Đến ngày Đoan ngọ, nước thuyền rồng từ trên trời rơi tầm tã xuống mặt đất.

Mực nước của các con sông từ lớn đến bé trong huyện Lâm An đều dâng lên đáng kể, chuẩn bị sẵn sàng cho hội đua thuyền rồng vào dịp tết Đoan ngọ.

Chẳng qua trước đó, trong huyện còn có việc khác phải làm.

Bởi vì nước bùn làm tắc mương máng nên trong ngõ hẻm thường xuyên có nước thối đọng lại thành bùn. Đã mấy ngày rồi thư viện Đông Ly không cho học sinh đi học mà chỉ giao bài tập để học sinh tự ôn tập ở nhà.

Đan Dương Quận chúa sợ Nguyễn Linh Huyên lại ra ngoài xằng bậy, gặp nguy hiểm nên trông chừng nàng đọc sách tập viết từ sáng đến tối.

“Trời mưa to thế này mà phụ thân vẫn bận rộn bên ngoài, có khi nào sẽ không có một tiếng trà nóng để uống không ạ?” Nguyễn Linh Huyên muốn nhàn hạ nên cố ý bắt chuyện với mẫu thân.

Quả nhiên, Đan Dương Quận chúa kìm lòng không đậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa to tí ta tí tách đánh lên lá chuối ngoài cửa sổ, giọt nước văng khắp nơi tạo thành một lớp sương mù, ngay cả mái ngói gạch xanh cũng bị nước mưa gõ lộp bộp, không có một khắc dừng lại.

“Cha con là người cẩn thận, một khi đã bận rộn thì sẽ không thèm quan tâm đến thân thể. Chuyện này cứ giao cho thuộc hạ làm là được, cần gì phải tự tay làm mọi chuyện chứ?”

Đan Dương Quận chúa xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được mọi người vây quanh nịnh bợ, đi đến đâu cũng được mọi người tung hô, chưa bao giờ chịu khổ cực.

“Tổ phụ nói, hồi trước tổ phụ và thái tổ phụ còn từng cấy mạ với nhau ấy chứ, cuộc sống còn gian khổ hơn bây giờ rất nhiều.” Nguyễn gia xuất thân từ hàn môn chưa bao giờ cảm thấy sỉ nhục khi nhắc đến cuộc sống gian khổ thuở nghèo hèn, ngược lại thường xuyên dạy dỗ con cháu sau này, không nên quên nguyện vọng ban sơ. Vậy nên Nguyễn Linh Huyên mới không cảm thấy mình cao quý hơn người hầu Trần Thập Tứ xuất thân nghèo khổ, ngược lại nàng cảm thấy Trần Thập Tứ chăm chỉ học tập như vậy, tương lai nhất định sẽ thi đậu bảng vàng, vượt trội hơn người.

“Huống chi, phụ thân phải biểu hiện thật tốt thì mới có thể sớm ngày được triệu hồi Thịnh Kinh.”

Đan Dương Quận chúa đang phẩy quạt thì khựng lại, liếc nhìn nữ nhi của mình: “Chuyện gì tổ phụ với phụ thân của con đều kể hết cho con nghe.”

“Nương, vậy người có biết Thẩm Giới nhà bên cạnh không?” Nguyễn Linh Huyên đặt bút xuống, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Đan Dương Quận chúa, chỉ ngóng trông bà ấy tiết lộ cho mình một chút bí mật.

Tiêu Văn Cảnh là Hoàng tử, Đan Dương Quận chúa cũng có liên quan đến Hoàng gia.

Mẫu thân của Đan Dương Quận chúa là Vĩnh Gia Trưởng Công chúa, đứa trẻ mồ côi của bậc tiên liệu được Hiền Đức Hoàng Thái hậu nhận nuôi từ dòng họ, từ bé đã xưng tỷ đệ với đương kim Hoàng đế, tình cảm vô cùng thắm thiết.

“Con hỏi ngài ấy làm gì?” Sắc mặt của Đan Dương Quận chúa chợt thay đổi: “Chẳng lẽ con chọc phải ngài ấy?”

Nguyễn Linh Huyên hoảng sợ, vội xua tay: “Không có không có, làm gì có chuyện đó.”

“Tốt nhất là không có. Chuyện của ngài ấy, con đừng quan tâm quá nhiều.” Đan Dương Quận chúa tiếp tục phẩy quạt, cổ tay hoạt động nhanh hơn bình thường một chút, cứ như thể vừa rồi bị sợ hãi đến cả người mức đổ mồ hôi nóng.

“Nương, con thấy thân thể của hắn rất yếu ớt, còn hay bị bệnh nữa, chẳng lẽ là bệnh từ lúc còn nằm trong bụng mẹ? Hơn nữa hắn còn nhỏ mà đã sống ở đây một mình, không có một người lớn nào chăm nom…”

Hồi Nguyễn Linh Huyên rời khỏi Thịnh Kinh chỉ mới hai tuổi, cho dù từng vào cung thì không thể nhớ nổi mình đã từng gặp được ai, từng xảy ra chuyện gì. Nhưng chắc chắn Đan Dương Quận chúa biết Tiêu Văn Cảnh.

“Không phải là bệnh từ trong bụng mẹ, chẳng qua là thay đào đổi…” Đan Dương Quận chúa nói lỡ miệng nên vội trừng Nguyễn Linh Huyên một phát: “Đừng hỏi nữa.”



Mây đen chằng chịt trên bầu trời, ban ngày mà bầu trời vẫn tối tăm như gần đến chiều tối.

May mà cơn mưa như trút nước đã tạnh, Đan Dương Quận chúa chỉ huy người hầu bà tử trong nhà chuẩn bị đồ ăn, lắp đặt xe bò, dự định đưa đồ ăn vừa nóng hổi vừa ngon miệng cho Nguyễn Tri huyện đã vất vả một ngày.

Nguyễn Linh Huyên cũng được thả lỏng, dẫn Vân Phiến đi dạo trong hậu viện, nghỉ ngơi một lát.

Ngày mưa, nàng không tiện ra ngoài nên chỉ có thể giải sầu ở hậu viện.

Đi một vòng, nàng chợt phát hiện cánh cửa sắt ngăn cách nhà mình với Chuyết viên đã mở ra, mấy tạp dịch đang xới đất đào mương, mà người đi ngang qua cửa nhỏ chính là Cẩn Ngôn, tùy tùng của Tiêu Văn Cảnh.

Nguyễn Linh Huyên kéo Vân Phiến, nhanh chóng chui qua cửa nhỏ, bám theo sau lưng Cẩn Ngôn.

Thấy nàng, thị vệ Chuyết viên lại không lên tiếng nhắc nhở Cẩn Ngôn, thế mới khiến nàng theo dõi rất thuận lợi.

Đi thẳng đến sân của Tiêu Văn Cảnh, Nguyễn Linh Huyên và Vân Phiến nấp sau nguyệt môn.

Tiêu Văn Cảnh nằm trên một chiếc ghế trúc, đắp một chiếc chăn mỏng trên chân, nhắm mắt dưỡng thần. Bởi vì cách xa nên nàng không thể thấy rõ hắn đã hết bệnh hay chưa.

“Cô nương, đã tìm được Thẩm công tử thì sao người không tiến lên chào hỏi?” Vân Phiến thắc mắc.

Nguyễn Linh Huyên khịt mũi, mạnh miệng: “Ai đi tìm hắn? Ta chỉ muốn xem thử hắn đã chết hay chưa… Ưm!”

Vân Phiến hoảng sợ, vội vàng bịt miệng nàng: “Cô nương, người nói lớn tiếng quá!”

Nguyễn Linh Huyên bị Vân Phiến ôm trốn ra đằng sau, khóe mắt liếc thấy Tiêu Văn Cảnh nằm dưới mái hiên như ngẩng đầu lên, quay sang nhìn về phía các nàng. Trái tim của Nguyễn Linh Huyên đập thình thịch kinh hoàng, sợ bị hắn phát hiện.

Một chủ một tớ đứng sát vách tường, không dám thở mạnh một hơi. May mà thời gian trôi qua lâu, bên kia vẫn không có một chút phản ứng, sau đó Cẩn Ngôn bước ra từ trong phòng nói chuyện với Tiêu Văn Cảnh.

“Công tử, thứ này thật sự không giữ lại trong phòng à?”

Nguyễn Linh Huyên lại to gan lớn mật rướn cổ nhìn vào bên trong.

Cẩn Ngôn bưng một cục xảo huyền cơ bị chia thành mấy khối, đang hỏi Tiêu Văn Cảnh.

Tiêu Văn Cảnh chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần: “Dù sao không ghép lại được, giữ cũng vô ích.”

Cẩn Ngôn cúi đầu phiền muộn: “Đều là lỗi của thuộc hạ, không cất giữ…”

“Mấy ngày nữa, ngươi tìm một chỗ thiêu hủy nó.”

“Sao lại thiêu hủy?! Đây là di vật mà Thẩm Hầu gia để lại cho công tử trước khi xuất chinh cơ mà!” Trông Cẩn Ngôn còn buồn bã hơn cả thiêu hủy chính mình, nức nở nói: “Mặc dù công tử chưa bao giờ nói nhưng thuộc hạ cũng biết, người vẫn luôn nhớ mong Thẩm Hầu gia.”

Nhắc đến chuyện thương tâm, Cẩn Ngôn còn giơ tay lau nước mắt.

Nguyễn Linh Huyên cả kinh. Nàng không ngờ xảo huyền cơ này lại có lai lịch lớn đến thế, hơn nữa còn là chuyện thương tâm ngày xưa của Tiêu Văn Cảnh.

Tiêu Văn Cảnh ngước mắt nhìn thoáng qua không trung rồi lại cụp mi mắt: “Dù sao nó đã rách mướp rồi, chẳng khác nào phế phẩm, cũng như thân thể ốm đau bệnh tật của ta lúc này…”

Cẩn Ngôn lập tức nức nở: “Sao công tử lại nói bản thân như vậy? Thân thể của công tử vốn vẫn khỏe mạnh, vì chữa bệnh cho huynh trưởng nên mới lưu lạc đến nông nỗi này, người bên ngoài không biết đã đành, sao chính công tử cũng cam chịu điều đó!”



Trở về từ Chuyết viên, Nguyễn Linh Huyên cứ ỉu xìu như vừa chịu đả kích rất lớn.

Vân Phiến biết rõ nguyên nhân sự việc, chỉ có thể an ủi nàng: “Cô nương, người đừng suy nghĩ nữa, đêm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ ổn thôi.”

Nhưng Nguyễn Linh Huyên không tin.

Nàng chê di vật của ngoại tổ phụ của Tiêu Văn Cảnh là đồ rách nát, còn mắng Tiêu Văn Cảnh giúp huynh đệ chữa bệnh là ốm đau bệnh tật, chẳng lẽ ngủ một giấc thì sẽ quên hết những điều đó sao?

Vân Phiến không nỡ thấy nàng rưng rưng nước mắt, bèn đẩy tiểu cô nương đang áy náy lên giường, đắp chăn cho nàng.

“Cô nương của ta, mau ngủ đi.”

Nguyễn Linh Huyên nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng trong đầu nàng lại hiện lên ánh mắt khó tin của Tiêu Văn Cảnh, bỗng nhiên mí mắt của hắn cụp xuống, vẻ mặt vừa cô đơn vừa đáng thương.

Nguyễn Linh Huyên thoáng chốc ngồi bật dậy, tự nhéo má mình.

Hầy! Ta thật đáng chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play