Ngọc Quân liếc nhìn đồng hồ, cũng đã sắp 4h chiều. Cô quay lại nói với hai người đang ngồi trước mặt:
“Vậy hai người đến đây chỉ để kể cho tôi nghe cái thứ này thôi sao?”
Nếu chỉ có thế thôi thì cũng không cần thiết lắm, cứ giao cho công an là ngay sáng mai cô có thể đọc thông tin được trên mạng. Nên chuyện mà cha mẹ Trương đến tìm cô bây giờ chỉ có thể liên quan đến việc làm ăn của Trương thị.
Cha Trương hắng giọng:
“Con xem, bây giờ nhà ta đã ra đến nông nỗi này. Mẹ con cũng là bị che mắt nên mới làm ra điều không phải với con. Nay chúng ta đã biết lỗi, muốn đến nói lời xin lỗi với con.”
Cha Trương liếc nhìn mẹ Trương, bà ta hiểu ý. Gương mặt đã già hẳn đi so với ngày đầu tiên cô được đón về nhà, đỏ bừng lên xấu hổ hướng Ngọc Quân nói:
“Ngọc Quân, mẹ xin lỗi. Lần trước là mẹ đã sai.”
Ngọc Quân bật cười.
“Lần trước? Xin lỗi cho lần nào cơ?”
Cũng đâu phải là cái tát kia là lần duy nhất mẹ Trương làm điều có lỗi với cô. Nhưng dù không muốn, Ngọc Quân vẫn phải công nhận ông nội Trương đã nói một điều rất đúng.
Dù cô có căm ghét đến mức nào cũng không thể hoàn toàn phủ nhận được mối quan hệ ruột thịt giữ cô và nhà họ Trương. Cô cũng không thể thực sự khoét thịt trả mẹ, khoét máu trả cha được. Cũng chính vì lý do đấy mà cô chưa bao giờ lợi dụng Lục thị đả kích ngược lại nhà họ Trương.
Việc nhà họ Trương nhận được đơn kiện bây giờ là do bọn họ đã làm ăn gian dối trong kinh doanh. Lục thị chỉ làm theo đúng pháp luật không hề bỏ đá xuống giếng.
Điều duy nhất cô có thể làm được là đời này sẽ không bao giờ quan tâm đến bọn họ nữa.
“Mà thôi, tôi cũng chẳng muốn so đo tính toán rõ ràng với các người. Tôi sẽ rút lại đơn kiện với mẹ Trương, còn việc của Lục thị tôi sẽ không can thiệp.”
Nếu thật sự việc cô kiện mẹ ruột bị lộ ra bên ngoài, việc này đối với cô cùng lắm thì chỉ xấu mặt một chút nhưng cô không thể lôi Lục Cảnh Thành cùng xuống nước được.
Ngọc Quân đứng dậy.
“Hai người về đi. Sau này có việc gì cũng đừng đến tìm tôi, tôi sẽ không gặp lại các người nữa.”
Dứt lời cô đi thẳng đến chỗ cầu thang định đi lên lầu. Ai ngờ bị mẹ Trương lao đến giữ chặt tay cô từ đằng sau. Cô cau mày, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy mẹ Trương khóc lóc.
“Ngọc Quân à, mẹ xin lỗi, mẹ không nên đối xử với con như vậy. Con muốn trừng phạt thì xin cứ trút hết lên đầu mẹ.”
“Nhưng mà…”
Bà ta càng khóc càng nghẹn ngào.
“Nhưng mà em trai con còn đang sống dở chết dở, còn có Ngọc Quỳnh…”
Bây giờ thực sự Ngọc Quân không thể hiểu nổi, cuối cùng trong lòng mẹ Trương hai đứa con ruột thịt cũng không bằng một mình Trương Ngọc Quỳnh. Đến mức biết rõ nó làm hại con trai ruột mình bại liệt mà vẫn còn muốn nghĩ cách xin tha cho cô ta.
Cô nhìn mẹ Trương, quyết định tiết lộ luôn bí mật cho bà ta.
“Bà Trương này, bà có cảm thấy gương mặt của Trương Ngọc Quỳnh rất giống Trương Ngọc Phàm không?”
Mẹ Trương ngớ ra, không hiểu Ngọc Quân có ý gì.
Cô nhìn biểu cảm của bà ta thì biết ngay người này chẳng hiểu gì. Suốt bao năm chỉ ở nhà rồi đi chơi với mấy bà phu nhân khác thì làm sao mà thấu hiểu việc đời hiểm ác.
“Trương Ngọc Phàm giống cha, cha con ruột giống nhau là chuyện bình thường. Nhưng bà không thấy lạ sao? Một kẻ không có máu mủ ruột già với nhà họ Trương nhưng ngoại hình lại có điểm giống sao?”
Ngọc Quân bồi cho bà ta thêm một nhát dao cuối cùng.
“Chắc là bà còn nhớ một người đàn bà tên là Ngô Điệp. Chính là người yêu cũ của chồng bà ngày trước. Bà có thể cử người điều tra mối quan hệ giữa bà ta và đứa con gái cưng của bà.”
Cô gạt tay bà ta ra khỏi tay mình, nói nốt câu cuối cùng.
“Tôi chỉ có thể nói cho bà đến đây mà thôi, còn lại là tùy bà. Nếu bà muốn trơ mắt nhìn con trai mình đau đớn mà bao che cho kẻ khác thì cũng được. Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm.”
Ngọc Quân không nói thẳng cho bà ta biết, vì cô quá hiểu mẹ Trương. Nếu cô tự nói thì chưa chắc bà ta sẽ tin, để bà ta tự cử người đi điều tra cho rõ thì sẽ bắt buộc phải tin.
Mẹ Trương nghe xong thì ngưng khóc, bà ta ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Ngọc Quân đang từng bước lên trên lầu.
Ngô Điệp và Trương Ngọc Quỳnh.
Ngoại hình của Trương Ngọc Quỳnh rất giống chồng mình.
Vụ tráo con hơn hai mươi năm trước.
Mẹ Trương nắm chặt tay, mắt vằn lên tơ máu. Hình như bà ta đã lờ mờ hình dung được ý mà Ngọc Quân muốn nói.
Mẹ Trương hoa mắt lên choáng váng. Không thể nào? Nếu chuyện này là sự thật thì cả cuộc đời này của bà ta đã hoàn toàn bị hủy hoại trong tay con đàn bà Ngô Điệp đó.
Bà ta cần phải lập tức quay về cho người điều tra. Chuyện này không thể nào nói cho cha Trương hay ông nội Trương biết được. Nếu bị lộ ra, biết đâu cha Trương còn nhớ đến tình cũ mà bao che cho Trương Ngọc Quỳnh.
Ngọc Quân chẳng quan tâm đến suy nghĩ đang rối như tơ vò của mẹ Trương, cô và Lục Cảnh Thành về nhà họ Lục đón năm mới, tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có trong năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT