Học Bá Xuyên Qua

Chương 1


6 tháng


Khi tôi mở mắt và nhận ra mình đã trọng sinh không phải là xuyên không mới đúng, theo phản xạ liền cúi đầu nhìn đôi bàn tay thon thả trắng trẻo của mình, lần mò sờ được chiếc gương nhỏ trên bàn tôi liền cầm lên, trong gương hiện lên một gương mặt xinh đẹp. 

Ít nhất đẹp hơn tôi lúc trước, nhưng dưới mắt có quầng thâm nhẹ, chứng tỏ là do thiếu ngủ trong một thời gian dài. 

Nhìn xuống, tôi thấy một chân của nguyên chủ vẫn còn đang bó bột. 

Trên bàn, tập tài liệu ôn tập được xếp ngay ngắn, còn có vở ghi chép và bài kiểm tra chi chít chữ được sửa đi sửa lại nhiều lần. 

Nhưng có một điểm chung là điểm số thực sự rất tệ.

Lúc này mọi người đang làm bài tập, tôi liếc nhìn xung quanh, có vài người đang thì thầm nói chuyện, tôi quay đầu định hỏi bạn cùng bàn xem năm này là năm nào? Nhưng cậu ta đã mất kiên nhẫn ngắt lời tôi: “Mày chán à?” 

Xem ra nguyên chủ của thân thể này không được yêu thích cho lắm. 

Vì vậy tôi từ bỏ và tìm kiếm đáp án từ đống bài kiểm tra trên bàn. 

Năm học 2020-2021, là năm đầu tiên tôi chết, sau khi diễn ra kì thi tuyển sinh đại học. 

Nguyên chủ có viết một trang nháp, nhưng không giải được bài toán ở gần cuối, tôi xem qua, phát hiện các bước giải của cô ấy đều sai rồi. 

Thở dài một hơi tôi bắt đầu cầm bút lên tính toán lại một lượt. 

Chỉ mất khoảng 15 phút cho hai câu hỏi lớn còn lại, xung quanh cũng đã bắt đầu vang lên tiếng xì xào thảo luận đáp án của câu hỏi lớn mà tôi vừa giải xong. 

Tôi lắng nghe và nhận ra có rất nhiều đáp án khác nhau và đều sai. 

Cuối cùng ai đó sau lưng tôi nói -1, vì vậy tôi quay đầu định đáp: “Đúng rồi, đáp án là -1, cậu sử dụng…” 

Hai người đó nhìn tôi như thể tôi là một tên ngốc sau đó bắt đầu tự thảo luận với nhau. 

Đầu tôi hiển thị rất nhiều dấu hỏi chấm to đùng. 

Vừa hay giáo viên từ ngoài đi vào lớp, người đàn ông trung niên đầu hói, trên mũi đeo một cặp kính dầy cộp nói: “Ai có đáp án rồi? Bài tập hôm nay khá là khó.” 

Có một vài cánh tay thưa thớt giơ lên, tôi cũng giơ tay, và xung quanh vang lên những tiếng cười chế nhạo. 

Ông thầy ngạc nhiên nhìn tôi: “Tôn Thư Nghi em có nghe rõ tôi hỏi gì không?” 

Tôi gật đầu, nhưng ông thầy lại lắc đầu: “Thôi đừng đùa nữa, mau cho thầy xem đáp án câu cơ bản hôm qua em đã sửa đi.” 

Vì vậy tôi bèn lục tìm đề cơ bản xem chúng bị vùi lấp ở đâu, khi ngẩng đầu lên thấy ông thầy đang cùng mấy học sinh vừa giơ tay thảo luận đáp án rồi. 

Tờ đề bài cơ bản trên tay vẫn còn đang phấp phới trên đó chi chít toàn là chữ X màu đỏ.  

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play