Tịch Nhan kể chuyện xưa rồi! Nên mình đổi xưng hô ở Tịch Nhan.

_________

Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm Liễu Vũ vài giây, nói: "Em sống được tới bây giờ đã là cái kỳ tích." Nàng nâng Liễu Vũ đi vào phòng bên cạnh, đem cô để trên bàn trà bằng ngọc thạch.

Liễu Vũ thật cẩn thận mà nhìn về hướng Trương Tịch Nhan, chỉ thấy trên mặt cùng ánh mắt đều viết cô đơn cùng đau buồn, cùng tỷ muội sinh đôi của nàng như hai cái cực đoan. Cô suy đoán Trương Tịch Nhan đối với cô là có mưu đồ, chuẩn bị đánh chiêu bài cảm tình.

Trương Tịch Nhan thở dài, hoãn thanh nói: "Cha tôi tên là Trương Trường Thọ, em có ấn tượng không?

Liễu Vũ nghe tên này cũng thấy quen tai nhưng.. nghĩ không ra. Cô hỏi: "Làm cái gì?"

"Đạo sĩ tu tại gia, cũng chính là đạo sĩ tục gia, loại này là ở nhà tu hành, chủ yếu kinh doanh buôn bán nhan đèn cùng giúp người ta xem phong thuỷ."

Liễu Vũ đầu đầy mờ mịt, tâm nói: "Nói chuyện này với tôi để làm gì?" Muốn đánh bài tình cảm cũng nói đi quá xa rồi. Chiêu số này cô đã dùng đến thuần thục! Cô đã dùng qua sao?... Liễu Vũ nghĩ không ra.

Trương Tịch Nhan nói: "Cha tôi có một khách hàng tên Liễu Sĩ Tắc. Dương liễu-Liễu, con đường làm quan-Sĩ, làm gương tốt-Tắc."

Cha của mình! Liễu Vũ khiếp sợ mà nhìn Trương Tịch Nhan một câu "Cô quen biết cha tôi?" Thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra, nhưng lòng cảnh giác làm cô bế khẩn miệng. Thân côn sao, trước khi muốn lừa gạt người nào, sẽ tìm hiểu một chút tình huống về người đó, thả ra một chút để người đó mắc câu, sau đó tự đem sự tình của bản thân nói ra hết. Liễu Vũ cẩn thận lục lọi trong kí ức, không nhớ cô đã nói tên cha mẹ của mình cho người khác.

Trương Tịch Nhan nói: "Năm đó Liễu Sĩ Tắc bán phần mộ tổ tiền để lập nghiệp..."

Liễu Vũ không vui, bật thốt lên dỗi lại: "Cha cô mới bán phần mộ tổ tiên..." lời nói được một nửa, phát giác nói lỡ, mới liếc trắng mắt một cái, lại nhớ tới Trương Tịch Nhan đối cô chỉ cần bóp một tay liền chết. Lập tức lại ngoan ngoãn ngồi trên bàn, thái độ muốn tốt bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Trương Tịch Nhan thấy thế, có chút thương cảm lại có chút buồn cười. Liễu đại tiểu thư gặp nạn, mất trí nhớ, đều vẫn là cái tính tình kia, vẫn như cũ là một cái pháo đốt tạt mao gà.

Nàng nói: "Do hắn bán phần mộ tổ tiên nên thiếu nợ tổ tông bên dưới, bị báo ứng trên người đôi nhi nữ, hai đứa nhỏ của hắn vừa sinh ra liền không yên ổn, bởi vậy trở thành khách hàng trường kỳ ổn định của cha tôi. Liễu Lôi thường đến nhà cha ta phụ tiền nhan khói và giúp cha tôi làm việc, từ cha tôi học ít bản lĩnh phòng thân, tôi kêu hắn một tiếng sư huynh."

Liễu Vũ đối với lời nói của Trương Tịch Nhan nửa chữ đều không tin, tâm nói: "Cô bịa... cứ tiếp tục bịa." Nhưng đại lão quá lợi hại, cô không dám vạch trần, vì thế thuận theo Trương Tịch Nhan nói: "Nguyên lai trước kia chúng ta có quen biết. Ai nha, thật sự là quá tốt."

Trương Tịch Nhan bị bộ dạng giả hề hề của Liễu Vũ nghẹn đến nói không được. Liễu Vũ không tin, nàng nói nhiều cũng không được gì.

Nàng vô khả vô kế khả thi, trầm mặt trong chốc lát, đứng dậy rời đi.

Trương Tịch Nhan vừa đi tới trên cầu dây, liền cảm giác được Liễu Vũ biến thành bộ dáng hoa thần cổ bằng tốc độ nhanh nhất hướng xuống chân núi đi. Bộ dáng hốt hoảng kia của Liễu Vũ, giống như phía sau có cái đồ vật gì đáng sợ đuổi theo cô.

.........

Liễu Vũ rất muốn lập tức đào tẩu, nhưng cô còn chưa thăm dò rõ ràng tình huống, sợ tuỳ tiện hành động rút dây động rừng.

Khi cô trở lại trong thôn, trời còn chưa sáng. Đại bộ phận nhân gia còn đang ngủ say, chỉ có đại viện ngoại môn tạp dịch phòng có vài gian còn ánh đèn dầu. Cô từ hô hấp của bọn họ biết được bọn họ không có ngủ, thả ra tiểu cánh hoa nhìn thử, thấy Liễu Thụ, Liễu Nhứ cùng năm ngoại môn đệ tử ở đó đả toạ.

Liễu Vũ trở lại trong sơn động định tiếp tục đọc sách, nhưng sách đều bị ngâm trong nước mưa, tính cả sọt sách cô dằn trên chồng ngưng thần phù đều giống nhau, bị ngâm đến ướt lộc cộc. Cô nghĩ đến số tiền mình dùng để mua bùa, đau lòng đến tim đều muốn nát. Cô thả ra tiểu cánh hoa, thật cẩn thận đem nước trên mặt liếm hết, ý đồ đem tiểu cánh hoa hút khô nước, nhưng nước thấm đến giấy, tiểu cánh hoa liếm nước đồng thời khó tránh khỏi đem giấy lộng hư.

Giấy vừa nát, trên giấy phiêu ra một trận gió nhẹ, còn mang theo ánh sáng, trên giấy ngưng tụ thành mực nước tức khắc bao quanh thành đoàn.

Tiền ướt có thể phơi khô, chắc bùa cũng có thể.

Liễu Vũ duỗi tay lấy bùa tính toán xem bùa đã khô chưa. Tay cô vừa tiếp xúc với bùa thì tay dính đầy nước, xúc cảm kia từ nơi tiếp xúc trong nháy mắt thẩm thấu đến toàn bộ, theo sát đó là nguyên chồng bùa thật dày sau vài giây đều biến đen, hoá thành tro rơi xuống hố nước cạn ở dưới chân. Khung chứa sách bên cạnh cô, đột nhiên biến đen từ dưới đáy đi lên cả khung đều nát vụn, mà đầu sỏ là tiểu cánh hoa dưới chân cô phiêu ra.

Tiểu cánh hoa không có gặm sách, nhưng hồng quang của nó có tiếp xúc với sách.

Liễu Vũ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành chạy nhanh đi tìm Liễu Thụ tới giải quyết.

Liễu Thụ nghe Liễu Vũ lại đến gõ cửa, thu công, đứng dậy, đi ra ngoài mở cửa, nhìn cô.

Liễu Vũ nhìn đến Liễu Thụ biểu tình có vẻ không kiên nhẫn, dùng cách nói ngắn gọn nhất để giải thích ý đồ đến: "Ngưng thần phù toàn bộ bị huỷ, nghĩ nhờ ngươi giúp ta nhìn xem sao lại thế này."

Liễu Thụ cả kinh trợn tròn mắt, nói: "Dẫn đường."

Hắn thấy nơi Liễu Vũ đi qua ven đường tất cả đều là âm khí, trừ nơi Liễu Vũ không đi qua. Từ Liễu Vũ tới thôn bọn họ, toàn thôn vào đêm trước nhất định đã về nhà, đóng chặt cửa nhà, không việc gì quan trọng sẽ không ra khỏi cửa. Còn lại là người thủ thôn, chân trời vừa loé rạng đông, phải ra quét thôn, để tránh người trong bị dính âm khí dẫn đến tổn thương.

Hắn theo Liễu Vũ đi đến thạch ốc sau cửa sơn động thì dừng bước.

Trong sơn động âm khí lượng lờ, vô số độc trùng bò ra, tới hút âm khí, từng đóng từng đoàn, số lượng nhiều đến da đầu tê dại, trong đó còn kèm theo một lượng lớn đã biến thành cổ trùng. Không ít cổ đều đã có điểm đạo hạnh, chúng nó hút âm khí là dụng công pháp nuốt hút phun nạp.

Liễu Vũ đi vào, một đám cổ ở sơn môn lập tức an tính giống như chết, liền động cũng không dám động một chút. Cô đối với độc trùng trong sơn động cũng không thèm xem lấy một cái, lập tức đi đến một vũng nước tràn đầy bùn lầy vừa đen vừa hoi, biểu tình kia rất giống ném đi túi dự trữ toàn bộ đồ vật của nhà mình.

Liễu Vũ chỉ hướng bùn lầy dưới chân, nói cho Liễu Thụ: "Ta đem sọt sách để ở chỗ này, đem chồng ngưng thần phù để dưới cái sọt đó. Ta vừa rồi có việc ra khỏi cửa, thời điểm trở về..." Cô kỹ càng tỉ mỉ mà đem toàn bộ sự tình phát sinh nói cho Liễu Thụ.

Liễu Thụ đau lòng đến cơ bắp trên mặt đều run run. Sách từ nhỏ đến lớn của hắn, ngưng thần phù hắn tích góp lâu nay, toàn bộ đều bị huỷ hết rồi, không sót lại một chút gì. Mà kẻ đầu sỏ còn không biết nguyên nhân!

Hắn nói: "Ngài là cổ yêu, cổ yêu thả ra âm khí rất nặng, chỗ ngài đi qua, ở lại đều có âm khí rất nặng. Âm khí, đối với đồ vật của dương gian là có tính ăn mòn. Việc này giống với đạo lý người sống bị dính âm khí sẽ sinh bệnh hoặc là bị chết bất đắt kỳ tử. Ngươi dùng tiểu cánh hoa... tử cổ đi liếm ngưng thần phù, nó giống việc ngươi lấy nước đập lửa vậy."

"Nước tụ âm, ngươi đứng trên vũng nước, âm khí trên người ngươi dật tán tụ ở trong vũng nước không tiêu tan, đừng nói tới một khung sách, ngay cả ta hiện tại đã đứng đây cũng không thể kháng nổi." Liễu Thụ bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, hỏi: "Buổi tối ngươi đã làm cái gì? Sao trên người ngươi âm khí dật tán lợi hại đến vậy?"

Liễu Vũ đầu đầy mờ mịt hỏi: "Không phải do nước tụ âm sao?" Cô có thể hiểu được ý tứ của Liễu Thụ nói, nhưng rốt cuộc là chuyện như nào, cô không rõ.

Liễu Thụ gãi gãi đầu, nói: "Ngươi tới đây với ta." Dẫn Liễu Vũ đi ra ngoài, hắn rời đi vài bước, lại nhớ tới còn mấy người ngoại môn tạp dịch sẽ đến làm việc cho Liễu Vũ vào buổi sáng, Liễu Thụ lại một trận đau đầu.

Nơi này, người thủ thôn sẽ không tới quét.

Nếu hắn không đem nơi này rửa sạch âm khí, đám người ngoại môn tạp dịch đến đây đều không có trở về.

Liễu Thụ đau lòng đến con tim nhỏ máu, lấy ra một đạo bùa Chu Tước đốt tà để rửa sạch âm khí nơi này.

Một lá bùa không đủ dùng, trong không khí thì đã rửa sạch nhưng những chỗ vũng nước dính âm khí thì lại giống như dòi bám trên xương. Hắn lại dùng thêm ba đạo phù, đem cửa sơn động cùng thạch ốc trong ngoài rửa sạch sẽ âm khí. Hắn nhìn quanh một vòng bốn phía, thấy phía xa có khối nham thạch, thi triển nhất chiêu cách không lấy vật đem khối nham thạch đó để ở trước cửa sơn động, đem cửa động lấp kín, lại nâng tay soát soát vài nét bút, cách không viết xuống: "Nguy hiểm! Chớ vào! Liễu Thụ lưu."

Liễu Vũ nhìn thấy Liễu Thụ lấy ra một lá bùa, soái khí mà ném ra bên ngoài một ném, bùa kia lúc bay ra đồng thời thiêu đốt thành một ngọn lửa, sau đó ngọn lửa biến thành một con gà rừng lớn có linh đuôi thật dài bắt đầu tung cánh bay múa, mỗi lần nó phiến cánh một chút, thân hình cũng mở rộng một vòng, liền phiến qua ba lần, cánh triển rộng gần mười mét. Độ ấm trong không khí phút chốc tăng lên, ánh lửa kia từ trên người cô phát qua, cô cảm giác toàn thân như bị lửa thiêu, kia toan sảng.. may mắn cô là tiểu cánh hoa... là cổ yêu. Nếu cô là người.. chắc bây giờ người đầy bọt nước, nói không chừng đã bị bỏng được mang đi khám.

Liễu Vũ ăn một chút lửa thiêu tới, lại thấy Liễu Thụ lấy ra thêm hai lá bùa, lập tức lui ra rất xa để né tránh. Sau đó nhìn thấy Liễu Thụ biểu diễn phóng hoả xong, lại đối với tảng đá lớn bên cạnh lăng không hư trảo, làm một cái động tác dọn đồ vật, cục đá kia liền bay đến chỗ cửa động. Ngũ mao đặc hiệu còn có điểm ánh sáng, có loá mắt hoa lệ hiệu quả. Liễu Thụ khinh phiêu phiêu mà làm một cái động tác, nhiều nhất chỉ có chút gió nhẹ phất qua, cục đá liền bay qua.

Cô tò mò hỏi Liễu Thụ như thế nào để dọn được cục đá.

Liễu Thụ nó có thể tin mà hỏi: "Ngươi làm không được sao?" Ngoài môn đệ tư có bản lĩnh sẽ làm được, ngươi một cái đại yêu lại làm không được. Hắn xem biểu tình của Liễu Vũ liền biết cô không làm được, vì thế nói cho cô: "Đây là cách không lấy vật, một pháp thuật nhỏ." Hắn lập tức đem cách triển khai thuật này như thế nào nói cho Liễu Vũ.

Liễu Vũ càng nghe càng ngốc, hỏi: "Đan điền ở đâu? Thần khuyết? Cự khuyết? Ngọc đường là cái gì? Tay... tay cái gì bao kinh?"

Liễu Thụ nói: "Tay khuyết âm màng tim kinh..." hắn triển khai cánh tay phải, nói cho Liễu Vũ cái gì là tay khuyết âm màng tim kinh. Cổ yêu này tu luyện như thế nào? Đừng nói huyệt vị không hiểu, liền kinh mạch cũng không biết. Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Cổ loại các ngươi không giống nhân loại chúng ta, chúng ta có kỳ kinh bát mạch các ngươi không có. Đi thôi, cửa này pháp thuật không thích hợp với ngươi."

Liễu Vũ theo Liễu Thụ đi một đoạn, phát hiện hắn hướng trên núi đi. Cô mới vừa xuống núi, là trốn đi xuống. Bây giờ lại đi lên núi, ngộ nhỡ gặp lại Trương đại lão thì làm sao bay giờ?

Cô có thể cảm giác được ý tốt của Liễu Thụ, hơn nữa như là bị cô chọc tới điểm táo bạo mà cố nén không phát tác. Lúc này không nên chọc thì vẫn hơn, tốt nhất cái gì cũng đừng hỏi. Cô yên lặng mà đi theo Liễu Thụ, lại tới sơn động có nhiều cổ người đang làm việc.

Cổ người này làm việc đều không thấy tạm nghỉ, rạng sáng ba, bốn giờ đều còn ở lại tăng ca, cả cổ người thủ vệ cũng là người ban ngày không đổi người gác.

Liễu Vũ nghĩ thầm: "Bọn họ không mệt sao?"

Cô đi theo Liễu Thụ lại một lần nữa gặp lại Trạch Lâm lão tổ.

Trạch Lâm đang ở đó đả toạ, nhìn thấy Liễu Thụ dẫn Liễu Vũ tiến vào, đứng lên, hỏi: "Có việc gì sao?"

Liễu Thụ hành lễ xong, chỉ qua Liễu Vũ bên cạnh đang học bộ dáng ôm quyền hành lễ của hắn, đem sự tình ở trong sơn động nói cho Trạch Lâm lão tổ: "Ta thấy trên người cô ấy có âm khí dật tán chi thế, nhưng ta xem không chuẩn, xin nhờ Trạch Lâm lão tổ nhìn một cái." Hắn nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Thật là cô ấy đạo hạnh thâm, dật tán một chút đến trong thôn, đều có khả năng bởi vậy mà chịu hại, không thể không thận trọng, vì vậy mới đến quấy rầy Trạch Lâm lão tổ."

Liễu Trạch Lâm nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía Liễu Vũ hỏi: "Ngươi bị sét đánh qua sao?"

Liễu Vũ đem đầu diêu đến bay nhanh, tuy rằng Trương đại lão thực đáng sợ, nhưng là có cấp lực siêu cấp.

Liễu Trạch Lâm nhớ đến năm cây Xuyên Tâm Liên ngàn năm biết cô có tính ăn bậy mới hỏi: "Hôm nay ngươi có ăn quá cái gì không?"

Liễu Vũ không nghĩ để cho người khác biết cô cùng Trương đại lão có tiếp xúc, một chút tiểu tâm mà hỏi: "Tình huống của ta rất nghiêm trọng sao?"

Liễu Trạch Lâm nói: "Ngươi tuy là cổ, nhưng âm khí quá nặng, cho ta không cảm giác ngươi có huyết nhục chi thân, từ phương diện nào đó tới nói, ngươi cùng âm linh quỷ vật là giống nhau. Ở quỷ, nếu âm khí dật tán. Chứng tỏ sắp chết."

Liễu Vũ sợ tới mức đánh cái giật mình, nói: "Hôm nay ta có gặm mấy cái trên một thứ tên dù Thất tinh thiên lôi, dù kia bay ở trên đầu của ta, lôi liền không đánh ta, sau đó lại liếm mấy tấm ngưng thần phù... lại ngâm qua nước thuốc, còn.. còn có bôi qua thuốc mỡ. Nước thuốc cùng thuốc mỡ ta không biết là loại thuốc gì." Cô nói xong liền thấy Trạch Lâm lão tổ và Liễu Thụ cùng nhau nhìn cô, biểu tình kia không sai biệt mà tràn ngập khiếp sợ.

Liễu Thụ khó có thể tin mà kêu lên; "Thiên lôi dù mà ngươi cũng dám gặm?" Ngươi là cổ, thuần âm! Thiên lôi dù, thuần dương! Đồ vật có thể chắn được thiên lôi, đó đều là linh bảo, ngoài ra là vật chuyên khắc ngươi! Ở ngươi dật tán chút âm khí tính là gì, còn sống đã là kỳ tích rồi.

Liễu Thụ nói: "Trạch Lâm lão tổ, nếu không... cho Liễu Vũ tới một cái thôn khác?" Cổ yêu này đi vào trong thôn, liền không có một ngày yên ổn, sét đánh ngày mưa, còn nơi nơi chạy loạn. Cô mỗi ngày tự lăn lộn bản thân còn chưa tính mà còn lăn lộn luôn cả hắn.

Hắn, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện hỏi: "Ngươi một nghèo hai trắng, từ đâu mà có linh bảo chắn thiên lôi?" Thật nhiều cổ người tổ tông cũng không có linh bảo, nếu gặp trời có sét đánh đều chỉ có thể tránh trong ngầm hoặc chỗ sâu trong sơn động, cổ yêu này cư nhiên có linh bảo. Nghèo như vậy có linh bảo, còn đi gặm?"

Liễu Vũ "Ách" một tiếng nói: "Có... Có một người quen...cho mượn."

Liễu Thụ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Liễu Vũ, rất muốn hỏi một câu người rốt cuộc thiếu bao nhiêu nợ. Hắn càng muốn hỏi là vị lão tổ nào hào phóng cho mượn linh bảo như vậy. Người hắn có thể nghĩ đến chính là Trạch Lâm lão tổ. Liễu Thụ lại lén lút nhìn về phía Trạch Lâm lão tổ tâm nói: "Linh bảo của ngài bị gặm hỏng ngài không đau lòng sao?"

Liễu Trạch Lâm nói: "Các ngươi trở về đi" Cái gì khác đều không nói, phất tay đuổi người.

Liễu Thụ thấy thế không dám nói thêm cái gì nữa, cung kính mà hành lễ, kêu lên Liễu Vũ mà rời đi.

Liễu Vũ đi theo phía sau Liễu Thụ, hô lên: "Ai", hỏi: "Ngươi đây là định đuổi ta ra khỏi Liễu gia thôn sao?"

Liễu Thụ mỉm cười nói: "Ta thấy Trương Gia thôn thích hợp với ngươi hơn, Cổ người thôn cũng được, đều là lão tổ tông."

Liễu Vũ trả lại một mặt mỉm cười, còn nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, nói: "Ta còn nợ ngươi rất nhiều tiền." Thiếu tiền chính là ba ba! Ngươi nghĩ đuổi ta đi dễ à?

Liễu Thụ thương nghị với Liễu Vũ nói: "Nếu không, ngươi tìm vị lão tổ cho ngươi mượn linh bảo mượn một ít tiền." Đem tiền trả cho ta.

Liễu Vũ liếc nhìn hắn một cái, không thèm để ý đến hắn, dẫm lên bậc thang một bước nhảy xuống núi. Cô liền ở tại Liễu gia thôn, chỗ nào cũng không đi, cho hắn tức chết.

Liễu Thụ nhìn thấy cổ yêu này, đều trọng thương thành như vậy, mà vẫn còn có thể nhảy nhót, nửa điểm sầu lo cũng không có, bội phục!

B.A

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play