Không bao lâu, Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đã đến đỉnh núi.
Một tòa Thần Điện được xây dựng bằng nham thạch năm ở đỉnh núi. Trên quảng trường phía trước Thần Điện nơi ban đầu là tế đàn đã bị thi quái đào qua biến thành một cái hố rất sâu, đáy hố có một đống xương trắng chất chồng, trên vách động có rất nhiều hầm ngầm rậm rạp thông đi bốn hướng, có một số lượng lớn thi quái đang tụ tập ngo ngoe rục rịch, phảng phất nhưng chúng đang đợi tới lúc mở thịnh yến.
Bậc thang phía trước tế đàn có một cái thông đạo Thứ Nguyên Giới, bên trong thông đạo là bí cảnh có thi quái tụ tập âm trầm khủng bố, bên ngoài có những tảng nham thạch lởm chởm xếp sát nhau như cái đầu phiễu bao phủ u ám. Có ánh mặt trời thông qua khe hở chiếu xuống thông đạo Thứ Nguyên Giới, quang mang kia vừa lúc chiếu đúng chỗ hố tế đàn thi quái, ánh lên một chút sáng sủa, cũng làm cho những con thi không thích ánh mặt trời tránh vào trong bóng tối.
Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ từ ở giữa đám thi quái đi qua vào trong tế đàn, đứng ở dưới ánh mặt trời, nhìn về phía ngoài của thông đạo Thứ Nguyên Giới.
Từ chỗ tế dần đi về phía trước chưa tới 50m là bậc thang, dọc theo bậc thang đi xuống thêm 10m nữa là tới tòa tế đàn nằm ở vách đá của sườn núi.
Chỗ sâu nhất của tế đàn sát với vách đá là nơi nối liền với thông đạo Thứ Nguyên Giới, bên ngoài là vách núi thẳng tắp, phía dưới là khe sâu hút, hai bên sườn là hai ngọn núi cao chót vót, một bên vách núi mở ra đường đi vừa đủ một người.
Là bộ lạc của một nhánh Vu tộc tới hiến tế cung phụng thần linh, một đám người đi theo một người ăn mặc phục sức như Tư Tế xuống phía dưới.
Nhóm Tư Tế đi vòng quanh tế đàn đối diện thông đạo Thứ Nguyên Giới vừa hát vừa nhảy như là đang nhảy đại thần, phía sau bọn họ là người và dã thú trưởng thành chắc là những cống phẩm, khi mang vào bọn họ đặt ở trên sơn động thông đạo Thứ Nguyên Giới.
Ánh sáng từ ngoài thông đạo chiếu vào, nhưng chỉ chiếu sáng được tế đàn và một ít ở bậc thang, khi tiến vào bí cảnh mọi người chỉ có thể nhìn rõ được cái hố to bên cạnh, đối với bọn họ mà nói đáy hố cập này phía trong bóng đêm cách một đạo ánh sáng là nơi cất giấu thi quái nhưng bọn họ là hoàn toàn không hề hay biết, chỉ là bản năng cảm thấy sợ hãi đối với bóng tối mà thôi, lại xuất phát từ việc đối với tín ngưỡng thần linh thì phải thành kính, nện bước kiên định đi về phía hố to, nâng lên người và dã thú mang theo rồi nhảy vào.
Lũ dã thú thấy thi quái trong bóng tối thì hoảng sợ giãy giụa, nhưng vì bị bó quá mức kín mít nên không thể động đậy được…
Nhóm thi quái trong bóng tối ngửi được hương vị, sôi nổi tụ lại về phía tế đàn. Chúng nó lấy tốc độ như tia chớp túm lấy người và dã thú tiến vào trong bí cảnh kéo vào trong bóng tối. Nhóm người và dã thú bị thi quái túm đi chưa kịp la lên đã bị chúng cắn đứt yết hầu.
Mùi máu tươi bắt đầu phiêu tán trong không khí là dẫn tới thêm càng nhiều thi quái, chúng nó vì tranh giành đồ ăn mà dẫn tới tranh đoạt, phát ra từng tiếng rống của thi quái.
Nhóm Tư Tế nghe được tiếng thi quái rống lên cứ nghĩ là thần linh đã đáp lại bọn họ, kích động lên giọng hát và động tác nhảy múa càng thêm ra sức, những người đưa tới cống phẩm quỳ gối bên ngoài tế đàn vô cùng thành kính mà quỳ rạp xuống đất dập đầu, khẩn cầu thần linh phù hộ.
Liễu Vũ bị cảnh tượng xảy ra trước mắt làm nghẹn họng cả kinh nhìn trân trối. Những người có phải bị điên rồi không? Thế nhưng lại chủ động chạy vào uy cho thi quái, khó trách nơi này thi quái là mập mạp tới vậy.
Trương Tịch Nhan đối với những việc như thế này nhìn đã quen, cũng không lập tức ngăn cản, mà là quyết định đứng nhìn. Nếu những người này chỉ là uy cho thi quái thì cái bí cảnh này không thể nhiều thi quái tới vậy được.
Đại khái hơn nửa tiếng trôi qua, nhóm thi quái vây quay bên ngoài tế đàn lôi đi đồ ăn của chúng rời đi, xung quanh tế đàn thi quái cũng giảm bớt.
Nhóm Tư Tế nghe được bên trong không còn tiếng động, ngừng nhảy đại thần, bọn họ nhận lấy một cái vại gốm từ tay người tùy tùng mà mình mang theo bên người mở nắp ra, mùi thối nồng đậm của thi quái xông vào trong mũi. Bọn họ đem chất lỏng đen sì tanh hôi trong vại gốm tưới lên người tới ướt sũng.
Đám người quỳ lại sát đất tách ra nhường một lối đi, từ phía cuối của đám người có một nhóm người đi tới.
Những người này đang nâng một cái cáng được làm từ gỗ, trên mỗi cáng gỗ có một thi thể nằm trên đó. Những cái thi thể này trên thân người có phù văn dẫn tụ Âm Sát khí, tai mắt mũi miệng và các khiếu vị đều bị phong bế, nhưng lại không bị hư thối.
Sau khi nhóm Tư Tế xối chất lỏng đen sì lên trên người, lại xối chất lỏng đó lên người của những người nâng thi, sau đó dẫn bọn họ đi về phía thông đạo Thứ Nguyên Giới. Bọn họ đi vòng qua nhóm thi quái còn chưa rời đi, nâng thi thể vào trong Thần Điện.
Bên trong Thần Điện là hình chữ nhật với bốn phía là bậc thang hình thang, mặt trên đặt những thi thể rất chỉnh tề.
Nhóm Tư Tế và nhóm người nâng thi thể, đem thi thể đặt vào chỗ trống liền nhanh chóng rời đi.
Liễu Vũ mặt dại ra nhìn những việc mà nhóm người này làm, hỏi Trương Tịch Nhan: “Bọn họ điên rồi sao?” Chỉ vì muốn đặt vào trăm cổ thi thể mà phải để vài ngàn người tới uy thi quái, cái này vẫn còn chưa tính thêm những con dã thú và động vật nhỏ khác vô nữa.
Trương Tịch Nhan quay đầu đi vào giữa Thần Điện, xem xét cách sắp xếp thi thể trong Thần Điện.
Những thi thể mới đưa vào sớm đã lạnh thấu, nhưng tay chân vẫn còn mềm, tế bào trên cơ thể vào duy trì hoạt tính, đang hấp thu Âm Sát khí. Máu và xương cốt của chúng đã bị nhiễm thi quái tử khí, thân thể cũng đang dẫn sinh ra dị biến.
Những thi thể này có một số vừa mới đặt vào vài năm, một số đã hoàn thành quá trình dị biến, có mấy cổ thậm chí đã bắt đầu hoạt động. Mấy cổ thi quái vừa mới “Tỉnh” thị lực và khứu giác còn cực thấp, mức độ linh hoạt của tay chân so với lúc Liễu Vũ vừa mới hoàn thành đắp nặn thân thể kém hơn rất nhiều, từng con muốn đứng dậy đều rất khó khăn, xiêu vẹo mà nằm trên đất xoắn tới xoắn đi, phát ra tiếng rào rống trầm thấp.
Trương Tịch Nhan xem xét số thi thể và thi quái xong, nói: “Bọn họ không phải đang cung phụng thần linh.”
Liễu Vũ nói: “Vậy bọn dưỡng thi quái à.”
Trương Tịch Nhan nói: “Số thi thể đưa vào này, bọn họ có đeo phụ kiện phân biệt đại biểu cho dũng sĩ, trí giả, trưởng lão, thư lĩnh và cả tư tế, những người này đều là người có thân phận địa vị trong bộ lạc. Trên mặt bọn họ có vẽ chú ngữ cổ xưa của Vu tộc, ý nghĩa như trường sinh bất tử.”
Liễu Vũ lập tức nhớ đến phong tục hậu táng của các quý tộc, sinh thời hưởng thụ vinh hoa phú quý, tu sửa lăng mộ bốn phía, sau khi chết cũng phải được chôn cùng với nhiều thứ phong phú, muốn ở dưới lòng đất vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ phú quý. Vậy những người này sinh thời hẳn là quý tộc trong bộ lạc, sau khi chết còn muốn biến thành thi quái tiếp tục hưởng thụ cung phụng? Lấy danh nghĩa cung phụng thần linh, làm những người không hiểu rõ những việc này cứ vậy chủ động tiến vào làm đồ ăn uy cho thi quái?
Trương Tịch Nhan từ biểu tình trên mặt của Liễu Vũ nhìn ra được phỏng đoán trong lòng của cô, gật đầu nói: “Hẳn là như em đã suy đoán.” Nàng nói xong, bước đi một chút ra thông đạo Thứ Nguyên Giới.
Cùng lúc với khi nàng bước qua thông đạo Thứ Nguyên Giới thân hình càng lúc càng nhẹ, phảng phất như pháp thuật giam cầm làm nàng không thể bay được và cấm chế không cho thi triển pháp thuật thần thông đã biến mất. Nàng khinh phiêu phiêu mà bay lên, thả cảm giác ra phát hiện có thể cảm ứng được Vu thần trụ cùng Lê Vị và hết thảy bốn phía.
Đội ngũ đến cung phụng hiến tế đã rời đi gần một nửa, bọn họ đang quay đầu rời đi, chợt người đi ở cuối đoàn người quay đầu nhìn lại thì thoáng nhìn thấy có người ra tới còn biết bay, phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Tiếng la này làm cho những người khác chú ý, nhìn theo tầm mắt của người nọ về về phía tế đàn, một đám cực kỳ kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trương Tịch Nhan lơ lửng ở không trung, nhìn những người này, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Những người này tu hành đạo hạnh cao nhất cũng chưa bằng một đệ tử nội môn ở Cổ Đạo Tông, đa phần đều là người thường bị lưu lạc, vũ khí sử dụng và thậm chí cả phụ kiện đeo cũng chỉ là xương và răng của dã thú tầm thường mài giũa mà thành. Tộc đàn của những người này đã xuống dốc tới mức trở thành một bộ lạc nguyên thủy nhưng lại thủ một cái Thứ Nguyên Giới ổn định lớn như vậy.
Liễu Vũ đi theo phía sau Trương Tịch Nhan ra khỏi bí cảnh, phát hiện cả người nhẹ đi, bị gió bên ngoài nâng bay lên, liền hiểu được ngay. Thì ra đây là bên ngoài bí cảnh thi cổ quái, không bị giam cầm, có thể bay được rồi.
Cô thử bay lên, kết quả giống như một viên đạn được bắn ra lao vút tận trời cao, đi xuyên qua tầng mây u ám nồng đậm, bị quang mang chiếu rọi làm cô nhắm lại hai mắt. Cô lập tức bay về bên cạnh Trương Tịch Nhan, kinh hỉ kêu lên: “Trương Tịch Nhan, em có thể bay rồi này.”
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật gật đầu nói: “Nơi này là một cái Thứ Nguyên Giới ổn định, còn lớn hơn Địa Linh giới, chị đã thả ra cảm giác xem xét toàn bộ một vòng.” Nàng nói xong, quay đầu nhìn về phía huyền bí cảnh thi quái phía sau, thi triển thần thông đem thông đạo phong lại kín mít.
Thông đạo Thứ Nguyên Giới biến mất, mặt sau tế đàn chỉ còn lại một vách đá trụi lủi.
Đám người ồ lên, nhóm tử tế và nhóm thủ lĩnh càng là ngượng nghịu đại biến, dùng ngôn ngữ Vu tộc dò hỏi Trương Tịch Nhan là ai.
Trương Tịch Nhan ngay cả cái ánh mắt cũng không cho bọn hắn, lôi kéo Liễu Vũ rời đi.
Liễu Vũ không hiểu, hỏi: “Chúng ta cứ vậy rời đi sao?”
Trương Tịch Nhan hỏi lại: “Bằng không thì sao?”
Liễu Vũ lại hỏi: “Không vạch trần âm mưu của những người nói dối đó sao? Hủy bỏ đi cái chế độ lấy người sống uy….” lời nói đến một nửa thì nuốt ngược vào. Trương Tịch Nhan chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi, nàng đã phong bế cái bí cảnh rồi, thì bọn hắn muốn lấy người sống tới uy cũng không biết đường mà thả vào.
Trương Tịch Nhan lôi kéo Liễu Vũ bay ở trên không, buông ra cảm giác xem xét xung quanh nơi này, càng xem càng vui sướng. Nàng nói: “Em đúng thật là phúc tinh.”
Liễu Vũ không rõ nguyên do “Hả?” một tiếng, đầy mặt mờ mịt nhìn về phía Trương Tịch Nhan. Cô có điểm không theo kịp ý nghĩ của Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan nói: “Cho tới nay, chị đều nghĩ sẽ không để Cổ Đạo Tông cứ trôi nổi ở giữa không gian loạn lưu, nhưng Thứ Nguyên Giới ổn định ở Bất Chu Sơn đều đã có chủ, tổng không thể đi đoạt địa bàn của người khác, còn phải luôn đề phòng Thiên tộc tấn công.” Ánh mắt của nàng doanh động, trong mắt đều là nổi lên ý cười, nói: “Nơi này còn lớn hơn Địa Linh giới của Du Thanh Vi, ngoài ra còn là Thứ Nguyên Giới củng cố ổn định, cách với Thiên giới cực xa, phải trải qua biết bao nhiêu loạn lưu giữa các Thứ Nguyên Giới đi thôi đủ để lạc đường, nếu không có tiếp dẫn thì rất khó tìm, mà Ngự Thi tộc lại đi theo con đường tà đạo mà đem tộc đàn của chính thành phế thải không nói, còn ở trong bí cảnh dưỡng ra nhiều đại thi quái như vậy, tất yếu là lúc cần còn có thể dùng bọn họ chống đỡ Thiên tộc. Các Thứ Nguyên Giới này dưỡng thi đã thành phong trào, thi quái dưỡng ra tới có thể để mộ hạ đệ tử luyện tập. Cho nên chị muốn tiếp nhận nơi này.” Nàng lại thêm một câu: “Cơ hồ giống việc bạch mặt nhặt một cái bảo địa.”
Mặt Liễu Vũ dại ra nhìn Trương Tịch Nhan, tâm nói: “Đại lão, em cho rằng chị sẽ chạy ra đại diện cho chính nghĩa không đó.” Cư nhiên là muốn chiếm cứ nơi này, nghe tới bộ dáng còn giống như thật không sai được.
Trương Tịch Nhan lược làm cân nhắc, nhanh chóng dạo qua một vòng, lại lôi kéo Liễu Vũ bay về hướng thi quái huyền bí cảnh. Nàng nói với Liễu Vũ: “Ngự Thi tộc đã từng có thần, bí cảnh chúng ta vừa rời khỏi ngay cả em cũng bị giam cầm trụ, hiện giờ Ngự Thi tộc lại xuống dốc thành bộ dạng như thế này nhưng vẫn có thể hiến tế được quy mô lớn tới như vậy, chứng tỏ đây là nơi tâm phúc của Ngự Thi tộc. Chúng ta trở lại dạo một vòng, hẳn là có thể phát hiện ra chút gì đó.”
Liễu Vũ không ý kiến. Dù sao cô không hiểu gì cả, cứ nghe theo Trương Tịch Nhan thôi.
…..
B.A
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT