĩnh lớn, xưng huynh gọi đệ với Đường Long rồi sao?
Tưởng Vân Phong cười mỉa nói.
Tất nhiên ông ta không tin chuyện ma quỷ này, nhưng cứ đẩy hết lên người Mạc Phàm trước rồi nói sau.
- Chuyện này...
Cha Mạc Phàm không biết nói gì, chuyện Chu Kiến Bình có khả năng liên quan đến Mạc Phàm.
Nhưng chuyện Tưởng Bằng Bằng rơi xuống nước, ông tuyệt đối tin tưởng Mạc Phàm.
- Nhị ca, em lấy tính mạng đảm bảo, Tiểu Phàm nhà em không làm chuyện như vậy với Bằng Bằng, nếu không thì như vậy đi, Tiểu Phàm biết chút y thuật, để Tiểu Phàm nhanh khám cho Bằng Bằng, cứu Bằng Bằng tỉnh lại, chân tướng sẽ rõ ràng.
Cha Mạc Phàm nói.
- Để thần y nhà cậu cứu Bằng Bằng nhà tôi, tôi còn lo lắng cậu ta ra tay ấy, nói cho mấy người biết, nếu Bằng Bằng nhà tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người.
Tưởng Vân Phong nói ra một câu ngoan độc, để Tưởng Bằng Bằng vào trong xe, lái xe về phía trạm y tế trong thôn.
Đồng thời nhanh chóng gọi 120.
- Một tên nhóc biết y thuật gì chứ, không hại người đã không tệ rồi, còn cứu người, ha ha.
Mạc Phàm lắc đầu, ở một bên lặng yên không tiếng động, thỉnh thoảng mắt nhìn về con sông đối diện.
"Haizz!" cha Mạc Phàm thở dài, cũng không biết nói gì cho phải.
- Cha, chúng con thật sự nhìn thấy hoa sen máu.
Mạc Vũ nhìn chằm chằm cha nói, bày tỏ mình không nói sai.
- Cha biết, năm nay đóa hoa này còn chưa xuất hiện.
Cha Mạc Phàm nhìn sông nói.
Hàng năm đóa hoa sen máu này sẽ xuất hiện một lần, vì tránh để trẻ con gặp chuyện không may, người lớn đều ném gà vịt sống vào trong sông, ai biết vẫn không tránh thoát.
- Tiểu Phàm, con xem Bằng Bằng có thể cứu không?
Lão mẹ Mạc Phàm lo lắng hỏi.
Bà hoàn toàn hết hi vọng với Tưởng Vân Phong và Tưởng Vân Thiên, nhưng đứa trẻ vô tội.
- Bác sĩ bình thường sẽ không cứu được.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Nếu chỉ là nước tiến vào trong phổi, một cây châm bạc của hắn có thể cứu Tưởng Bằng Bằng.
Nhưng khi hắn phát hiện Nhiếp Hồn Thú, Tưởng Bằng Bằng đã bị hút đi một hồn một phách, hắn vốn chuẩn bị bắt Nhiếp Hồn Thú, sau đó lấy trong cơ thể nó, ai biết nó trốn thoát rồi.
Nhất hồn vi nhân hồn, một phách vi dục phách, dục phách mất đi cùng lắm thì bất lực, nhưng nhân hồn không còn, người không khác gì chết.
- Con có thể cứu không?
Cha Mạc Phàm hỏi.
Tần tiểu thư đều đã tới Mạc gia, thẻ chí tôn ông cũng từng thấy, chắc chắn bệnh của Tần lão gia do Mạc Phàm chữa khỏi.
Có thể chữa khỏi bệnh cho Tần lão gia, chỉ là người chết đuối sao có thể không cứu được?
- Có thể.
Mạc Phàm gật đầu nói.
- Tiểu Phàm, mẹ cầu xin con, con cứu Bằng Bằng đi.
Trong mắt mẹ Mạc Phàm lóe lên lệ quang.
Thân là mẹ Mạc Phàm, sao bà có thể không nhìn ra, Mạc Phàm chán ghét Tưởng Vân Phong và Tưởng Bằng Bằng từ tận đáy lòng, chán ghét này còn nhiều hơn bà rất nhiều.
Nhưng trong cơ thể bà chảy máu Tưởng gia, không thể nhìn đứa trẻ Tưởng gia chết đi, dù sao không phải ai ở Tưởng gia cũng như Tưởng Vân Phong.
Mạc Phàm nhíu mày, một đời này có hắn ở đây, sẽ không để lão mẹ đến Tưởng gia vay tiền chữa bệnh cho cha.
Lão mẹ cũng không biết Tưởng Bằng Bằng và Tưởng Vân Phong cha anh ta không khác gì nhau, thậm chí còn không bằng heo chó.
- Yên tâm đi, mẹ, con sẽ không để anh ta chết.
Mạc Phàm thở dài nói.
Chỉ cần lão mẹ vui vẻ, như thế nào đều được, hắn có thể cứu tên không bằng heo chó đó.
- Ừm, vậy nhanh đi thôi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn con sông một cái, đi theo cha mẹ, nắm tay Tiểu Vũ đến trạm y tế.
Trong trạm y tế, lão bác sĩ trong thôn đặt Tưởng Bằng Bằng lên lưng một con bò, nước trong bụng đều chảy ra, nhưng vẫn không thấy Tưởng Bằng Bằng tỉnh lại.
- Bác sĩ, Bằng Bằng nhà chúng tôi thế nào?
Tưởng Vân Phong hoảng hốt nói.
- Thời gian ở trong nước quá lâu, tôi đã cố hết sức.
Lão bác sĩ lắc đầu nói.
- Cái gì?
Vẻ mặt Tưởng Vân Phong chấn động, nắm lấy áo bác sĩ, lại nói:
- Lang băm, lang băm.
Hơn nửa canh giờ sau, lại có tiếng còi xe, một chiếc xe cứu thương dừng trước trạm y tế.
Mấy bác sĩ thành phố đi xuống, kiểm tra một lát, cũng lắc đầu.
- Chuẩn bị lo hậu sự đi.
Tưởng Vân Phong lại sửng sốt, bác sĩ ở trạm y tế này không cứu được cũng không có gì, nhưng y thuật của bác sĩ thành phố cao thế nào?
Nhưng bác sĩ ở trong bệnh viện lớn ông ta gọi tới, cũng nói không cứu được.
- Chuyện này, chuyện này...
Trên mặt Tưởng Vân Phong là một vùng tro tàn, lùi về sau vài bước, trên mặt lóe lên đau đớn.
- Nhị ca, anh để Tiểu Phàm thử xem.
Cha Mạc Phàm nhíu mày, đi lên trước nói.
- Cậu ta có bản lĩnh sao?
Trên mặt Tưởng Vân Phong tràn đầy khinh miệt, lạnh lùng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT