Khi Liễu Vũ trở lại sân, thấy đệ tử ngoại môn tạp dịch hai ngươi một tổ, làm việc hừng hực khí thế.
Phụ trách tu sửa đường đi, đã đem đá lót đường cạy lên, làm cho đất bằng phẳng xong lại lát đá trở về, con đường đá dài lại xuất hiện.
Phụ trách tu sửa nhà ở, đem ngói trên nóc nhà dở bỏ, đem những cái xà nhà hư xuống để thay mới, xà nhà với ngói mới cũng được vận chuyển đến. Mấy thứ đó vừa được mua ở trong thôn, tại nhà có sẵn mới vừa chuyển tới. Thông thường những tứ này mỗi nhà thường dùng làm dự bị, nếu mua lại thì giá cả đều rất cao.
Phụ trách trồng hoa cỏ, bao gồm xây hàng rào, lúc này không ở trong sân, họ đã thế cô ra ngoài tìm hoa xinh cỏ đẹp về.
Nhà cô hiện tại đã huỷ đi biến thành công trường lớn, vì không quấy rầy người khác làm việc, cô ở sân ngoại tìm một khu đất trống, sẵn có người mang sách về giúp cô ở đây, thuận tiện cô nhờ họ mang dùm bộ bàn ghế lại, rồi đưa cho họ ít tiền trà nước cùng phí vất vả, nói lời cảm tạ và tiễn bọ họ đi. Rốt cuộc thì, nhờ người hổ trợ làm việc, không để làm người ta công không, trên dưới môi một chạm nói: "Cảm ơn" kia thật không gọi là cám ơn. Người ta làm việc giúp một là đưa tiền, hai là nợ nhân tình, cho nên đưa tiền vẫn tốt hơn.
Bốn đệ tử ngoại môn tạp dịch đang làm việc trong viện, thấy Liễu Vũ về vẫn luôn để ý đến cô.
Bọn họ phát hiện cổ yêu này thật là hào phóng, hơn nửa rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng không giống như trước thoạt nhìn rất ngốc.
Bọn họ không thể yên ổn khi nhìn thấy cô yêu lấy ra một chồng bùa thật dày, rút ra một tấm, "Bang" một tiếng dán trên trán. Lá bùa đó hoá thành phù quang bay vào cơ thể của cô, lá bùa nháy mắt biến thành tro tàn. Trong phút chốc, cô vun đi nửa năm tiền công của bọ họ.
Kia chính là ngưng thần phù! Bọn họ là ngoại môn tạp dịch đệ tử, trước mắt chỉ có thể mua được bùa thanh trừ âm uế, bùa tru tà, bùa tụ dương, cái loại bùa trực tiếp dùng trên thần hồn, đối với bọn họ không mua nổi loại bùa cao cấp này.
Cổ yêu sau khi sử dụng một tấm ngưng thần phù liền lấy sách ra xem.
Liễu Vũ ngẫm lại, dù sao lúc mình phát ngốc mình cũng không biết, vì thế để ngoại môn tạp dịch đang làm liếc nhìn cô một chút, nếu cô phát ngốc dùng ngưng thần phù đánh thức cô.
Ngoại môn tạp dịch đệ tử ngơ ngác mà nhìn cô, bên cạnh có để chồng ngưng thần phù dùng sách dằn lên để ngừa gió bay, kia cảm giác như áp lên đóng linh ngọc, bọn họ làm việc mười năm cũng không với tới. Cổ yêu này lại để bên người, nhìn tư thế đó hình như là muốn châm ngưng thần phù để đọc sách.
Bốn ngoại môn tạp dịch cùng nhau xem đến choáng váng.
Ngưng thần phù này ở để tử nội môn khi đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ tông môn, rèn luyện, tỷ thí tông môn mới dùng đến. Một ít gia thế tốt như đại chưởng phòng của bọn họ, ở trước khi tông môn khảo thí mới châm hai tấm để đọc sách. Nhưng đại chưởng phòng của bọn họ là người nào? Đại chưởng phòng nội môn dược phòng Liễu Trạch Lâm lão tổ là đời thứ ba trực hệ tổ tông của nhà hắn. Con cháu trực hệ của Liễu gia các đời đều sinh hoạt tại Liễu gia thôn, thôn này ở dưới chân núi nơi lão tổ sở trụ, cùng nội môn nhấc chân liền đến. Đãi ngộ này chỉ có cách vách Trương Gia thôn mới có. Ở Trương Gia thôn muốn tới được chỗ ở trên núi của lão tổ, còn phải vòng qua một toà Liễu gia thôn.
Nhân gia đều tu luyện thành cô yêu, đại khái là đạo hành thâm hậu, của cải cũng thực hậu. Nhìn biểu hiện của cô, cũng thấy được cô có địa vị lớn, chỉ là không biết nguyên nhân gặp nạn là cái gì.
Nhưng này đó theo chân bọn họ không có quan hệ. Bốn đệ tử ngoại môn nhìn náo nhiệt một hồi lại tiếp tục vùi đầu làm việc. Có tiền công bảo đảm. Bọn họ cũng sẽ làm việc có bảo đảm. Kiếm việc không dễ dàng, rất khó để có phân việc này, phải hảo hảo quý trọng.
Sau khi Liễu Vũ dùng ngưng thần phù để đọc sách, không có cảm giác gì quá lớn, cũng giống như uống cà phê để nâng cao tinh thần vậy.
Bất quá, hiệu quả vẫn có. Hiệu suất đọc sách của cô được nâng lên. Loại này giới thiệu thường thức so với loại sách báo nhi đồng là giống nhau, độc đều rất nhanh.
Có nhiều đồ vật cô không hiểu, đó là không có kiến thức nhưng có sách giới thiệu, xem một cái liền hiểu rõ.
Thời gian chính là tiền bạc.
Cô vì duy trì hiệu suất đọc sách, đem ngưng thần phù giống như không cần tiền để mua mà châm. Cô xem sách trong lát lại dùng một đạo ngưng thần phù, hiệu suất kia, soái! Liễu Vũ lại cảm giác chính mình quay về thời kỳ làm học bá.
Bỗng nhiên, cô cảm giác có ánh mắt chăm chú khác thường đang dừng trên người mình.
Ở phương hướng cảm giác có ánh nhìn như có ai đó đang nhìn cô, nhưng cảm giác của cô nói cho cô biết tại đó chỉ là một đoàn không khí.
Liễu Vũ ý thức mà nhớ lại lần trước Trương đại lão dưới tán cây nhìn trộm cô.
Cô là được Trương đại lão đưa đến, bởi vì lỡ gặm mất năm cây Xuyên Tâm Liên ngàn năm nên bị đá đến nơi này. Cô cùng Trương đại lão cũng không có giao tình thâm giao gì, nhiều nhất chính là trên đường kết giao tình bạn trong chốc lát, chỉ vậy không nhiều tới nổi Trương đại lão cả ngày rình xem cô.
Liễu Vũ ở Cổ Đạo Tông quen biết người tính được trên đầu ngón tay, cô trừ bỏ Trương Tịch Nhan, cũng không nghĩ còn ai vào đây.
Chẳng lẽ mơ ước sắc đẹp của cô? Mọi người đều biết cô là cổ yêu, âm khí nặng, có kịch độc. Chỉ nói về chủng loại của cô cũng khiến mọi người tránh ra.
Liễu Vũ tiếp tục đọc sách, mặc kệ người rình xem cô là ai, đánh chủ ý gì với cô, cô hiện tại hai mắt một mắt bôi đen cái gì cũng không biết, căn bản không có biện pháp ứng đối, tranh thủ thời gian hiểu biết thường thức càng quan trọng.
Cô lại dùng một tấm ngưng thần phù.
Trời sắp tối, hai người ra ngoài tìm hoa cỏ thực vật đã trở về, cùng tu sửa nhà, tu bổ đường tụ lại đây, nói với cô, trời tối nên tan tầm, sáng mai lại đến.
Liễu Vũ gật gật đầu, đồng ý bọn họ tan tầm.
Sáu đệ tử ngoại môn tạp dịch ôm quyền hành lễ, rồi cùng nhau rời đi.
Liễu Vũ nhìn trời âm u, lại nhìn nhà mình đã tháo dở đến nóc nhà cũng không có, cô đem sách vào trong sơn động, lại kéo một cái ghế dựa qua, tiếp tục đọc sách.
Nhìn trộm kia như cảm ứng chuyển động cứ nhìn cô chằm chằm.
Cô có điểm phát mao, cảm thấy hơi sợ.
Cô có điểm không chịu nổi, ném xuống gốc cây, chống nạnh, kêu: "Là ai? Là loại gì ra đây." Cô không tin lại là Trương đại lão. Người Cổ Đạo Tông này sao có cái tật xấu, cả đám không việc gì suốt ngày rình xem người khác.
Cẩm giác nhìn trộm bỗng nhiên biến mất, đối phương giống như đi rồi.
Liễu Vũ trở về sơn động tiếp tục đọc sách.
Một tiếng sấm sét xẹt qua không trung, mưa to tầm tả tưới xuống, bên ngoài rơi xuống xôn xao run động. Cô mới vừa đem thực vật xung quanh phòng ở.. Liếm.. không có độc, liền cái rễ cây cũng không lưu lại, mặt đất trụi lủi, chỉ còn lại bùn đất và đá cục lồi lên. Hơn nữa do đang thi công, rất nhiều chỗ đất đều bị lật qua, mưa lớn đem bùn đất cọ rửa tạo thành khe rảnh, mang đi một lượng lớn bùn đất.
Ngày mai có tạp dịch đến thu dọn, cô lười đến quản.
Đến nổi bùn đất gia cụ, cô trước kia thời điểm có tay chân còn không dọn những vật nặng, hiện tại tay chân đều do tiểu cánh hoa biến thành, lấy sách còn được, lấy cái bàn thì.. ha hả.. cô sợ mình sẽ tán thành tiểu hoa rồi bị mưa cuốn đi mất.
Liễu Vũ ngừng một chút lại tiếp tục đọc sách, dù sao không tưới tới cô là được.
Cô nhìn sách một lát, sơn động bắt đầu tích nước, đặc biệt là chỗ cửa động, nước mưa từ trên núi chảy xuống làm cửa sơn động biến thanh Thuỷ Liêm Động. Trong sơn động có không ít khe hở, nước mưa theo đó mà chảy xuống. Đỉnh động có một cái khe... giống như cống thoát nước. Hơn nửa là cống nước bẩn. Những con sâu sinh hoạt trong huyệt động đều bị cuốn theo xuống, cô thuận tiện nhặt cũng có thể xem như chút đồ ăn vặt nhưng mà những cái đó đều là phân sâu, xác sâu hư thối, lá cây mụt nát.
Bên ngoài mưa to rơi xuống, trong sơn động hình thành thác nước.
Liễu Vũ bị tưới đến tâm thái đều tủi thẹn.
Lôi kia đánh đến lòng cô tràn đầy bực bội, trong sơn động nơi nơi sâu loại nhảy không vui vẻ gì. Sách cô vừa mới mua đều bị mưa tưới ướt, muốn tìm cái chỗ khô mát để sách cũng không có, nơi nơi đều chảy nước.
Cô đang lúc bực bội, nhìn trộm cảm kia lại xuất hiện.
Liễu Vũ thẹn không bạo động được với cái cuồng rình coi kia lại không cam tâm lập tức hoá thành một đoàn tiểu cánh hoa hướng tới vị trí tầm mắt truyền đến mà nhào qua, ý đồ trước tiên đem cuồng rình coi bao lấy, xem đó là người nào rồi quyết định có nên gặm hay không.
Cô lấy ra tốc độ nhanh nhất để nhào qua, bỗng nhiên có ánh sáng tia chớp loé lên thiếu chút nữa làm mù đôi mắt của cô, cảm giác được nguy hiểm thật lớn ngay trước mặt, trong đầu cô xẹt qua một ý niệm: "Thôi xong.. đã quên mất chuyện sẽ bị sét đánh." Cô nên ở trong sơn động trốn lôi.
Ý niệm này còn chưa xong, thì cảm giác nguy hiểm đã bị một cổ lực lượng cực đại đè áp xuống.
Khi cô phục hồi lại tinh thần, chính mình đã biến thành tiểu sâu, tại chỗ rời đi, một đạo tia chớp cách mấy mét bổ vào cửa sơn động.
Hiểm tử hoàn sinh.
Liễu Vũ từng trận nghĩ mà sợ ghé vào giữa lòng bàn tay trắng nõn mãnh khảnh, cả người nhũn ra, động đều không động được.
Cũng may, đầu óc còn chuyển được.
Này là bàn tay nữ nhân, vừa nhìn là biết được dưỡng đến cực tốt, trên tay còn có cái nhẫn cưới quen mắt.
Liễu Vũ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đó vài lần, chầm chậm mà quay đầu, liền thấy Trương đại lão đứng trong mưa, một tay nâng lên cô.
Rõ ràng nước mưa tưới trên người Trương đại lão, lại giống như tưới vào không khí, trực tiếp xuyên thấu qua nàng mà rơi xuống đất.
Liễu Vũ ghé vào trong lòng bàn tay của Trương Tịch Nhan, có thể cảm thấy vô cùng rõ ràng độ ấm cùng ấm áp từ lòng bàn tay kia, thậm chí còn có thể cảm giác được máu chảy xuôi. Đây là sinh mệnh, tồn tại tư vị! Liễu Vũ cũng không biết mình đã bao lâu không cảm giác được độ ấm, không nghe được tiếng tim đập cũng không có cảm giác được máu chảy xuôi.
Nói thực ra có điểm cảm động, cũng có điểm chua xót.
Cô nghĩ, cô đại khái đã chết đi mới biến thành loại quỷ sâu này.
Trương đại lão bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: "Cô cứ vậy dùng ngưng thần phù giống như uống rượu độc để giải khát. Ngưng thần phù chỉ dùng làm cấp cứu, đối với thương thế của cô không có bất luận chỗ tốt gì."
Buổi chiều rình coi thế nhưng lại là Trương đại lão.
Liễu Vũ khó có thể tin mà nhìn Trương Tịch Nhan, thật muốn hỏi, cô không có việc gì tổng rình coi tôi làm cái gì? Đạo lão một môn phái, nhàn như vậy sao?
Đại lão hảo ý nhắc nhỡ. Đương nhiên là muốn cám ơn. Liễu Vũ biến thành hình người nói: "Cám ơn đã nhắc nhỡ. Bất quá... ách.. tôi hiện tại liền rất cấp bách. Tôi cái gì cũng đều không hiểu, mắt thấy liền tới thời gian khảo hạch, chỉ có thể tạm thời ôm chân Phật.." lời cô nói ra được một nửa, đôi diện ánh mắt lành lạnh của Trương đại lão, phảng phất nội tâm tính toán đều bị nhìn thấu, tức khắc có điểm nói không được.
Liễu Vũ đương nhiên sẽ không thừa nhận chính mình học bù để sau này dễ dàng chạy trốn quỵt nợ, lời lẻ lập tức chính đáng với thái độ hoàn toàn thành khẩn: "Đại lão yên tâm, tôi nhất định nổ lực dụng công, không cô phụ kì vọng của ngài, chẳng sợ thiêu đốt chính mình, cũng muốn vì tông môn tận lực cống hiến." Cô nói xong liền thấy Trương đại lão nhìn mặt cô chằm chằm, ánh mắt kia.. quái hề hề.
Cô nơm nớp lo sợ mà kêu: "Đại lão?" Thật cẩn thận mà hỏi: "Trên mặt tôi có..." chữ "hoa" bị cô nuốt trở vào sửa miệng đổi thành "Có bị dơ hay không? Hay là bị thương?" Cô sờ sờ mặt chính mình, trống trơn, hoạt hoạt mỹ mỹ, lúc tiểu cánh hoa phân phối kỹ năng, trọng điểm đều ở mặt là chính, tiếp theo đó mới là dáng người, hoàn toàn dựa theo thời điểm cô làm người tăng tỉ lệ ưu điểm lên cao nhất mới bắt đầu thành hình như hiện tại.
Trương Tịch Nhan thu hồi tầm mắt, xoay người nói: "Trời đang dông tố đừng đứng ở nơi lộ thiên. Mùa dông tố tới rời, hầu như mỗi ngày đều có mưa rào sấm chớp.." Nàng nói xong liền biến mất trong mưa.
Quỷ dị nhất chính là, trương đại lão như thế nào cả ngày lại đây rình coi cô? Ý khoan, lộ thiên!
Lúc này cô liền đứng lộ thiên. Liễu Vũ lập tức chạy nhanh ngẩng đầu hướng không trung nhìn, bỗng nhiên phát hiện trên đỉnh đầu bay tới một cây dù, trên dù hoạ ký hiệu thật kì quái, ở giữa đêm mưa phát ra ánh sáng.
Liễu Vũ thử bên trái dịch một bước. Dù kia theo cô dịch về bên trái, cô thử bên phải dịch một bước dù kia cũng dịch lại theo cô.
Cô phía trước, phía sau, trái trái, phải phải từ trên xuống dưới mà nhảy nhót, dù này như cảm biến chuyển động vững vàng ở trên đỉnh đầu của cô với khoảng cách ba mươi đến bốn mươi centimet, chuyển động theo cô.
Dù này so với nhân công thiểu năng trí tuệ..máy móc thông minh còn muốn lợi hại hơn. Này là vật tiên tiến công nghệ cao... thần kỳ pháp thuật.. thật là trâu bò nha.
Liễu Vũ duỗi tay sờ thử dù. Tay cô thoải mái mà xuyên qua dù, khi xuyên qua dù còn có một loại cảm giác khác thường như có một dòng khí không giống với không khí. Cô đem bàn tay chạm vào dù nắm lại liều mạng mà phất tay, huy qua lại, còn thả một đoàn tiểu cánh hoa gặm thử nếm hương vị.
Tiểu cánh hoa sau khi gặm thì cảm giác tê dại từ tiểu cánh hoa truyền khắp toàn thân, lại không duy trì được hình người nháy mắt tán thành đoàn tiểu cánh hoa, còn có loại cảm giác bay lên, giống như uống nhiều rượu, bắt đầu mê man, cô không biết là bản thân bay hay là dù bay.
Đại khái thời gian qua mười mấy giây, trước mặt cô xuất hiện một người — — Trương đại lão.
Trương đại lão duỗi tay nắm lấy dù, vừa nhấc mắt, lại cùng tầm mắt đối diện với cô.
Này có chút xấu hổ.
Chơi dù, chơi qua đầu, chơi chạy tới chạy lui.
Liễu Vũ không biết nói gì. Lựa lời mà nói: "Dù của nhà cô rất thông minh nha."
Hôm nay B.A bị bận rộn quấn thân!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT