Làn gió hiu hiu thoảng qua mang theo cả hương hoa dại không biết tên làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Tiếng vó ngựa va chạm với đá vụn trên đường, chỉ nghe tiết tấu nhịp nhàng kia thôi cũng đoán ra được đây là một con ngựa khỏe mạnh.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn.
Một con ngựa cao lớn toàn thân đen sẫm, chỉ có bốn vó là trắng đang chở một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi đi từ ngược chiều về phía này. Nàng mặc một bộ đồ cưỡi ngựa ngắn tay màu đỏ lựu, mái tóc đen nhánh được tết thành hai bím tóc dài bay bay sau lưng, ngoại hình và phong thái của nàng có thể nói là xinh đẹp toả sáng như châu như ngọc, là một vẻ đẹp hiếm có trên đời.
"Ôi, ta cứ tưởng vào thành rồi Tiểu Tướng quân của chúng ta mới được chào đón nồng nhiệt, không ngờ lại còn có một quý nữ xinh đẹp đuổi theo suốt mấy mươi dặm đường từ ngoài thành tới nữa!" Trong giọng nói của người này cũng đầy kính phục.
"Ngươi đừng nói bậy bạ, vừa rồi không nghe Lục điện hạ nói tên chữ của con ngựa mà ngài ấy cưỡi là do vị tiểu thư kia đặt cho à? Có thể thấy được rằng quan hệ giữa bọn họ không tầm thường đâu..."
"... Là ý kia đó hả?" Tên lính lên tiếng đầu tiên gãi gãi đầu: "Vẫn là quân sư thông minh, ta chỉ sợ là Tiểu Tướng quân cũng không nghe ra lời bóng gió của Lục điện hạ giống như ta."
Hai người đồng loạt quay sang nhìn Ngụy Khiếu Vũ.
Ngụy Tiểu Tướng quân trưởng thành trong quân đội, bình thường chỉ gặp được đám nam nhân tục tằng lôi thôi, lần này trước khi lên kinh Ngụy Đại soái đã cố ý nhắc nhở hắn ta rằng các quý nữ trong kinh đều là thiên kim các gia tộc có quan hệ phức tạp, không được tuỳ tiện kết bạn làm quen.
Nhưng nếu là người ngoan ngoãn nghe lời, không làm người ta lo lắng thì đó không phải Ngụy Khiếu Vũ rồi.
"Cô nương là?" Ngụy Khiếu Vũ ngẩng đầu lên tò mò quan sát nàng.
So với vóc dáng nhỏ bé của Nguyễn Linh Huyên thì ngựa của nàng thật sự rất cao lớn.
Trừ Tiểu Quận chúa Tây Thương ra thì Ngụy Khiếu Vũ còn chưa thấy ai dám cưỡi một con chiến mã dũng mãnh như vậy ở tuổi này cả.
Huống chi nàng còn sống ở Thịnh Kinh, nơi mà sở trường của các quý nữ không hề giống với các cô nương lớn lên trên lưng ngựa đồng cỏ.
"Ta tên là Nguyễn Linh Huyên, Mộc Lão Vương gia là ngoại công của ta."
Đêm qua Nguyễn Linh Huyên nghĩ tới nghĩ lui mãi, đến hôm nay nàng rất thông minh tự giới thiệu bản thân đi kèm với Mộc Vương gia có mối quan hệ không hề cạn trong quân ngay từ đầu luôn.
Tiêu Văn Cảnh không khỏi nhìn nàng lâu hơn một chút.
Có đôi lúc đầu óc Nguyễn Linh Huyên vẫn đủ dùng.
"Hoá ra là ngoại tôn nữ của Mộc Lão Vương gia!" Ngụy Khiếu Vũ bừng tỉnh hiểu ra rồi lập tức chắp tay bày ra vẻ thân thiết với Nguyễn Linh Huyên: "Thảo nào trông cô nương duyên dáng, hoạt bát, khí thế hiên ngang, rất có phong phạm người cùng vai phải lứa với ta."
Bọn họ đều là đời sau của thế gia quân đội, cũng khó trách lại khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Vừa nghe thấy câu "rất có phong phạm người cùng vai phải lứa với ta" này, Nguyễn Linh Huyên đã cởi mở hơn nhiều. Nàng mở to mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh, ánh mắt đắc ý tựa như đang nói: Ta để lại ấn tượng tốt cho người ta rồi kìa!
Tiêu Văn Cảnh cười lại với nàng một tiếng, dáng vẻ thờ ơ như không thèm để ý.
Nguyễn Linh Huyên lại hắng giọng hưng phấn nói tiếp: "Ngụy Tiểu Tướng quân, ta đã nghe danh ngươi võ công cao cường từ lâu rồi, thế nên hôm nay ta muốn hẹn ngươi ra tỷ thí một trận!"
Những người xung quanh vốn còn đang thưởng thức dung nhan mỹ miều của nàng, không ngờ cô nương này thốt ra câu nào là làm người ta khiếp sợ câu đó.
Một tiểu cô nương vừa xuất hiện đã đòi tỷ thí với Tiểu Tướng quân nhà bọn họ, nên nói nàng là nghé con mới sinh không sợ cọp hay là nói cách bắt chuyện của nàng mới lạ độc đáo đây?
"Tỷ thí á?" Khuôn mặt đầy vẻ thưởng thức của Ngụy Tiểu Tướng quân lập tức thay đổi, trông cứ như bị mắc nghẹn vậy.
"Chẳng phải Tiểu Tướng quân rất thích đấu võ với người khác sao? Sao ngươi lại bày ra vẻ mặt này? Chẳng lẽ còn chưa đấu đã bắt đầu thương hương tiếc ngọc?" Binh lính bên cạnh khó hiểu lẩm bẩm.
Nghĩ đến Đại soái chỉ nói một câu đã kích thích được Tiểu Tướng quân hành quân nghìn dặm đi đánh úp quân địch: Thân Vương Thiết Mộc Nhĩ am hiểu đao pháp, là người bất bại trên đồng cỏ.
Vừa nghe xong Tiểu Tướng quân đã hứng thú bừng bừng muốn đi bứng sào huyệt của người ta, bắt Thiết Mộc Nhĩ tới đấu võ. Vị Thân Vương kia còn tưởng hắn ta muốn nhục nhã mình nên giận phát điên.
"Ngươi không biết đấy thôi, hồi trước Tiểu Tướng quân giấu giếm thân phận cưỡi ngựa đi dạo lung tung trên thảo nguyên, trùng hợp gặp cảnh Quận chúa Tây Thương dựng đài tỷ thí, thế là ngài ấy đi lên đánh bại người ta luôn. Tây Thương còn muốn mời ngài ấy về làm Quận mã nữa cơ. Sau khi biết chuyện này, Đại soái phu nhân suýt nữa đánh gãy chân ngài ấy. Ta thấy hẳn là bây giờ ngài ấy không dám tỷ thí với nữ tử nữa đâu." Quân sư nhỏ giọng thầm thì cho người bên cạnh biết chuyện nội bộ.
"Giờ mà đánh nhau thì cũng không tốt lắm nhỉ? Chúng ta mới gặp nhau đã tỷ thí..." Ngụy Khiếu Vũ vội vàng nháy mắt với Tiêu Văn Cảnh.
Nữ tử Thịnh Kinh ai cũng nhiệt tình như vậy sao?
"Sao Tiểu Tướng quân lại không muốn đấu chứ? Võ công của ta không tồi chút nào đâu! Ngươi không cần phải lo sẽ làm ta bị thương." Nguyễn Linh Huyên tưởng Ngụy Khiếu Vũ cảm thấy người mình gầy yếu, sợ sẽ làm mình bị thương nên vội vàng giải thích: "Không tin thì ngươi hỏi Lục điện hạ mà xem. Ngài ấy biết ta có thể đánh được."
"Ừ." Thấy Nguyễn Linh Huyên nhìn mình, Tiêu Văn Cảnh gượng gạo đáp một tiếng.
"Khụ khụ... Vị cô nương này, hẳn là lúc tới ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, bọn ta đang muốn vào thành ngay bây giờ để ra mắt bệ hạ. Bây giờ bọn ta không có thời gian rảnh." Quân sư đi ra giải vây cho Ngụy Khiếu Vũ.
Nguyễn Linh Huyên có chút thất vọng.
Nàng chỉ nghĩ đến việc muốn gặp mặt Tiểu Tướng quân càng sớm càng tốt nên mới chạy từ ngoài thành tới, lại quên không cân nhắc đến việc có đúng lúc hay không.
Ngụy Khiếu Vũ gật đầu rồi cười ha hả: "Đúng vậy, Ngụyễn cô nương, thế nên hay là trận tỷ thí này..."
"Ta biết." Nguyễn Linh Huyên gật đầu một cái.
"Ngươi biết?" Ngụy Khiếu Vũ còn chưa kịp nói xong nên cũng không biết ý nàng là gì.
"Vậy ngày mai ta lại tới đấu với Tiểu Tướng quân!"
"... Ngày mai á?"
"Ngày mai ngươi cũng không tiện sao? Vậy ngày kia cũng được!"
"..." Ngụy Khiếu Vũ sờ sờ chân mình, cảm thấy vết thương cũ bắt đầu đau âm ỉ.
Thấy vẻ mặt tái mét của Ngụy Khiếu Vũ, Tiêu Văn Cảnh không khỏi cong môi lên cười.
Muốn đuổi Nguyễn Linh Huyên đi không phải chuyện dễ dàng gì. Nàng mà đã muốn làm chuyện gì là dù có nửa đêm canh ba nàng cũng phải bò dậy cho bằng được, khá là cố chấp.
Cho nên nếu Ngụy Khiếu Vũ muốn dùng kế hoãn binh thì e là phải thất bại rồi.
"Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vào thành cái đã rồi nói sau." Tiêu Văn Cảnh nói với Ngụy Khiếu Vũ.
"Muội cũng vậy." Dứt lời, hắn lại quay sang dặn Nguyễn Linh Huyên: "Tối nay Hoàng cung có tiệc, chắc chắn Đan Dương Quận chúa sẽ dẫn muội đi theo."
"Tiệc á?"
"Đúng vậy đúng vậy, Đại soái hồi kinh tất nhiên bệ hạ sẽ mở tiệc chiêu đãi." Đám người đang đứng bên cạnh Tiểu Tướng quân lập tức nương theo đó mà bổ sung thêm một câu rồi lại nói với Ngụy Khiếu Vũ: "Bọn ta còn rất nhiều việc phải chuẩn bị."
Đây là việc lớn, không thể chậm trễ được!
"Ngụyễn cô nương, ta còn ở lại Thịnh Kinh thêm một thời gian nữa nên chuyện tỷ thí này không cần phải vội đâu. Chúng ta có thể từ từ hẹn thời gian cụ thể. Tất nhiên cho dù không thể đấu thì ta cũng biết chắc rằng ngoại tôn nữ của Mộc Lão Vương gia có chỗ hơn người rồi!" Ngụy Khiếu Vũ mặt mày anh tuấn, vẻ mặt cũng rất chân thành, trông rất giống người đã nói là sẽ làm.
"Được!" Nguyễn Linh Huyên cười gật đầu, nghe được mỗi chi tiết quan trọng là Tiểu Tướng quân nói với nàng rằng "hẹn thời gian cụ thể" và nàng "có chỗ hơn người".
Mà lời Tiêu Văn Cảnh nói cũng không sai, chắc chắn Tiểu Tướng quân sẽ thích người đánh bại hắn ta.
Cách thành Thịnh Kinh chừng mười dặm, Nguyễn Linh Huyên cưỡi ngựa đi bên cạnh Tiêu Văn Cảnh và Ngụy Tiểu Tướng quân nghe hai người bọn họ nhắc đến chuyện chiến đấu ở biên giới Tây Bắc.
Vị trí của Đại Chu là ở vùng Trung Ngụyên, phía trên có Bắc Lỗ, bên trái có Tây Cương, phía dưới có Nam Di.
Hiện tại quân Ngụy gia đang trấn thủ Tây Bắc, Nam Di là vùng đất Mộc Lão Vương gia đang trông giữ.
Cả nhà trưởng tử Mộc gia cũng đang ở phía Nam.
Hai vị Tướng quân Thẩm gia thì thế chỗ lão Hầu gia canh giữ phía Bắc.
Biên giới Tây Bắc dọc theo dãy núi Thiên Sơn trùng trùng điệp điệp, địa hình gập ghềnh hiểm yếu.
Đây cũng là lý do từ trước đến nay Tây Bắc rất khó phòng thủ.
Không phải tất cả quân đội Đại Chu đều là kỵ binh, thế nên rất khó mà theo kịp quân đội Bắc Lỗ có ngựa chiến mạnh mẽ, hành quân nhanh nhẹn nhẹ nhàng. Bọn chúng thường xuyên dùng cách đánh du kích bất ngờ để cướp bóc các thành trấn xung quanh biên giới nước Đại Chu, cướp xong lại thuận lợi lên ngựa dứt vó bỏ chạy. Quân đội Đại Chu hoàn toàn không thể bắt được.
Bọn chúng dựa vào cách này để khiêu chiến danh tiếng Đại Chu hết lần này đến lần khác.
Có điều bây giờ Đại Chu cũng đã có thể sánh ngang với kỵ binh của bọn chúng rồi. Đó là đội quân do Ngụy Tiểu Tướng quân tự mình thành lập. Đội quân này cũng có khả năng tập kích bất ngờ vào thẳng thủ phủ phe địch, thế tấn công như chẻ tre.
Nguyễn Linh Huyên nhân cơ hội này mà hỏi Ngụy Khiếu Vũ tình hình cụ thể về cuộc chiến với Thiết Mộc Nhĩ. Chỉ cần không đề cập đến tỷ thí thì hai người bọn họ có thể nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Ngụy Khiếu Vũ không nhịn được mà nói: "Nương ta vẫn luôn muốn sinh một nữ nhi nhưng lại không được như ý nguyện. Có điều nếu ta có muội muội thì chắc chắn cũng sẽ giống Linh Huyên muội muội vậy!"
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà Ngụy Khiếu Vũ đã đổi cách gọi tận ba lần. Từ Ngụyễn cô nương đến Lục cô nương, cuối cùng biến thành Linh Huyên muội muội.
Lần đầu tiên gặp mặt đã phát triển được đến mức này nên Nguyễn Linh Huyên cực kỳ hài lòng.
Đến khi sắp vào thành, Tiểu Tướng quân đi trước theo đội ngũ của Ngụy Đại soái.
Nguyễn Linh Huyên bèn tiến lại gần Tiêu Văn Cảnh vui sướng nói: "Mặc dù tạm thời ta và Tiểu Tướng quân còn chưa tỷ thí nhưng hắn đã gọi ta là Linh Huyên muội muội rồi."
Cách xưng hô này vừa nghe đã thấy thân thiết rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT