Chẳng qua là cuối cùng Nguyễn Linh Huyên vẫn không biết được rằng tài nghệ của vị Tiểu Tướng quân này giỏi đến mức nào. 

Làm sao nàng có thể chuẩn bị đầy đủ để đánh bại được Tiểu Tướng quân, để hắn ta bằng lòng chịu thua mình được chứ?

“Điện hạ có từng so tài với Tiểu Tướng quân chưa?” Nguyễn Linh Huyên khẽ chớp mắt, lại để mắt đến Tiêu Văn Cảnh. 

Tiêu Văn Cảnh vừa mới cầm sách lên, còn chưa xem được hai trang đã bị ánh mắt như thiêu đốt của Nguyễn Linh Huyên nhìn chằm chằm, không thể không mở miệng trả lời:

“Đã từng.” 

“Kết quả như thế nào?”

“Có thể xem là không phân thắng bại.” 

Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên bỗng nhiên sáng rực lên, giống như là mèo thấy chuột, thỏ nhìn thấy cà rốt vậy. 

Nàng giơ tay lên ấn quyển sách của Tiêu Văn Cảnh xuống, vô cùng hào hứng chỉ vào bản thân mình, nói: “Vậy thì dễ rồi, chỉ cần ta so tài với người một chút thì không phải là có thể biết được ta có thể đánh thắng được Tiểu Tướng quân hay không sao?” 

Nàng thật sự là một người vô cùng thông minh!

“Muội muốn so tài với ta à?” Tiêu Văn Cảnh đặt quyển sách xuống, nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Linh Huyên. 

Nguyễn Linh Huyên là một người mà ngay cả khi thi vào học đường cũng không muốn mà phải nước đến chân mới bắt đầu nhảy nhưng chỉ mới gặp mặt Ngụy Khiếu Vũ có một lần, nàng đã phải nhọc lòng như vậy, điều này khiến hắn khó có thể không nghi ngờ. 

“Đúng vậy.” Nguyễn Linh Huyên càng nghĩ lại càng cảm thấy ý tưởng này của mình rất tuyệt vời, nàng ngẩng mặt lên, dáng vẻ như đang chờ được khen ngợi: “Có phải là ta suy nghĩ rất chu toàn không?’

Trong sách nói: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, con người không thể nào đánh trận mà không có sự chuẩn bị nào được. 

Tiêu Văn Cảnh nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát rồi đột nhiên khép quyển sách lại, đứng dậy lạnh nhạt nói: “Vậy thì so tài đi.” 

Nguyễn Linh Huyên bất chợt bị bóng của hắn khi đứng lên che phủ, trái tim đột nhiên đập mạnh mấy cái. 

Sao đột nhiên Tiêu Văn Cảnh còn tích cực hơn cả nàng vậy?

Hai người thay xong trang phục luyện võ phù hợp, Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh đều cầm một thanh kiếm gỗ, đứng so tài với nhau ngay trong sân. 

Mặc dù thanh kiếm trong tay Nguyễn Linh Huyên chưa từng được uống máu nhưng tất cả những gì Hạng sư phụ đã dạy nàng đều là những chiêu thức để giết địch, không giống như những thứ phô trương ở Thịnh Kinh phồn hoa kia, trông thì đẹp mắt nhưng lại không hữu dụng. 

Nhưng mà Nguyễn Linh Huyên cũng không biết điều này, nàng chỉ cảm thấy rằng cách dùng kiếm của mình thật sự mạnh hơn những người khác. 

Xoẹt… 

Tiếng kiếm gỗ va chạm lúc giao chiến, lưỡi kiếm cọ xát vào nhau phát ra tiếng rít chói tai. 

“Hừ, vừa lên đã muốn đâm vào nơi yếu hại của ta, cũng may là ta đã đề phòng từ sớm rồi!” 

Đòn tấn công của Tiêu Văn Cảnh quá mạnh mẽ, cũng may là Nguyễn Linh Huyên có phản ứng nhanh nhạy nên đã nâng lưỡi kiếm lên kịp lúc, chân trái và phải của nàng bắt chéo lại lùi về phía sau thì phần thân dưới mới có thể ổn định lại được, từ đó mới có lực để chặn chiêu kiếm này lại, không để vừa đánh đã thua trận. 

Tiêu Văn Cảnh thử ép xuống một tấc, dù hơi khó khăn một chút nhưng cũng không phải là không làm được. 

Hắn đánh giá tư thế đứng của Nguyễn Linh Huyên, nói: “Cho dù muội có thể chặn một kiếm này của ta nhưng muội còn có thể giữ vững được tư thế này bao lâu nữa?”

Nguyễn Linh Huyên không thể không chấp nhận một sự thật là sức lực của nàng đã không thể cầm cự được bao lâu nhưng trước giờ nàng luôn cứng đầu trong các trận so tài: “Muốn kéo dài bao lâu mà chẳng được!”

Tuy nói vậy nhưng trong một giây tiếp theo Nguyễn Linh Huyên đã buông lỏng tay, để thanh kiếm của Tiêu Văn Cảnh đâm sâu vào nhưng nàng lại trơn trượt như một con cá vậy. Nàng nhẹ nhàng xoay eo một cái đã lướt qua thanh kiếm của hắn, nghiêng người tránh đi, đồng thời thanh kiếm gỗ trong tay lại di chuyển theo bước chân của nàng, lượn một vòng rồi cắt ngang eo của Tiêu Văn Cảnh. 

Tiêu Văn Cảnh vội vàng thu đường kiếm lại, hơn nữa còn có thể xoay lại ngăn cản một chiêu này của nàng, giống như một con linh xà vọt lên giữa không trung nhưng lại bất ngờ quay đầu đâm về phía kẻ địch vậy. 

“Thật là một bộ kiếm pháp linh hoạt!”

“Quá khen.” 

Lúc này Nguyễn Linh Huyên mới nhớ ra rằng dường như đây là lần đầu tiên nàng thật sự được thỉnh giáo bộ kiếm pháp mới mà Tiêu Văn Cảnh đã học được ở bên ngoài này. 

Ban đầu, Nguyễn Linh Huyên cảm thấy kiếm pháp này thật sự rất bình thường và không có gì mới mẻ, vừa chậm chạp vừa mềm mại như bộ Thái Cực quyền mà thường ngày tổ phụ nàng vẫn hay luyện tập để cải thiện sức khỏe vậy. Không ngờ là trong nháy mắt khi sức lực của hắn truyền đến, trong nhu kình lại cuốn theo cương kình mạnh mẽ, trong mềm lại mang theo sự cứng rắn, làm cổ tay nàng cũng tê dại. 

*Kình: Khi công phu đạt đến trình độ cao thâm thì sẽ có một sức mạnh tiềm ẩn bên trong, người ta gọi đó là “kình lực”.

Nếu nhu kình kia đâm thẳng vào người, e là sẽ khó mà chịu đựng được. 

Đây hoàn toàn không phải là kiếm mềm dẻo, rõ ràng là một thanh kiếm cứng rắn được bọc bởi lớp nhu kình. 

Không ngờ là Tiêu Văn Cảnh lại học được một bộ kiếm pháp tuyệt diệu như vậy, điều đáng giận hơn là sau khi đánh qua lại mười mấy chiêu, ngay cả mặt của Tiêu Văn Cảnh cũng không hề đỏ lên, giống như vẫn chưa dùng bao nhiêu sức lực vậy. 

Lại thêm mấy chiêu, thanh kiếm gỗ trong tay Nguyễn Linh Huyên không hiểu sao bị đánh bật ra khỏi tay, chuyện như vậy cũng không hiếm gặp, cho nên phản ứng của nàng cũng cực kỳ nhanh, nàng lập tức nắm tay còn lại thành nắm đấm rồi nhanh chóng lao về phía trước. 

“Tiếp nào!” 

Một quả đấm nhỏ mạnh mẽ bất ngờ lao đến, tay áo nàng tuột xuống để lộ nửa cánh tay trắng như tuyết. Tiêu Văn Cảnh bị màu tuyết trắng này làm lóa mắt, trong chốc lát khi sơ ý kia, hắn suýt nữa đã bị nắm đấm của nàng đập vào gò má. 

Hắn vội vàng nghiêng đầu né tránh, sợi dây bạc trên trán phát ra tiếng kim loại kêu khẽ. 

Nguyễn Linh Huyên liếc nhìn viên đá xanh biếc kia, tay nàng lập tức theo sát nó. 

Bởi vì nàng đã bỏ kiếm, chuyển sang thế tấn công cận chiến nên Tiêu Văn Cảnh cầm kiếm gỗ lại không thể phát huy được hết sức mạnh nên hắn cũng dứt khoát vứt thanh kiếm sang một bên, bàn tay còn lại vừa hay có thể bắt được bàn tay đang chuẩn bị làm loạn của Nguyễn Linh Huyên. 

Hai người tay trái túm tay phải, tay phải bắt lấy tay trái, giống như là hai bụi dây mây đang quấn lấy nhau ở cùng một chỗ vậy. 

Tiêu Văn Cảnh chưa từng để người khác chạm vào nơi trấn áp linh hồn trên đầu mình, đây giống như là vảy ngược của hắn vậy, ngay cả Nguyễn Linh Huyên cũng chưa từng được chạm vào. 

Nhưng mà đây cũng là một thứ có thể kích thích sự nghiêm túc của Tiêu Văn Cảnh. Nguyễn Linh Huyên muốn cướp lấy nó, Tiêu Văn Cảnh muốn phòng ngự, hai người sáp vào nhau trao đổi quyền cước. 

Thận Hành đáp xuống từ nóc nhà, đứng bên cạnh Cẩn Ngôn, cùng hắn ta ngẩng đầu nhìn hai người đang giao đấu. 

Cẩn Ngôn khâm phục nói: “Nguyễn tiểu thư thật là lợi hại, có thể đối đầu với điện hạ lâu như vậy!”

Mặc dù không hiểu được những chiêu thức của hai người nhưng Cẩn Ngôn vẫn có thể nhận ra được sự tự tin của Nguyễn Linh Huyên mỗi khi vung nắm đấm và duỗi chân. Có thể thấy là nàng cũng không hề cảm thấy e sợ khi phải đối đầu với Tiêu Văn Cảnh cao hơn nàng nửa cái đầu. 

“Quyền thuật của tiểu nha đầu này rất mạnh mẽ, giống như là một đốm lửa nóng bỏng vậy. Ta thấy điện hạ cũng không dám đến quá gần nàng ấy.” Thận Hành “Chậc” một tiếng, với khả năng quan sát đặc biệt của người tập võ, y có thể tìm ra được nguyên nhân vì sao hai người họ lại giằng co với nhau lâu như vậy.

“Nếu như bàn tay lúc nãy của điện hạ không đặt ở bả vai mà là bóp cổ nàng ấy, lại bẻ tay nàng ấy ra sau lưng, hoặc là dùng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng nàng ấy…” Thận Hành nheo mắt, tính toán những cách thức mà bản thân y sẽ dùng nhưng chiêu nào cũng vừa hung tàn vừa ác độc. 

Cẩn Ngôn lập tức quay đầu nhìn Thận Hành bằng đôi mắt đầy sợ hãi.

“... Đây là Nguyễn tiểu thư chứ không phải là người ngoài! Ngươi đừng nói những lời đáng sợ như vậy có được không?” 

“Ta biết mà, cho nên ta mới nói là chắc chắn điện hạ sẽ thua.” Thận Hành nhún vai. 

Khi đấu với Nguyễn Linh Huyên, điện hạ căn bản không thể xuống tay được, vậy thì còn không thua mới là lạ. 

“Ngươi đừng nói bậy! Điện hạ của chúng ta sao có thể không đánh lại một cô nương được chứ…”

Cẩn Ngôn không tin nhưng vừa mới quay đầu lại đã phát hiện ra tình hình chiến đấu ở trước mặt thật sự không ổn. 

Bàn tay Nguyễn Linh Huyên đã đặt trước ngực Tiêu Văn Cảnh đẩy một cái nhưng chân lại gạt cẳng chân hắn, thấy phần thân dưới của Tiêu Văn Cảnh đã mất cân bằng rồi ngã xuống. 

Tiêu Văn Cảnh lập tức phản ứng lại, hắn vươn tay ra ôm lấy eo của đối phương rồi chống gót chân về phía sau để làm điểm tựa, định sẽ đảo ngược vị trí trên dưới của hai người trong không trung.

“Ấy! Đừng chạm vào eo của ta!” Nguyễn Linh Huyên kêu lên một tiếng. 

Nàng sợ bị nhột, chỉ cần eo bị chạm vào thì sẽ cười không ngừng. 

Ngón tay Tiêu Văn Cảnh cứng đờ, đầu ngón tay như chạm phải một chỗ trơn mềm nào đó. 

Rõ ràng là xúc cảm ấm áp và mịn màng này không đến từ bộ võ phục mà nàng mặc trên người.

Chỉ một giây xao nhãng đã làm hắn đánh mất cơ hội xoay chuyển tình thế, bị Nguyễn Linh Huyên thành công đè xuống. 

Một tiếng ầm vang lên, vị trí trên dưới của hai người đã quyết định thắng bại của cả hai. 

Bản thân Nguyễn Linh Huyên cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, vậy mà đã quyết định thắng bại rồi sao?

Nàng nhìn xuống. 

Tiêu Văn Cảnh đang ngửa đầu về sau, sắc mặt hắn giống như viên ngọc thạch được ánh trăng lạnh lùng soi sáng vậy, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu không có chút gợn sóng, những sợi tóc rối che trán, viên đá phỉ thúy nửa ẩn nửa hiện, mang đến một loại cảm giác như viên ngọc đã nát và vỡ vụn ngay trước mắt. 

Nguyễn Linh Huyên cong môi nở một nụ cười xán lạn, lại dùng hai ngón tay là làm mũi kiếm, chỉ vào cổ Tiêu Văn Cảnh.

“Ta thắng rồi!” 

“Ừ.” Tiêu Văn Cảnh nuốt nước bọt, trái cổ di chuyển lên xuống trong cổ họng, vô tình chạm vào đầu ngón tay nhỏ nhắn và trắng ngần của thiếu nữ, hắn lại ngẩn người. 

Cũng may là Nguyễn Linh Huyên không hề phát hiện ra có điều gì khác thường, ngược lại nàng còn đang siết chặt tay thành một nắm đấm nhỏ, trong lòng tràn đầy hy vọng đối với tương lai. 

Tiêu Văn Cảnh chống khủy tay nâng người dậy, Nguyễn Linh Huyên vẫn còn ngồi yên trên người hắn nhẹ nhàng hít thở, lồng ngực nàng nhấp nhô, nơi đẫy đà kia lộ ra vô cùng bắt mắt. 

Chẳng trách Nguyễn Linh Huyên luôn nói rằng mình mập, nếu chỉ nhìn chỗ này thì nàng thật sự khá nở nang… 

“Mau đứng dậy đi.” 

“Sao vậy? Thua ta nên cảm thấy xấu hổ sao?” Nguyễn Linh Huyên không những không đứng lên mà còn khom người tiến sát lại gần hắn, ngón tay nàng chọc lên bả vai hắn, đắc ý nói: “Dù sao thì ta cũng đã thắng rồi, cứ ngồi thêm một lúc nữa thì sao chứ?”

Bím tóc đuôi sam trên đầu vai nàng rơi xuống, chạm vào ngực của hắn, vừa mềm mại lại vừa nặng nề. 

Tiêu Văn Cảnh khẽ hít một hơi, đột nhiên lại cảm thấy hơi hối hận. 

Đúng là có một vài loại sách không nên xem bừa. 

Nếu không thì bây giờ trong đầu cũng sẽ không có đầy những thứ linh tinh như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play