Nơi này cây cỏ tươi tốt. Cây ở đây khá giống cây ở thời tiền sử, tất cả đều đều là đại thụ che phủ bầu trời vươn rộng cả bảy tám chục mét, mỗi cây đại thụ có thể to lớn như toà nhà chọc trời. Bụi cây, bụi cỏ trên mặt đất mọc tươi tốt đến mức có thể che mất biệt thự hai tầng kiểu nhỏ. Thực vật ở đây mọc xen sát nhau, ở giữa lùm cây có dây đằng quấn quanh tạo ra khe hở cỡ bàn tay chen vào còn khó nói gì tới con người chen qua.

Trương đại lão thật lợi hại, nhân gia có thể bay, bay trên cỏ, nàng đạp trên ngọn cỏ và lá cây như là đạp trên đất phẳng. Trực tiếp bước trên mặt thảm thực vật tiến phía trước đi như bước trên mặt đất bằng.

Liễu Vũ cũng tưởng như vậy, nhưng... quỷ mới biết Trương đại lão là làm sao. Cô không thấy Trương đại lão phòng thích ra các loại cánh hoa nhỏ giống cô, nhưng mơ hồ có thể thấy được dưới chân đại lão có gió, hình thành vòng xoáy nước nho nhỏ, quần áo của Trương đại lão tung bay như mang theo quạt gió, tay áo cùng vạt đạo bào bị gió thổi bay, tiên phong đạo cốt, phong phạm mười phần.

Liễu Vũ thật hâm mộ nhưng chỉ có thể dựa theo cách của bản thân để đi. Cô quyết đoán mà phóng thích ra một mảnh cánh hoa tạo thành sương mù đỏ ở dưới chân như cưỡi mây mà bay theo sau.

Nhưng đã qua nhiều năm khi nào cần bay, cô cứ việc biến thành đoàn sương đỏ trực tiếp chen vô khe hở nhỏ hay toản vào thực vật mà đi qua. Cô trên cơ bản chưa từng dùng cơ thể hình người để di chuyển. Thứ nhất, không thực dụng. Thứ hai, đi đẹp để cho ai xem?? Địa phương quỷ quái kia tìm cái đồng loại còn không có. Giống loại bất đồng, nên gu thẩm mĩ cũng khác nhau, huống hồ ở đỉnh núi đó chỉ là nơi tụ hội của một chuỗi thức ăn, những đồ vật còn lại ở đó đều là... a phi, đều là đồ ăn của cô, ai lại xinh xinh đẹp đẹp mà đi cấp đồ ăn.

Vì muốn duy trì hình người nên phần lớn tiểu cánh hoa đều tụ ở "Người" nên chỉ có một ít tiểu cánh hoa ở dưới chân dùng để nâng cô lên dẫn tới cảnh đầu nặng chân nhẹ, không giữ cân bằng nhào về phía trước đem đám cỏ dưới chân hãm xuống, cô sợ đến mức phải thêm một lựng lớn tiểu cánh hoa xuống lòng bàn chân để nâng cô lên, sau đó... đôi chân không còn mà biến thành một đoàn tiểu cánh hoa. Lập tức tạo hình của chính mình biến thành một loài u linh nào đó, là cái loại không có chân!

Có đôi khi bị kích động, thao tác xử lý không tốt, chỉ có nửa thân mình nhìn như Sadako bản xinh đẹp.

Trương đại lão đi rất nhanh, mắt thấy đã đi rất xa, cô đành hoa thành đoàn sương đỏ để đuổi theo.

Cô biến thành sương đỏ mà bay, quả thật như cá gặp nước, muốn bay như thế nào thì bay như thế đó. Gặp được cái khe hở như lỗ kim đều có thể tuỳ tiện chui qua, nói gì tới khe hở của đám cây cỏ ở đây thì dễ dàng như đi lộ lớn. Cô còn có thể biến thành hình thể của chính mình là đoàn sương đỏ.

Rốt cuộc thì ở đây cũng còn đồng loại, phải chú ý giữ hình tượng, không thể nháo giống bọn yêu quái được, tuy rằng chủng loại thật của cô bây giờ là yêu nhưng thế nào cũng phải làm cho bản thân là một người, vì thế, tận lực lại một lần nữa đem đoàn sương đỏ hoá thành hình dáng con người bay theo sau Trương đại lão.

Trương Tịch Nhan đi được một đoạn dài, không thể nhịn Liễu Vũ làm yêu suốt dọc đường được nữa nên dừng lại.

Ngàn năm!!!

Bạch Tố Trinh có thể tu luyện thành hình người báo ơn, còn sinh hài tử cho Hứa Tiên. Còn thứ này đây, tu vi thoái hoá đi đường không xong thì thôi đi đến tụ thành hình người cũng không ổn, hơi chút kích thích thì hình người đều tản ra thành từng mảnh. Đại khái thứ này cảm thấy tan thành từng mảnh bị mất mặt, biến thành cổ sương mù bay ở phía sau. Một đoàn màu đỏ ở phía sau chỉ có dáng người không có ngũ quan cụ thể, sống thoát thoát như yêu quái. Làm tay nàng thật ngứa, muốn trực tiếp một chưởng đem cô phách cái cho hồn phi phách tán, giống như trừ yêu diệt quái vậy.

Liễu Vũ thấy Trương đại lão dừng lại chờ mình, trực tiếp hoá thành hình người, mỹ mỹ đứng ở phía sau Trương đại lão, mặt mang mĩm cười mà nói: "Đại lão, tốc độ này của ngài tôi vẫn có thể theo được, không cần cố ý dừng lại chờ tôi."

Ngàn năm thời gian, tu vi lùi lại đến không thể thành hình. Mặt, một ngày một lớn. Da mặt, càng ngày càng dày.

Trương Tịch Nhan hận không đem cô bổ một cái tát, tức giận đến không thèm nói liền quay đầu đi.

Liễu Vũ cảm giác Trương đại lão tức giận xung thiên, nghĩ do tốc độ mình chậm nên bị ghét bỏ, vì thế gắt gao mà theo sau đại lão với khoảng cách nửa bước, nửa điểm cũng không dám tuột lại phía sau.

Này ở Trương Tịch Nhan xem ra, phía sau lưng dán thêm một cái vong linh.

Liễu Vũ đã hoàn toàn cổ hoá, hoàn toàn không phải người. Cổ tính tính thuần âm, cô lại ở Quỷ giới sinh hoạt nhiều năm, ăn không biết bao nhiêu quỷ vật, quỷ khí tích tụ rất nặng nên cùng quỷ giống nhau, lại thêm bộ dáng hiện tại của cô, nếu nói cô là âm linh quỷ vật thật không uỷ khuất cho cô.

Nếu đem cái tình huống này của Liễu Vũ mà tìm cái so sánh chuẩn xác, dó chính là cầm bằng Bắc Đại Thanh Hoa đi niệm cái tam bổn, còn không hoàn tất được tốt nghiệp, thêm cái kiến thức cao trung đều không nhớ.

Trương Tịch Nhan không còn lời nào để nói, lười phản ứng đến cô.

Nàng đi gần được nửa ngày, xa xa có tiếng đàn ong vù vù truyền đến. Nàng nghiên tai cẩn thận nghe xong, đi về phương hướng phát ra âm thanh của đàn ong, đi không bao xa, liền nghe được tiếng bay của đàn ong, ngẩng đầu liền thấy đám ong to cỡ 45cm đang bay qua.

Đàn ong mật này toàn thân màu vàng kim, ngoài thân phát ra ánh sáng của kim loại, trên người bao trùm lông tơ sắc bén như kim châm, đôi cánh phía sau trong suốt rực rỡ lung linh ánh sáng.

Ong Hoàng kim cự vương!!

Mật ong của nó là dược liệu thượng đẳng. Tầng ngoài mang màu kim loại cùng đôi cánh trong suốt nếu trải qua tinh luyện, không những có thể làm thuốc, còn có thể dùng dệt vải, da thuộc còn dùng trong các vật dụng gia công khác. Người thuần dương, quỷ thần âm, âm dương cũng giống như thuỷ và hoả. Đồ vật từ chỗ người sống mang vào âm linh địa giới thì bị âm khí ăn mòn. Đồng dạng, đồ vật ở quỷ giới đem vào địa phương người sống cũng bị dương khi đốt cháy, tổn hại.

Ong Hoàng kim cự vương sinh hoạt ở Quỷ vu hiệp có thể qua lại giữ không gian hai giới âm dương. Lấy ngoài thân cùng cánh của nó tinh luyện thành bột khi gia công chế tạo đồ vật cho vào thì hiệu quả được như trên.

Trương Tịch Nhan hàng năm hành tẩu âm dương hai giới, nếu mặc loại bình áo bình thường, đến âm phủ địa giới đánh nhau một trận quần áo trên người đều bị âm khí ăn mòn thành hủ bùn rơi hết. Nếu mặc quần áo ở âm phủ, là loại quần áo làm bằng giấy được đốt xuống, đến dương gian phơi một trận nắng nháy mắt hoá thành loả bôn.

Nếu khi làm quần áo giấy cho thêm bột phấn từ giáp ngoài hay cánh ong mà điều chế, thì có thể mặc đến dương gian. Rắn chắc không nói, ít nhất không bị ánh nắng thiêu tới huỷ. Không chỉ có quần áo, mà đồ vật muốn đưa từ âm phủ đến dương gian hay ngược lại đều có tầng bao hộ hộ không bị hao mòn hay hư hại. Cách này được sử dụng phổ biến, nhưng.. chỉ có thể sản xuất ở Quỷ vu hiệp.

Trương Tịch Nhan lần này đến Quỷ vu hiệp chủ yếu là tìm tài liệu, mà ong Hoàng kim cự vương là thứ nàng muốn tìm nhất.

Tổ của nó cũng là thứ tốt nhất, bán ra giới cực quý. Trương Tịch Nhan từ trước đến nay đều là giữ lại tự dùng, không bán ra ngoài.

Nàng lập tức đuổi theo nơi không trung hướng âm thanh đám ong mật phát ra để tìm tổ chúng nó.

Liễu Vũ hai con mắt mộ con bôi đen không biết cái gì, Trương đại lão đi đâu thì cô theo đó. Vượt qua hai toà núi, bỗng nhiên phát hiện một vùng đất bằng có một biển hoa trên đó.

Những bông hoa màu đỏ, tím đan xen nhau. Từng đoá hoa kích cỡ to bằng đồng xu lớn nhỏ, hình dạng giống hoa cúc dại, liền thành phiến, nhìn không đến đầu. Gần đây cô toàn nhìn thấy cái loại thực vật kỳ quái và khủng bố, đột nhiên nhìn thấy biển hoa cảm giác như trên về thành thị dạo công viên ngắm hoa.

Bất quá, bản năng cho cô biết cây lâu năm nhìn càng vô hại lại càng nguy hiểm, tổng cảm thấy phía dưới biển hoa này nguy cơ tiềm tàn.

Trên bầu trời, đàn ong thành công bay múa, giống như tới mùa thải mật. Trừ bỏ ong mật cái đầu lớn có điểm doạ người, nhìn có phần hung, tựa hò còn lại là một mảnh tường hoà.

Liễu Vũ có điểm lấy không chuẩn, nguyên bản xuất phát từ việc an toàn của bản thân. Trước quan sát hoặc là đuổi động vật khác vào thăm dò. Lại thấy Trương đại lão một chút do dự đều không có liền dưới chân phiêu ra một đoàn sương đỏ bay lên, như cưỡi mây mà bay sâu vào biển hoa hướng về phía đàn ong đang tụ tập.

Có Trương đại lão dẫn đường, sợ cái gì!

Liễu Vũ lập tức học theo, dưới chân cũng phiêu ra đoàn sương đỏ đuổi theo phía sau Trương đại lão.

Đại lão là đại lão, cô là cô! Liễu Vũ không có thói quen bay như vậy, bỗng nhiên một cái chân bước hụt, hai đùi đều hãm sâu vào biển hoa, cảm giác như dẫm vào giữa vũng bùn, lập tức bị hãm sâu xuống dưới.

Liền như vậy trong nháy mắt, Liễu Vũ thấy không thích hợp, cảm giác nguy hiểm nên biến thành sương đỏ bay lên không trung.

Lần trước là chân cô bị tán thành sương đỏ, mà lẫn này là.... Chân tan thành từng mảnh, sương đỏ dưới chân lập tức không còn. Cảm giác giống như một bộ phận trên cơ thể của mình bị người khác cầm đao chặt xuống, băm ra rồi ăn một ngụm.

Ý niệm này chưa kịp xong, liền cảm giác có cổ áp lực hấp thu túm chặt lấy cô, đem cô hút xuống dưới.

Ngạo tào, phía dưới là có yêu hay là có quỷ vậy?

Liễu Vũ liều mạng hướng không trung bay lên, dùng hết sức mà bỏ xuống một đoàn nhỏ sương đỏ mới thoát thân. Sau đó mới phát hiện mình thiếu mất một bộ phận, là bị ăn mất. Cô trong lòng còn sợ hãi quay đầu hướng Trương Tịch Nhan nhìn lại, liền thấy Trương đại lão đứng ở đầu bên đó mà không đến kéo cô lên một phen.

Bất quá, Trương đại lão không thu tiền cô, không có nghĩa vụ bảo hộ cô, giúp là tình cảm cũng không có bổn phận phải giúp. Cô cũng không nói được cái gì. Liễu Vũ nói: "Phía dưới giống như có cái gì."

Trương Tịch Nhan thấy thế liền hiểu rõ Liễu Vũ hẳn là luôn ở Quỷ giới không có đến dương gian địa giới. Nàng nói: "Cái này được gọi là Phệ hồn hoa, nó cùng hoa điệp đều không có độc, đều vô hại, nhưng phía dưới hoa điệp tất cả đều là rễ cây, cực giống đầm lầy. Người cùng động vật nếu dẫm lên chúng đều sa vào bị hút rớt xuống. Cổ sương mù dưới chân cô chú ý ngưng tụ thành đoàn, đừng tán thành tảng lớn dính vào rễ cây là không có việc gì."

Liễu Vũ "Nga" tiếng, nói: "Đa tạ". Cô vẫn hoá thành sương mù cổ để bay tránh nguy hiểm, lại phát hiện ánh mắt kỳ lạ của Trương đại lão đối với mình, cô hỏi: "Làm sao vậy?"

Trương Tịch Nhan nói: "Hoa thần cổ hình dạng với hoa là giống nhau, cô như vậy qua đó ong Hoàng kim cự vương tưởng cô thành hoa." Khi nàng nói chuyện, thấy Liễu Vũ đã hướng tới đàn ong rất gần cách khoản 10m, cô còn không cảm thấy được thì đàn ong đều tụ lại đây. Dưới hai chân của nàng chỉ có hai đòn nhỏ nên chúng không hú ý đến. Còn Liễu Vũ biến thành một đoàn lớn như vậy lại tản ra nồng đậm hơi thở âm hồn. Nàng bay ở chỗ này không khác gì cơm hộp đưa tới cửa.

Liễu Vũ người da đen mặt dấu chấm hỏi, nghĩ thầm: "Chúng nó có thể đem mình thành đối tượng lấy mật hoa chăng?" Ý tưởng này chưa nghĩ xong thì phía sau phát ra tiếng ong ong đến gần cô cảm giác giống như bị kim tiêm xuống, thân thể của cô đang biến thành tiểu cánh hoa bị hút đi. Cô giương mắt nhìn lên thì thấy có con ong mật tại bên người. Trong miệng nó thải ra cái ống hút mật trát xung quanh cô như máy hút bụi, hút đi tiểu cánh hoa của cô như không có lực cản.

Mới ngây người một lúc thì thấy một đàn ong bay lại đây.

Lại bị ăn!

Liễu Vũ bay với tốc độ nhanh nhất hướng vào biển hoa, không có cây nên chui xuống dưới toản vào trong.

Muốn trốn đàn ong đó khi không có gốc cây, không có con sông thì toản xuống phía dưới biển hoa có thể xem là một con đường sống.

Nhưng mà, cô còn không có tiếp xúc được với mặt đất, bỗng một cỗ lực lượng lớn hơn cuốn vào giữa cô, đầu óc cô vừa "Ong" một tiếng, lập tức bị kéo ra ngoài, khi phục hồi lại tinh thần, chính mình lại súc thành bộ dáng con sâu nhỏ, biến thành bản thể ghé vào lòng bàn tay của Trương Tịch Nhan.

Liễu Vũ giương mắt chưa kịp định thần, còn mạc danh mà nhìn Trương đại lão. Đại lão, cô đây là muốn làm cái gì?

Trưởng Tịch Nhan thật muốn một cái bóp chết cô! Nàng lạnh giọng nói: "Cô đoán phía dưới phệ hồn hoa có hay không có gốc rễ?"

Liễu Vũ lập tức hiểu được. Ở thực vật bộ rễ đều rất phát triển, dưới mặt đất trát thật sự sâu, nếu cô một đầu trát vào phỏng chừng liền bị phệ hồn hoa nhào vào và giữ lại. Tám phần oạch lập tức liền không có.

Cô nghĩ lại mà sợ, sợ tới mức cả người đều tê rần.

Bên ngoài quá nguy hiểm, cô hồi tưởng lại ngọn núi tâm tối của mình. Núi kia không có gì ngoài tối, không biết ngày đêm nhưng vẫn là địa bàn của bản thân đều rất quen thuộc.

Cô hồi tưởng còn chưa xong, liền thấy Trương đại lão đem cô hướng vào trong tay áo quăng vào. Óc của cô "Ong" một tiếng, cô cảm giác như bị rơi vào trong nước, nhưng khi tiếp đất cảm giác này lập tức biến mất, sau đó, trước mắt mắt cô xuất hiện một cái kho hàng tiệm tạp hoá, bên trong sắp xếp từng đóng đồ vật một cách chỉnh tề, còn có kệ để hàng, chỉ còn thiếu mỗi xe tải nâng, dở hàng hoá.

Tay áo càn khôn. Thế giới thần tiên nha!

Cô dừng một chút, bỗng nhiên lại cảm thấy không thích hợp, Trương đại lão không hỏi một câu, một tiếng liền đem cô quăng vào trong tay áo, lúc này không giống như đãi ngộ đối với người trên đường gặp được kết bạn đồng hành, mà lại giống như đem cô thu lại để làm sủng vật.

Là tính toán đem cô làm sủng vật sao?

Cô giống sủng vật sao?

Cô giống sao?

Cô là một người xinh đẹp có khi chất, so với sủng vật có dính dáng sao?

Liễu Vũ ghé vào sàn nhà có xúc cảm giống vải dệt, cảm thấy nhân cách của mình bị xúc phạm. Còn vô pháp tìm Trương Tịch Nhan lý luận. Cô đánh không lại nha, tính tình Trương Tịch Nhan thoạt nhìn rất không tốt. Cô nếu chạy tới lý luận, nói không chừng Trương Tịch Nhan đem cô chụp tới tay làm cô biến về bản thể, sau đó nắm tay thật chặt, đem cô dưới bộ dáng sâu nhỏ bóp chết.

Tình huống hiện tại không thể không cuối đầu, nhưng tâm lý bị chênh lệch, có một ít không thể tiếp thu.

Cô vừa muốn tự hỏi nhân sinh đang xây dựng tâm lý, thì đàn ong xém xíu ăn cô đã ào ạt như mưa từng cặp mà rơi xuống. Chúng rớt thành đôi rơi xuống tạo thành một ngọn núi nhỏ, phỏng chừng có đến vài tấn mới dừng lại không rơi xuống nữa.

Trương đại lão đã đem đàn ong thu thập.

Liễu Vũ thấy nhiều lần đại lão lợi hại như vậy, chết lặng. Thu thập cô làm sủng vật thì có làm sao. Thiết!

Đột nhiên, ánh sáng loé lên một cái, một đóng đồ vật to cỡ xe việt dã rơi từ trên trời xuống dừng trên núi ong mật, khụ, cái xoáy nơi đóng đồ vật rơi xuống là cửa ra vào.

Liễu Vũ nhìn kỹ, là tổ ong, không phải hoàn chỉnh mà là một khối, giống như bị ai dùng sức xé xuống một gốc ném vào. Tổ ong này còn đang chảy mật, bên trong còn có nhộng ong, toả hương thơm ngát mê người. Thật là thèm!

Cô đã thành sủng vật, đương nhiên đây là đồ ăn.... A phi, cô mới không ăn đồ ăn của sủng vật. Đây là tổ ong cùng mật ong.

Liễu Vũ không nói hai lời liền biến thành sương đỏ bao trùm lên, đem khối tổ ong lớn như vậy không chừa một điểm, đem tiểu cánh hoa tổn thất do vừa rồi bị gặm mất bù đủ lại số lượng, tâm linh thương tổn được bù lại tí xíu.

Bỗng nhiên, có con sâu hình dạng móng heo cả người toả ra hơi thở cực độc từ chỗ đỉnh xoáy bay xuống. Con sâu đó bay tới chỗ núi ong mật, bay một vòng như tìm kiếm vật gì đó rồi lại bay thêm một vòng kho hàng, cuối cùng trở xuống bên người cô. Đầu nó bay ra một đoàn sương khói tạo ra một màn ảnh giống như chiếu phim hiện lên một ảnh tượng, vừa nảy là có cái đoá tổ ong ở đây. Đừng nhìn con sâu béo mắt đậu xanh này, miệng nhìn có chút xấu manh nhưng biểu tình lại cực kỳ sinh động, sống thoát thoát mà viết: Tổ ong vừa rồi đâu??

Liễu Vũ phản ứng lại, tổ ong này của Trương đại lão rất có thể là uy cho chỉ sủng vật này.

Cô biến thành người, nhảy xuống khỏi núi ong mật, khinh phiêu phiêu nói: "Ta nào biết" rồi chạy tới xem kho hàng của Trương đại lão.

Trương đại lão dã đem cô ném vào đây, thì tương đương cô có thể tuỳ ý đi dạo ở đây.

Con sâu dạng móng heo bay tới trước mặt Liễu Vũ, thiếu chút nữa hồ đến trên mặt của cô.

Liễu vũ phản ứng nhanh, lui về sau một bước để né tránh, nâng một ngón tay chỉ hướng xoáy nước trên đầu. Cô là được Trương đại lão ném vào, có đại lão tráo, con độc sâu này thử cắn cô một ngụm xem xem.

Đôi mắt đậu xanh nhìn cô chằm chằm rồi lại nhìn lên xoáy nước trên đầu sau đó bay lên. Không biết có phải là đi cáo trạng hay không.

Qua không tới hai phút lại có một khố tổ ong được ném vào, con sâu móng heo liền bay lên trên tổ ong, trên thân phóng xuất ra chất độc màu xanh lục khoá lại trên tổ ong, mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ tan biến của khối tổ ong.

Có điểm đáng sợ!

Cô đi không cẩn thận mà đá phải một cái đồ vật, đồ vật kia quang quang quang mà lăn đi.

Cô cuối đầu nhìn lại thì thấy một cái đỉnh nhỏ, một tay có thể nâng lên, tạo hình cổ phó tinh mỹ, vừa nhìn liền biết đó là đồ cổ.

Đồ cổ mà có thể tuỳ tiện ném trên mặt đất sao?

Móng heo đột nhiên không ăn cơm nửa mà hưu lại trước mặt cô, bay lên trên đỉnh, biểu tình hận không thể cắn chết cô, bộ dáng thực ghét bỏ, cuối cùng khởi đỉnh mà bay đi.

Liễu Vũ hiểu được, là cô vừa nảy đã đá lăn cái ổ của người ta.

Ai da!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play