Liễu Trạch hơi sững sờ, mặt vì tức giận mà phát tím.  

Tuy anh ta chỉ là thư ký, nhưng cũng là dưới một người trên ngàn người, có bao giờ bị sỉ nhục tới mức này.  

Nếu Mạc Phàm là thần y đức cao vọng trọng anh ta sẽ nhịn, nhưng chỉ là đứa bé 16 tuổi.  

- Nhóc con, cậu mắng ai là chó hả?  

Mạc Phàm không để ý đến anh ta, giống như không nghe tiếng chó sủa, bắt đầu đếm.  

- 3! - 2!  

Hạng Vân nhíu mày, do dự một lát, liền nói với Liễu Trạch:  

- Anh ra ngoài trước, tôi sẽ bàn bạc một mình với bác sĩ Mạc.  

Khi nói chuyện, anh ta còn nháy mắt với Liễu Trạch.  

Liễu Trạch vốn giận gần chết, nhìn thấy ánh mắt này của Hạng Vân, lập tức hiểu ý, vốn là vui vẻ, sau đó tức giận rời khỏi phòng khám.  

- Nhóc con, cậu đợi đấy.  

- Bác sĩ Mạc, thuộc hạ không hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với anh ta, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chưa?  

Hạng Vân khách sáo hỏi, lập tức hiền lành hơn nhiều.  

Sở dĩ bây giờ anh ta mới đến, là vì chuẩn bị đủ rồi.  

Mạc Phàm không đồng ý với điều thứ nhất cũng không sao, đuổi Liễu Trạch đi cũng không sao, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được, dù sao anh ta cũng có chuyện khác cho Liễu Trạch làm.  

- Có thể.  

Mạc Phàm cười nói.  

- Bác sĩ Mạc có biết cả nước có bao nhiêu người mắc bệnh ung thư hay không?  

Hạng Vân hỏi.  

- 260 vạn!  

Tiểu Nguyệt trả lời thay Mạc Phàm.  

Cô là y tá khoa ung bướu, có chút hiểu biết về chuyện này.  

- Tốt lắm.  

Hạng Vân liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt như khen thưởng, lại hỏi:  

- Vậy chắn chắn cô biết mỗi năm có thêm bao nhiêu bệnh nhân ung thư mới nữa.  

- Hơn 80 vạn.  

Tiểu Nguyệt nói.  

- Vậy bác sĩ Mạc chữa một ngày hai bệnh nhân, một năm có năng lực chữa trị cho bao nhiêu bệnh nhân?  

- Chưa tới 800.  

Mạc Phàm nói tiếp, đã biết ý của Hạng Vân.  

- Nói cách khác, bác sĩ Mạc chữa khỏi chưa tới 0,1% người mới mắc bệnh ung thư, càng không cần phải nói cả nước vốn tồn tại nhiều người mắc bệnh ung thư như vậy.  

- Anh nói không sai, cho nên?  

Mạc Phàm thờ ơ nói.  

- Nếu như bác sĩ Mạc có thể công khai phương pháp chữa trị ung thư cho chúng tôi, dưới Mộc thị chúng tôi có nhiều bệnh viện và bác sĩ cùng nhau chữa trị ung thư, bệnh ung thư sẽ không còn là bệnh nan y nữa, hơn 300 vạn người cũng được cứu, Mạc tiên sinh thân là bác sĩ, không muốn nhìn thấy như vậy đúng không?  

Hạng Vân cười nói, đương nhiên không ngại tâng bốc Mạc Phàm lên.  

Hạng Vân thấy dáng vẻ như đang suy nghĩ của Mạc Phàm, cười nhẹ.  

- Dĩ nhiên chúng tôi cũng không làm uổng phí phương pháp chữa trị của bác sĩ Mạc, chỉ cần một người bệnh chữa trị ung thư tại bất kỳ bệnh viện nào của Mộc thị chúng tôi, dựa theo điều kiện của bác sĩ Mạc, một phần mười tài sản của người bệnh sẽ thuộc về bác sĩ Mạc, bác sĩ Mạc sẽ không từ chối chứ?  

Một năm Mạc Phàm chữa trị chưa tới 800 người bệnh, cho dù có rất nhiều tiền, nhưng so với 1000 thậm chí 2000 bác sĩ cùng chữa trị khỏi bệnh ung thư, mấy con số kia kém rất nhiều.  

Thù lao con số trên trời như vậy, đừng nói Mạc Phàm chỉ là một đứa bé 16 tuổi không có cách nào từ chối, ngay cả anh ta là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Mộc thị cũng sẽ không từ chối.  

Lúc anh ta nghe tin bệnh viện Nhân Đức có một bác sĩ có thể chữa trị bệnh ung thư, hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên, giống như nắm trong tay kho bạc hơn 3 triệu.  

Nhất là bác sĩ chữa trị ung thư này làm ở bệnh viện tập đoàn Mộc thị anh ta, còn là một đứa trẻ 16 tuổi, anh ta càng hưng phấn.  

Một đứa trẻ 16 tuổi, không phải rất dễ lừa gạt sao?  

Tiểu Nguyệt ở bên cạnh cũng sửng sốt.  

Mạc Phàm nhận được tiền cô biết, mỗi khoản đều qua tay cô, lúc này mới nửa tháng đã có doanh thu 8000 vạn, nhiều tiền như vậy làm trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi.  

16 tuổi đã có thể kiếm tiền như thế, sau này sẽ thế nào đây?  

Nhưng bây giờ người này muốn tìm Mạc Phàm bàn chuyện hợp tác, nửa tháng 8000 vạn còn lấy được hơn 1000 nữa, con số như vậy, trở thành người giàu có số một thế giới cũng không có vấn đề gì?  

- Quả thật tiền bạc rất mê người.  

Mạc Phàm cười nhạt nói, trong mắt không có một chút gợn sóng.  

Không nói đến chuyện làm xưởng thuốc của nhà thịnh vượng đứng lên, chính hắn tu luyện cũng cần số tiền lớn.  

Nhất là tu luyện, vốn là quá trình đốt tiền, càng về phía sau yêu cầu về tiền càng nhiều, quả thật hắn rất cần tiền.  

Nhưng mà…  

- Bác sĩ Mạc đồng ý sao?  

Hạng Vân hỏi, trong mắt và trên mặt đều không giấu được vẻ kích động, ngón tay không tự chủ được gõ lên bàn.  

Anh ta đã động tay chân vào bản hợp đồng này, chỉ cần Mạc Phàm ký hợp đồng, phương pháp chữa trị ung thư của Mạc Phàm sẽ là của anh ta, mà không phải của tập đoàn Mộc thị.  

Có phương pháp này, tiền phân chia cho Mạc Phàm phải dựa vào tâm tình của anh ta, anh ta mới là người lớn nhất.  

Bộ trưởng marketing của tập đoàn Mộc thị gì đó, hội trưởng thành viên ban quản trị gì đó đều là rắm chó, anh ta sẽ trở thành người có tiền nhất trên trái đất này.  

- Nhưng mà tôi không thể ký.  

Mạc Phàm bình tĩnh nói.  

Hạng Vân sửng sốt, giống như vừa đánh tiết gà, trong chớp mắt bị hắt một chậu nước lạnh.  

Sắc mặt lập tức tiu nghỉu xuống, trong mắt lóe lên không vui.  

- Tại sao, chẳng lẽ bác sĩ Mạc tình nguyện để nhiều bệnh nhân ung thư chết đi như vậy, cũng không nguyện ý truyền châm thuật này ra ngoài?  

Tiểu Nguyệt biết Mạc Phàm có lý do của mình, nhưng cũng có chút không hiểu.  

Mạc Phàm cười, Hạng Vân đúng không hổ là bộ trưởng bộ phận marketing, mạnh bạo không được, liền chuyển sang khiển trách đạo đức.  

Những thứ này đối phó với người bình thường còn được, đối phó với y tiên bất tử hơn 500 năm hắn, có tác dụng sao?  

- Tôi không cần thiết phải giải thích với anh đúng không?  

Lông mày Hạng Vân nhíu lại, cười lạnh lùng, trong chớp mắt thái độ không còn khách sáo như trước, nhìn một góc vách tường.  

- Nếu bác sĩ Mạc không để ý đến sống chết của nhiều người như vậy, vậy tôi nói thật cho bác sĩ Mạc biết, thông qua thứ này, quá trình chưa bệnh của cậu đều được chúng tôi quay lại, sau đó mấy đại sư Đông y suy diễn, sao chép bộ châm thuật này ra, bây giờ bác sĩ Mạc chịu ký hợp đồng chưa?  

Tiểu Nguyệt nhìn về góc tường theo mắt Hạng Vân, chỗ đó đang có máy quay phim, vẻ mặt ngẩn ra.  

- Các anh thật đê tiện.  

Cho dù Mạc Phàm không chịu truyền y thuật ra, vậy có gì không đúng.  

Nhưng những người này lại lén sao chép y thuật, còn lợi dụng điểm yếu uy hiếp bác sĩ Mạc nữa.  

- Đê tiện sao? Là bác sĩ Mạc không có y đức trước.  

Hạng Vân cười âm hiểm nói, nhìn Tiểu Nguyệt đầy khinh thường.  

Một y tá nhỏ bé mà thôi, không ở trong này lâu được đâu, mặc cô nói gì thì nói.  

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi:  

- Các anh phục chế châm thuật này ra thì sao chứ?  

- Tuy không thể chữa trị ung thư, nhưng có thể chữa trị một số bệnh thường gặp, nhưng chẳng qua chỉ là tạm thời, không lâu sau bí mật sẽ được chúng tôi phát hiện, đến lúc đó bác sĩ Mạc muốn ký hợp đồng này, có thể không còn rồi.  

Hạng Vân tự tin nói, lại khôi phục cao ngạo lúc trước.  

Bọn họ đã quan sát đi quan sát lại, Mạc Phàm chữa bệnh ung thư hoàn toàn không có phương thuốc đặc thù gì, chỉ có một bộ ngân châm, một loại châm thuật.  

Một bộ châm thuật, cộng thêm thời gian còn không nghiên cứu ra sao?  

- A… Vậy các anh cứ chậm rãi nghiên cứu đi, không tiễn.  

Vẻ mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói, hạ lệnh đuổi khách.  

Vẻ mặt Hạng Vân lập tức sửng sốt, chuyện này cũng không thể làm Mạc Phàm ký hợp đồng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play