Tôi bị câu chửi dứt khoát của Vũ Hoàng Phúc làm cho ngây người, bạn ấy vừa chửi tục. Từ khi quen Phúc đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy bạn ấy chửi thề.
Phúc ngồi xuống giường, đặt trước mặt tôi một bình nước đá. Thế là nước và đồ ăn có đủ, hôm nay tôi chỉ việc ăn với học thôi.
"Câu kia Thy giải sai rồi, cậu tính lại số mol đi."
Nghe vậy tôi nhìn lại một lượt quá trình giải trên Ipad, bảo sao tính từ nãy không ra, tôi tính sai ngay từ bước đầu.
"Đây hả?"
"Đúng rồi, bên dưới cậu làm đúng rồi."
Tôi sửa lại kết quả, nhưng lúc đối chiếu đáp án vẫn sai: "Ơ nhưng hình như đáp án không giống."
Đáp án sai. - Đằng sau tôi vang lên một giọng rất tự tin.
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, phân vân hỏi lại: "Thật á?"
Phúc khẳng định chắc nịch: "Tin tớ, thật. Cậu làm đúng rồi."
Tôi vỗ tay trầm trồ, hai mắt phát sáng đầy ngưỡng mộ: "Cậu đỉnh thật sự."
"Cậu ngồi gần vào đây, có bài nào không hiểu tớ chỉ cho."
Bạn ấy vừa nói vừa cầm lấy cánh tay tôi kéo lại gần, bởi vì ngồi dưới đất còn bạn ấy ngồi trên giường nên tôi ngồi ngay dưới chân Phúc, chính tôi cũng chẳng để ý mình đã tựa lưng vào chân cậu ấy lúc nào không hay.
"Đây á?"
"Không phải chỗ đấy, bên dưới, cái dòng tính chất kia kìa."
"Phải đây không?"
Tôi mơ mơ màng màng tìm trong vô thức, tìm loạn hết cả mắt cũng không biết bạn ấy đang nói chỗ nào.
Phúc cúi đầu, cầm lấy Ipad nâng cao ngang tầm mắt tôi, sau còn gạch ra những ý chính. Chúng tôi chủ yếu làm lại bài tập sai, giọng cậu ấy khi giảng bài dịu dàng dễ nghe bắt tai cực kì.
Giảng một thôi một hồi, cuối cùng bạn ấy chốt lại vấn đề bằng câu: "Cậu hiểu không?"
Tôi nửa hiểu nửa không, quay lại khẽ lắc lắc đầu.
"Vậy tớ nói lại một lần nữa."
Phúc không ngần ngại trả lời.
Tôi không nhìn ra được sự phiền phức trong mắt cậu ấy, cũng không thấy cậu ấy khó chịu, cậu ấy tốt thực sự.
Tôi biết mình học kém nên ít khi làm phiền người khác, lúc bạn ấy chủ động tôi còn sợ ảnh hưởng người ta. Nói hoa mĩ là thế chứ chẳng ai muốn mất mặt trước một người đẹp trai, da mặt tôi cũng mỏng nữa.
Khẽ liếc mắt lên trên góc trái màn hình nhìn giờ, chưa gì mà đã được một tiếng. Nhìn chăm chăm vào màn hình Ipad lòng tôi dâng trào cảm giác thành tựu, hình như chưa bao giờ giải được nhiều bài tập đến vậy.
"Uầy, hôm nay làm được.."
Vừa quay mặt sang để nói thì má chạm phải quả nho lạnh lạnh.
"Này."
Tôi vươn tay lấy nho trên tay Phúc, thoáng chốc cảm thấy ngượng ngùng.
"Hoàng Anh Thy, nay mày ăn một quả à, bình thường toàn thấy nhai cả chùm."
Mai Minh Việt từ bên kia giường lăn đến bên cạnh, không kịp cà khịa đã bị tôi nhét ba quả nho liên tiếp vào miệng, mắt còn trợn lên: "Ăn đi nói ít thôi.
Học xong là khoảng bốn giờ, mẹ nói hôm nay bố sẽ về sớm nên nếu như không đi chơi thì khoảng ba mươi phút nữa tôi sẽ có mặt ở nhà.
Tôi thu dọn sách vở vào trong cặp, ngẩng đầu nhìn con bạn đang tập trung lướt điện thoại.
" Chúc ơi, về thôi mày. "
Chúc ngồi trên bàn học quay lại nhìn tôi:" Phải về rồi à? "
" Ừ, nay bố tao về sớm, về đánh cầu lông. "
Tôi dọn dẹp xong thuận tiện dứng dậy, nhanh như một cơn gió.
Vừa đi học về thấy trên sô pha phòng khách đặt một hộp điện thoại còn chưa bóc seal, tôi vui sướng cầm lên chạy ra ngoài sân:" Cho con ạ? "
Bố tôi vừa tưới nước cho dàn lan vừa cười:" Ừ. Nay rảnh nên đi lấy cho con một cái. "
Thực ra máy cũ mới dùng được có hai năm, nhưng mà có máy mới tất nhiên tôi không từ chối.
Tôi đem chuyện vui này khoe với Dương Ánh Chúc, và con bé đấy bắt tôi khao một chầu nướng thật to. Tôi hẹn Chúc lúc sáu giờ, tại quán mà lúc trước cùng ăn với bọn Phúc và lớp.
Khi đến vẫn chưa thấy Chúc đâu, nhắn tin hỏi thì nó trả lời đang ở trước cửa quán sau đó hỏi tô ngồi chỗ nào.
[Chúc: Tao đến cửa rồi]
Hôm nay tôi mặc khá thoải mái, vì nghĩ chắc chỉ có hai đứa đi với nhau thôi thì không cần lồng lộn làm gì, nhưng mà mấy đứa từ ngoài đi vào kia chẳng khác gì xem quán lẩu nướng này là sàn catwalk của nhà nó.
Dương Ánh Chúc mặc áo croptop phối chân váy jeans, chân đi sneaker trắng trông rất cá tính.
Vũ Hoàng Phúc, cậu ấy mặc áo phông quần jeans, tay trái đeo apple watch tay phải cầm Iphone, đơn giản nhưng rất cuốn.
Còn cái thằng mà tôi không muốn nhìn thấy nhất, Mai Minh Việt đi vào sau cùng, nó mặc bộ đồ thể thao, chân đi giày Nike vai khoác túi Gucci.
Tôi thề là khoảnh khắc chúng nó bước vào tôi muốn đi về ngay lập tức.
" Hoàng Anh Thy, đi ăn mừng mà mày mặc đơn giản thế? "
Tôi chẹp miệng, chán không buồn nói:" Mặc thế này thôi, đẹp quá bố mẹ tao lại hỏi đi đâu. "
Chúc đang định đi đến ngồi cạnh tôi thì Mai Minh Việt kéo con bé lại:" Để tao ngồi cho, mày thuận tay phải nó thuận tay trái, chúng mày gắp kiểu gì. "
Không để cho tôi kịp từ chối, Mai Minh Việt đặt mông xuống luôn không đắn đo, khiến cho cả ba người chúng tôi đều rất hoang mang style.
Sau khi lên món cuối cùng cả đám bắt đầu động đũa. Mùi thịt nướng thơm phức kết hợp với tiếng xèo xèo trở thành combo tuyệt hảo khiến bụng tôi réo lên.
Miếng thịt đầu tiên được đặt vào bát, tôi ngây người nhìn Việt, còn Chúc lại sửng sốt thốt lên:" Hôm nay mày sao thế? "
" Tự dưng quan tâm bạn tao thế? "
Việt vừa cắt thịt vừa nói, mặt tỉnh bơ:" Tao cho nó miếng cháy nhất mà, không ai ăn phí. "
Tôi điên người dồn hết sức đấm vào vai Việt, nhưng thằng đấy có vẻ không đau. Còn cười rất tươi.
Thực ra có nó ở đây tôi khá ngại nói chuyện, tôi ghét cái cảm giác cứ có người chọc ngoáy vào lời nói của mình. Chưa kể Phúc Hoàng đang ngồi đối diện, lại không phải người có khiếu ăn nói nên cũng chẳng biết nói gì để tạo không khí hài hước vui vẻ.
Chúc mở đầu câu chuyện, quay sang nhìn Phúc:" Lớp mày thi tháng vừa rồi như thế nào? "
" Cũng bình thường, tạm được. "
Phúc gắp cho tôi miếng ngô vào bát, thản nhiên đáp.
Tôi nhìn miếng ngô vui ra mặt:" Ui cảm ơn nhé. "
Nó lại nhìn Mai Minh Việt ngồi đối diện:" Thế còn mày thì sao? "
Tôi cũng ngẩng đầu lên hóng, thực ra tôi rất thích nghe mấy drama ở trường, hít nhiều cũng vui lắm. Nhưng vòng bạn bè của tôi quanh đi quẩn lại có mấy người nên là sống như kiểu cấp hai không có khác biệt quá lớn.
Minh Việt bóc tôm bỏ vào miệng, ăn xong mới trả lời:" Cũng thế, dù sao tao cũng chẳng quan tâm lắm cái thi tháng làm gì, không out khỏi top năm là được. "
Kết quả này nằm trong dự đoán của tôi, không có gì phải ngạc nhiên vì nó từng đạt nhất tỉnh môn Vật Lí năm ngoái. Hồi cấp hai, Việt không phải là đứa giỏi nhất lớp nhưng nó dường như lại cái gì cũng biết.
" Còn mày như nào hả Thy? "
Chúc liếc tôi, nghe xong tôi chỉ biết cắm mặt xuống bát, đáp nhẹ tênh:" Không tốt lắm nhưng tao cũng chẳng buồn. "
Chúc chỉ để ý vòng năm người đầu tiên, con bé đấy dò hai mươi đứa tiếp theo vẫn không tìm thấy tôi, vì tôi nằm trong top mười từ dưới lên.
" Top thì làm cái gì, cuối tuần có học bổng tháng tớ dẫn cậu đi ăn gà. "
Phúc bỏ vào trong bát tôi một con tôm, ấm áp quá.
" À nói mới nhớ, con Đào Thùy Anh bạn cũ của mày ấy, hãm kinh. "
Chúc nhìn tôi, mặt thể hiện rõ vẻ chán ghét khi nhắc đến người trong câu chuyện.
" Sao? "
Việt ngẩng đầu hỏi, tôi đoán không nhầm Đào Thùy Anh là bạn thân với Diệu Thương. Thế nên Việt cũng biết nhỏ đấy.
" Nó với tao quen biết gì đâu, nói chuyện được vài ba câu đưa đẩy xong tưởng tao với nó thân lắm, ngày nào họp câu lạc bộ cũng sán sán vào. Xong nói xấu Thy với tao. Qua tao vừa chửi cho. "
Tôi chỉ biết cười, dù mới học chung một tháng nhưng tôi còn lạ gì tính cách của mấy đứa đấy. Không thèm nói thì thôi, chứ Diệu Thương cũng có tốt đẹp gì. Mang tiếng là thủ khoa đầu vào, hùa nhau lập hội tẩy chay bạn cùng lớp.
Tôi không thèm nói, chứ thằng Việt chẳng lẽ không biết. Nhưng nó vẫn chấp nhận được hành vi đấy của người yêu mình thì tôi cũng chịu, không phải việc của mình nên tôi cũng chẳng quan tâm.
Nghĩ ngợi một hồi cúi mặt xuống tôm đã đầy bát, nhìn sang phía đối diện bên cạnh Phúc còn một đống vỏ đang bày ra.
" Ơ cậu ăn đi. "
Tôi ngạc nhiên nhìn Phúc, cậu ấy rảnh thật sự.
" Đây tớ đang ăn."
Thề, tôi ghét ăn tôm cực kì ấy. Còn nhớ đợt trước mẹ mang về một đống tôm hùm, ăn suốt một tháng liên tục làm tôi cả nửa năm sau đó mỗi lần thấy mùi tôm là buồn nôn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT