Ngày diễn ra lễ đính hôn, nhà họ Trương đông đúc người qua lại, ngựa xe như nước. Lễ đài được tổ chức ở sân vườn, khắp nơi đều được giăng đèn kết hoa lộng lẫy.
Hai nhân vật chính ngày hôm nay đang đứng ở ngoài để tiếp đón khách mời. Dàn phù dâu phù rể xinh ăn vận xinh đẹp đứng thành hàng ở hai bên.
Ai ai cũng khen một câu là đôi bích nhân xứng lứa vừa đôi. Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành khoan thai đến muộn, khi đi đến gần cô vừa kịp nghe thấy một vị giám đốc nào đó khen ngợi.
“Chúc mừng Hồ tổng cưới được người đẹp. Hai người đứng cạnh nhau đúng là tài tử sánh với giai nhân.”
Hồ Chung vui vẻ bắt tay ông ta.
“Ngài khách sáo quá, mời ngài vào bên trong có cha mẹ tôi tiếp đón.”
“Được.”
Trương Ngọc Quỳnh nghe những câu khen ngợi này đến quen thuộc, cô ta chỉ đứng bên cạnh mỉm cười e lệ. Bỗng nhiên cô ta nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên.
Ngọc Quân khoác tay Lục Cảnh Thành đến trước mặt nhìn bọn họ, cái liếc nhìn thực sự rất có hàm ý.
“Cũng đúng là xứng đôi vừa lứa.”
Trương Ngọc Quỳnh tái mặt, cố gắng gượng cười. Cô ta hiểu con nhỏ này đang đá xéo cái gì. Cô ta cao một mét sáu lăm, đối với phụ nữ chiều cao như thế này là vừa đẹp chỉ tiếc rằng kẻ đứng bên cạnh cô ta chỉ cao hơn cô ta vài phân. Hồ Chung còn cao chưa được một mét bảy. Vì thế mà ngày trọng đại như hôm nay, cô ta cũng không thể đi đôi giày cao gót xinh đẹp mà chỉ có thể đi đôi hài mới miễn cưỡng coi được.
Nhìn hai kẻ mới bước vào, cô ta thầm tức đến nghiến răng nghiến lợi. Trương Ngọc Quân cao một mét sáu tám, đi đôi giày cao gót đỏ rực bảy phân đứng cạnh người đàn ông thân hình cao một mét tám bảy như Lục Cảnh Thành lại trở nên rất hài hòa.
Lục Cảnh Thành chẳng thèm để mắt đến hai kẻ xa lạ, chỉ là anh đứng đó sừng sững như một ngọn núi cũng đủ để cô ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Giờ đây nó còn đứng đó nhìn xuống từ trên cao như cười nhạo vào mặt cô ta.
Trương Ngọc Quỳnh nén giận, tỏ ra thân thiện nói chuyện với cô.
“Hai vợ chồng em đã đến rồi, mời mọi người vào bên trong. Em trai cũng đã về rồi, đang ở bên trong tiếp khách cùng cha mẹ.”
Em trai, Trương Ngọc Phàm? Nó đã về nước rồi sao?
Ngọc Quân nhíu mày, liếc nhìn cô ta một cái rồi chẳng nói gì nữa, kéo tay Lục Cảnh Thành vào bên trong hội trường. Bên này cha mẹ Trương thấy hai vợ chồng cô đến liền tiến đến chào hỏi đon đả.
Thấy Lục Cảnh Thành thì mặt mũi lạnh lùng, còn một người thì giả điếc phớt lờ, mẹ Trương liếc nhìn cha Trương như hỏi thầm giờ phải làm sao. Cha Trương cũng chỉ biết cười trừ, nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi cho hai người rồi rời đi tiếp tục đón khách.
Cha mẹ Trương vừa đi thì đã có người khác lại tới. Trương Ngọc Phàm là con trai út nhà họ Trương, vài năm gần đây đi du học để chuẩn bị cho việc kế thừa gia nghiệp sau này.
Tuy là hai chị em ruột nhưng Trương Ngọc Quân và Trương Ngọc Phàm không có chút gì giống nhau. Ngọc Quân giống mẹ nhiều hơn, nên so với Trương Ngọc Phàm thì cô lại giống chị họ của mình hơn còn Trương Ngọc Phàm lại giống cha.
Thực tế thì Ngọc Quân không tiếp xúc gì mấy với đứa em trai này. Ngày cô được nhà họ Trương đón về thì nó đã sớm ra nước ngoài. Suốt hai năm cô ở nhà thì Trương Ngọc Phàm cũng chỉ về một lần ngắn ngủi vào dịp tết.
Tính tình của Trương Ngọc Phàm ảnh hưởng bởi cái tư tưởng trọng nam khinh nữ của ông nội. Cậu ta chỉ coi việc mình có thêm một người chị gái là bản thân mình có thêm một con cờ mà thôi. Trong suy nghĩ của Trương Ngọc Phàm việc hai chị gái phải có trách nhiệm vì cậu ta là một điều đương nhiên.
Thế nên mặc dù Trương Ngọc Phàm không làm gì trực tiếp hại đến Ngọc Quân nhưng cô vẫn không thích nổi cậu ta. Trương Ngọc Phàm chỉ thờ ơ đứng nhìn tình cảnh khốn khổ của cô mà mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Cả nhà họ Trương đều là diễn viên kịch, thì chắc chắn Trương Ngọc Phàm chính là kẻ giỏi nhất. Thỉnh thoảng Ngọc Quân luôn nghĩ, mấy người này diễn kịch giỏi thế mà không học theo Trương Ngọc Quỳnh tham gia đóng phim đúng thật là uổng phí tài năng.
Trương Ngọc Phàm kéo ghế ngồi xuống đối diện với hai vợ chồng Ngọc Quân, cậu ta cười chào một tiếng rồi rút trong túi ra hướng về phía Lục Cảnh Thành mời một điếu xì gà.
“Anh rể, lần đầu gặp mặt. Em là Trương Ngọc Phàm, em trai út của chị Ngọc Quân.”
Lục Cảnh Thành không nhận. Anh biết hút thuốc nhưng tuyệt đối sẽ không hút thuốc trước mặt vợ mình.
Trương Ngọc Phàm thấy Lục Cảnh Thành không nhận, cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì chỉ thản nhiên rút tay về. Cậu ta định rút điếu xì gà ra định hút thì Lục Cảnh Thành cho một ánh mắt sắc lạnh thì cười trừ dừng động tác lại.
“Sau buổi lễ là em lại có thêm một người anh rể nữa rồi. Bao giờ em cùng hai anh tụ tập một buổi nói chuyện nhé. Ba người chúng ta đều là dân kinh doanh, là người nhà nên chắc chắn cũng dễ dàng thân thiết hơn.”
Ngọc Quân ngồi bên cạnh nghe lời cậu ta nói xong thì cảm thấy bản lĩnh làm thân của đứa em trai này của cô đúng là càng ngày càng giỏi. Chỉ mới hai ba câu mà đã khéo gần quan hệ, làm cho Lục Cảnh Thành trở thành người nhà với cậu ta rồi.
Cô tuyệt đối không tin cậu ta không biết chuyện cô đã tỏ thái độ muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trương lần trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT