Trương Ngọc Quỳnh đã bị tạm giam năm ngày, mấy ngày hôm nay cô ta bị cảnh sát luân phiên thẩm vấn. Mấy đêm nay cô ta đã không ngủ được, đồ ăn ở trong tù cũng khiến cô ta ghét bỏ không muốn ăn. Cứ như thế mới vài ngày mà cô ta đã gầy rộc hẳn đi.
Cô ta không thể tin rằng, trên đời lại có kẻ đầu óc ngu ngốc lại dám đi đầu thú sau hành vi cố ý giết người. Đã thế hắn ta còn không ngần ngại khai rõ có kẻ đứng đằng sau.
Rõ ràng cô ta đã làm mọi chuyện rất kín kẽ, tại sao lại vẫn bị lộ. Hơn nữa, người đàn bà luôn miệng gọi cô là con gái lại có thể trơ mắt giao cô ta cho cảnh sát.
Có điều Trương Ngọc Quỳnh không biết, tất cả mọi thứ có thể thuận lợi đến tay của nhà họ Trương là phía sau có sự hỗ trợ của Lục Cảnh Thành. Anh biết Ngọc Quân không muốn can thiệp vào chuyện rắc rối của nhà họ Trương, nhưng anh không thể nén nổi cơn tức giận thì đã lập tức sai người đi điều tra.
Với mạng lưới thông tin và tiềm lực của Lục thị, chẳng mấy chốc mà đã tìm ra người thợ xây, từ đó mà lần ra được dấu vết của hung thủ đứng sau. Nếu không để cho cha Trương điều tra thì không biết phải đợi đến ngày tháng nào.
Trương Ngọc Quỳnh âm trầm ngẫm nghĩ, cô ta đứng dậy gọi cảnh sát đang trực.
“Có ai không? Tôi có chuyện muốn nói.”
Người cảnh sát đang trực bên ngoài, nhấn nút mở micro lên nói.
“Cô muốn nhận tội sao?”
Anh ta là cảnh sát mới ra trường, lần đầu tiên mới gặp được một hung thủ cứng đầu đến mức này.
“Tôi không làm gì sai tại sao lại phải nhận tội. Anh gọi ông Trương Quốc Viễn đến đây cho tôi.”
Tuy anh cảnh sát không thích Trương Ngọc Quỳnh nhưng mà cậu ta cũng đành phải làm theo. Dù sao cô ta vẫn chưa bị kết án, cô ta có quyền lợi được gặp người thân.
“Được.”
Anh cảnh sát trẻ nói thêm.
“Cô đừng cố chấp nữa, hồ sơ đang được hoàn thiện sớm muộn gì cô cũng phải thừa nhận mà thôi.”
Trương Ngọc Quỳnh lại về ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến anh ta nữa. Ha, nhận tội. Không đời nào.
…
Cha Trương đến đồn cảnh sát gặp Trương Ngọc Quỳnh. Ông ta không biết là đứa con gái nuôi này nó muốn gặp mình làm cái gì nữa. Ông ta biết nó vẫn chưa nhận tội, một ngày nó còn chưa nhận tội thì còn là một ngày ông ta đau đầu.
Hôm nay dù sao ông ta cũng nhất quyết bắt nó thừa nhận, nếu để dông dài thì không biết còn tai họa nào nữa. Nhà họ Trương đã bị nó làm cho gần như sụp đổ đến nơi rồi.
Ông ta dự định đi một mình, nhưng không hiểu sao vợ mình cũng nằng nặng đòi đi theo. Ông ta chỉ nghĩ là vợ mình mềm lòng nên cũng đành đồng ý.
Chuyện đến nước này rồi, còn gì mà có thể xoay chuyển được nữa. Tuy dạo này tính tình bà ấy có vẻ rất khác lạ, nhưng ông ta cũng mệt mỏi không suy nghĩ gì nhiều.
Hai vợ chồng đã đến gặp Trương Ngọc Quỳnh. Vì chưa kết án nên vẫn được xem là vô tội, Trương Ngọc Quỳnh không bị còng tay. Chỉ là phải gặp qua một cánh cửa thủy tinh.
Trương Ngọc Quỳnh thấy còn có cả mẹ Trương đi cùng thì thoáng ngạc nhiên, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh. Giờ thì bà ta có biết cô ta cũng chẳng thèm quan tâm. Việc quan trọng bây giờ là cô ta phải thoát ra khỏi nơi chết tiệt này.
Chỉ cần ra khỏi đây, cô ta sẽ có cách làm lại từ đầu.
Trương Ngọc Quỳnh cười nói tự nhiên: “Cha, mẹ.”
Cha Trương cau mày thở dài, đứa con gái này không có vẻ gì ăn năn về việc mình đã làm.
“Con nên thừa nhận đi, nể tình con đã ở cùng chúng ta suốt bao nhiêu năm chúng ta sẽ xin giảm án cho con. Con…”
Cha Trương còn chưa nói hết thì đã bị Trương Ngọc Quỳnh giơ tay cắt ngang.
“Cha à, con không muốn ngồi tù. Cha giúp con rút đơn kiện đi.”
Cha Trương lắc đầu: “Không thể.”
Trương Ngọc Quỳnh cười phá lên, mắt cô ta trũng sâu xuống vì mấy ngày nay không có một giấc ngủ yên.
“Cha phải giúp. Nếu không…”
Cô ta hạ giọng, tiến sát lại gần mặt kính thủy tinh.
“Nếu không con sẽ giao bằng chứng Trương thị trốn thuế và lập công ty ma để tiến hành rửa tiền phi pháp.”
Cha Trương rùng mình, ông ta lắp bắp chỉ về phía cô ta.
“Tại sao con lại biết?”
Trương Ngọc Quỳnh cười cười.
“Chuyện đó không quan trọng. Còn có một chuyện quan trọng hơn nữa là con chính là con ruột của cha.”
Trương Ngọc Quỳnh nhìn sang mẹ Trương cười dữ tợn, cô ta gằn giọng.
“Con chính con gái của Ngô Điệp, là con ruột của Trương Quốc Viễn, là con ruột của nhà họ Trương chứ không phải là con rơi như trong lời của các người.”
Cô ta ngả người vào ghế khiêu khích: “Cha ơi, coi như là vì giọt máu nhà họ Trương hay là vì cha không muốn vào tù thì cha hãy cứu đứa con gái này đi.”
Cha Trương đau tim, ông ta thở hổn hển.
“Mày…”
“Mày nói láo…”
“Nếu cha không tin thì lúc này có thể đi xét nghiệm ADN ngay bây giờ.”
“Không cần. Cô không phải là con ruột của ông ta.” Mẹ Trương bình tĩnh cắt lời.
Trương Ngọc Quỳnh và cha Trương đồng thời quay sang nhìn về phía người vừa nói. Mẹ Trương mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhấn mạnh.
“Cô không phải là con ruột của ông ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT