Bầu không khí sượng trân cứng ngắc, cả lớp 11/1 hệt như một bãi nước đọng đã lâu năm.

Sách Ngữ văn còn đang yên vị trên bàn mỗi người, nhưng chẳng có lấy một ai đặt ánh mắt vào đó, ngay cả cán bộ môn dẫn đọc đứng cạnh bàn giáo viên cũng biến thành một cái cọc gỗ, đưa cằm về phía góc lớp trong cùng.

Hứa Vân Duệ máy móc cúi đầu, nhìn chiếc chìa khóa đã nằm trong lòng bàn tay mình, gan bàn chân giống như mọc ra rễ cứng, thật lâu không thể nhúc nhích.

Giờ phút này trong đầu cậu ta hoang tàn như bị một trận gió cuốn qua, không sống nổi một nhành cỏ, thậm chí cậu ta cũng quên mất mình cần chiếc chìa khóa này để làm gì rồi, khắp cả đầu chỉ còn lại cuộc đối thoại ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn của hai vị đại lão ban nãy.

Lê ca của cậu ta hỏi: "Vẫn ở chỗ cậu à?"

Bí thư trưởng Tây Sơn: "Ừ."

Sau đó chiếc chìa khóa của hội học sinh Nam Sơn liền được bí thư trưởng Tây Sơn lấy ra.

Im lặng đến đinh tai nhức óc.

Miệng Hứa Vân Duệ ấp úng hồi lâu, định ấp cái gì đó, nhưng không ấp ra được.

Mãi đến khi Lê ca của cậu ta cầm cây bút trên góc bàn lên gõ xuống hai cái: "Còn cần không?"

Hứa Vân Duệ lập tức miết chặt chìa khóa: "Cần... cần chứ, vậy tôi đi... đi trước đây?"

Lớp 11/1 đã tạm dừng thật lâu bấy giờ mới đột nhiên như ấn xuống phím truyền phát, cán bộ môn lập tức luống cuống tay chân bắt đầu lật sách: "Mời các bạn học giở sách Ngữ văn đến bài thứ 3, đầu tiên......"

Tiếng đọc bài sáng lác đác vô hồn vang lên trước, sau đó càng ngày càng vang, cuối cùng giống như vì để liều mạng che giấu cái gì đó mà tiếng này qua tiếng nọ lảnh lót rõ to, dọa Tang Du vừa mới quay lại từ hội học sinh giật cả mình.

Một tay cậu ta xoa xoa viền tai bị chấn động ong ong: "Sao đứa nào đứa nấy đọc to như gặp quỷ vậy."

Hề Trì: "......"

Hứa Vân Duệ quay lại rất nhanh, tốn chưa tới hai mươi phút, tiết đọc bài sáng vẫn chưa kết thúc.

"Lê ca, hội học sinh......" Thanh âm của Hứa Vân Duệ đột nhiên bị kẹt trong cổ họng.

Mãi đến khi đứng ở trước bàn Giang Lê lần nữa, đứng tại vị trí quen thuộc này, cậu ta mới nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng.

Đầu óc Hứa Vân Duệ chết máy, nửa ngày trời không nói chuyện, lâu đến nỗi Giang Lê cũng phải ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Mở cửa chưa?"

"A... phải, đã mở rồi." Hứa Vân Duệ vừa nói vừa móc chìa khóa từ trong túi áo ra, đang định đặt xuống góc bàn Giang Lê, nhưng một giây trước khi thả xuống thì khựng lại, cậu ta lưỡng lự, rồi lại xoay người qua vị trí bên cạnh cửa sổ, sau đó giống như dâng vật lễ, cẩn thận đặt lên... bên phải góc bàn của bí thư trưởng Tây Sơn.

Hề Trì: "..............."

Giang Lê: "."

Tang Du hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra trước đó: "???"

Tiếng đọc bài sáng của lớp 11/1 cứng lại lần nữa.

Trong bầu không khí nghẹt thở, Giang Lê vươn tay cầm chiếc chìa khóa kia qua.

Đợi thêm một hồi, người bên cạnh hắn không phải đi ra từ cửa sổ, mà chính là Hứa Vân Duệ bị quẳng ra ngoài.

Hề Trì nhịn cả buổi sáng.

Cuối cùng không nhịn nổi nữa.

Giây phút sờ vào túi áo cậu mới giật mình nhớ ra chắc là kẹo đang ở trong đồng phục của mình... ở chỗ của Giang Lê.

Nếu như chỉ là bình thường, tìm Giang Lê để đòi cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng cố tình lại vào lúc này, cậu căn bản không biết sẽ có thêm ai bỗng nhiên quay đầu hay không.

Đang phiền muộn, giọng cười trầm thấp của Giang Lê bất thình lình xông vào bên tai.

Chỉ một tiếng ngắn ngủi, tự dưng lại giống hệt âm sắc cậu nghe thấy cách màn hình vào tối thứ sáu hôm ấy.

Hề Trì tức không có chỗ xả.

"Cậu còn cười được?" Hề Trì nói từng chữ từng chữ.

"Tay." Giang Lê không nhanh không chậm mở miệng.

"Cái gì?"

"Đưa tay cho tôi."

Bấy giờ Giang Lê đang dựa hờ vào lưng ghế, tay phải hơi vắt lên trên bàn, lúc nói chuyện còn bớt thời gian lật sang một trang sách, chỉ có tay trái là buông thõng dưới bàn.

Hề Trì không hiểu, cậu nghe lời hắn duỗi tay qua, sau đó... lòng bàn tay bỗng được nhét vào một thứ.

Hộp sắt đã bị nắm vô cùng ấm áp, có vài phần không rõ là nhiễm phải nhiệt độ cơ thể của ai.

Giây phút thu tay về, bụng ngón tay của Giang Lê lơ đãng sượt qua lòng bàn tay Hề Trì một cái.

"Ăn ít thôi, đừng ham lạnh."

Lần thứ hai Hề Trì nghe thấy câu "Đừng ham lạnh", cậu nắm hộp sắt thu tay về, ngón tay vô thức cuộn lại, trả lời: "Biết rồi."

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)

-

"Sự kiện chiếc chìa khóa" cuối cùng vẫn bị tung ra.

Tuy lớp 11/1 đã giấu diếm, nhưng căn bản không giấu nổi!

Vương Địch vốn còn tưởng rằng chỉ cần bọn họ phòng thủ chắc chắn, lên diễn đàn tra rỉ bổ khuyết bất cứ lúc nào, là có thể nhanh chóng bóp chết tin đồn từ trong trứng nước, ai ngờ căn bản vụ này không chỉ tra rỉ bổ khuyết là có thể làm được, phải cỡ Tinh Vệ lấp biển, Nữ Oa vá trời kia kìa!

Diễn đàn ngập trong gió tanh mưa máu, tập thể nhóm Vương Địch phải gõ mõ hai ngàn lần mới dám mở cái diễn đàn đầy "mời gọi" kia ra.

Vừa vào, bài đăng bị đẩy lên trên đầu viết rõ rành rành: "Bạn cho rằng đó là chìa khóa của hội học sinh Nam Sơn sao, bạn cho rằng đó chỉ là chìa khóa của hội học sinh Nam Sơn sao? Có cái beep!!! Đó là chiếc chìa khóa mở cửa trái tim tui, đó là chiếc chìa khóa mở ra phòng tân hôn của 'cây vải'!!!"

Lượt like 2635, bình luận 1853,

Vương Địch tự nhấn huyệt nhân trung, trấn an quần chúng Tây Sơn: "Không sao cả, hay có một vài ngôn luận đại nghịch bất đạo bởi vì quá đại nghịch bất đạo nên mới bị đẩy lên trên đầu, mấy bài đăng trước đâu có như vậy đúng không, vẫn luôn có người giữ vững đạo lý mà!"

Vương Địch vừa kéo xuống dưới.

【Cơn bùng nổ thuộc tính cấp S, screaming! Cậu coi bọn họ đẹp đôi biết bao nhiêu! Quá ư là đẹp đôi! Cậu coi đi a a a a a a a!】

【Tối thứ Tư có bài kiểm tra nhỏ môn Hóa, tui giành giật ôn tập từng giây từng phút, hồi nãy bạn cùng bàn hỏi tui tiến độ tới đâu rồi, tui nói: Ôn tập tới chương 3 "Chìa khóa mở cửa trái tim nhau" trong "Cố sự tình yêu cây vải" ròi】

Vương Địch: "..............."

Khó coi, hết sức khó coi!!!

Vương Địch lướt xuống tận mười mấy cái mới tìm được người anh em "Gió cuốn" quen thuộc.

【Để gió lốc cuốn đi tình yêu của chúng ta: Có mỗi cái chìa khóa thì thể hiện được gì chứ? Nói không chừng chỉ là bất cẩn lấy nhầm thì sao? Bây giờ đồng phục giống nhau như đúc, không cẩn thận mặc lộn cũng có thể xảy ra mà? Sáng hai hôm trước tôi dậy còn say ke không cẩn thận mặc luôn đồng phục của bạn cùng phòng đây này, lúc mò ra huy hiệu của cậu ấy trong túi áo mới phát hiện đó là của người ta, cái này đâu thể hiện được gì?】

Một đám người bị đánh cho váng đầu cuối cùng cũng tìm được trận địa.

Xinh đẹp toẹt vời! Chính là như vậy!

Chúc Dư vội vàng hẩy vai Vương Địch: "Mau đẩy bài này lên đi! Đẩy lên trên cùng luôn!"

Vương Địch giãy chết vì bệnh hoảng sợ ngồi dậy, mở bình luận đang định trả lời, vừa kéo xuống --

Câu trả lời thứ nhất.

【Hả? Môn Văn của tui không tốt lắm, cho nên ý của bạn gió cuốn là cuối tuần bí thư trưởng Tây Sơn cũng ngủ chung với Lê ca bọn tui phải hem? Ngủ sao mà mơ mơ màng màng lấy lộn đồng phục luôn?】

Tất cả mọi người: ".................."

Đến cùng là đứa nào đang ship CP?

Rõ ràng mỗi lần hội nghị đều hận cả đời không phải qua lại với nhau, vì sao vừa mới đến chuyện của Trì ca và vị bên Nam Sơn thì khắp nơi đều là phản đồ hả?! Rốt cuộc là đứa nào ship???

Một lần nữa Vương Địch cảm thấy bầu trời của Tây Sơn sẽ không sáng lên nữa, thứ miễn cưỡng tạm coi như an ủi chính là tin tức về Đại hội thể thao.

Lên lớp ngày thứ Tư, chủ nhiệm Vương chính thức tuyên bố "chuyện hệ trọng" Đại hội thể thao khóa 1 kể từ khi sáp nhập tới nay.

Đại hội thể thao sẽ diễn ra từ thứ Tư đến thứ Sáu tuần sau, so với trước đây, nhiều hơn một ngày chưa nói, vì để thể hiện sự coi trọng của nhà trường đối với việc này, thậm chí còn không dựa theo thứ tự phiên họp mới nhất, mà trực tiếp mở ra phiên họp hoàn toàn mới, lấy "Kế thừa và phát huy" làm chủ đề chính, đặt tên là "Sơn Hải một trăm năm mới · Đại hội thể thao vườn trường lần thứ nhất Trung học Sơn Hải số 1 Thụy Thành".

Chủ nhiệm Vương cầm microphone nói năng dõng dạc hùng hồn, cảm xúc dâng trào, học sinh bên dưới vô hồn vỗ tay.

Mãi tới khi chủ đề nói đến điều thứ ba.

Vẻ mặt lão Vương càng thêm phấn chấn: "Các em học sinh, hãy bày ra sức mạnh gắn kết của lớp mình nào, thời khắc vẻ vang tập thể cuối cùng đã đến rồi!"

Người hai viện cùng nhau chấn động.

"???"

Sức mạnh gắn kết của cả lớp? Thời khắc vẻ vang tập thể? Bọn họ có cái thứ này sao?

Hoàn toàn không!

Nhưng điều này cũng chẳng cản trở gì việc bọn họ không cần lên lớp, cho nên bọn họ đứng ở đây vỗ tay cho thầy là bởi vì ở một vài phương diện nào đó, Tây Sơn và Nam Sơn đều nhất trí kinh người, ấy chính là bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một chuyện không liên quan đến học hành nào, thời điểm đi học ngay cả cục tẩy cũng còn chơi vui huống chi là ba ngày không phải lên lớp!

Song phương đều rất hài lòng với nội dung phát biểu trong thời gian chuyển tiết này, đám người lớp 11/1 chân trước vừa được lão Vương cổ động "Học tập?! Học tập cái beep!", hăng hái muôn phần quăng bài thi vào hộc bàn chuẩn bị ra sân thể dục thoải mái thỏa chí thanh xuân, chân sau lão Phó đã tản bộ đi vào, tuyên bố cuối tuần này có thể nhìn tình hình mà sắp xếp một bài kiểm tra nhỏ.

"Thầy chủ nhiệm công bố trước một tuần chỉ là để các bạn học báo danh sớm hơn, dùng tiết thể dục luyện tập một vài hạng mục, chứ không phải kêu bọn em thi đấu ngay hôm nay." Lão Phó ma quỷ vẫn ma quỷ như cũ.

Tất cả mọi người dừng lại, vội vàng rút bài thi từ trong hộc bàn ra.

Học tập?! Vẫn nên học tập thôi.

Qua môn vẫn hơn qua môn vẫn hơn.

Động tác vô cùng nhất trí, Hề Trì nhìn mà buồn cười.

Hôm nay gió hơi lớn, Giang Lê tiếp nước xong, thuận tay đóng cửa sổ chỉ còn một khe hở, hắn nghiêng đầu nhìn cậu: "Cười gì đó?"

Hề Trì lắc lắc đầu: "Không có gì."

Cậu chỉ cảm thấy, sau này, chưa biết chừng đám người này sẽ ở chung với nhau rất tốt.

Bởi vì bài kiểm tra tuần bất thình lình xảy ra, mấy ngày nay bầu không khí học tập giữa các lớp khá là rõ rệt.

Hề Trì ôn tập ở chỗ Tang Du đến mười một giờ rưỡi, đợi hành lang chẳng còn miếng âm thanh nào, cậu mới đi xuống lầu.

Ngoại trừ mấy ngày buồn ngủ đến nỗi cả người không thể tỉnh táo ban đầu, khoảng thời gian này, chủ yếu giờ này Hề Trì mới quay về phòng.

Trái lại không phải vì Giang Lê, mà do ở lầu bốn toàn là học sinh của Nam Sơn.

Bởi vì nguyên nhân sáp nhập, ký túc xá của trung học Sơn Hải cũng được tiến hành hợp nhất, mặc dù vẫn dựa theo trình tự lớp để phân chia, nhưng có lẽ là do lo lắng học sinh không thích ứng hoặc đã có cảm tình, nên vẫn cố hết sức thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, chỉ đổi tầng ký túc xá, số lượng thành viên trong phòng căn bản không thay đổi, từ tầng một đến tầng bốn là của Nam Sơn, tầng năm đến tầng tám là của Tây Sơn.

Chuyện ở lễ khai giảng gây ra ồn ào huyên náo, vì để giảm bớt phiền phức, sau khi thương lượng, Hề Trì và Giang Lê liền thống nhất không được xảy ra sai lầm nào trong thời gian này, mãi cho đến hôm nay --

Hề Trì đi đến cửa phòng 403, lấy chìa khóa đang định mở cửa, đằng sau đột nhiên truyền tới tiếng cửa mở cái "két".

Bị âm thanh đó làm cho hơi hoảng, chìa khóa của Hề Trì trượt khỏi lỗ, không thể nhét vào.

Hứa Vân Duệ vừa bị mấy đề thi tra trấn đến thương tích đầy mình, định ra ngoài vươn vai hít thở không khí trong lành một cái, vừa mở cửa đã trông thấy Lê ca đứng trước cửa phòng 403.

"Lê ca, cậu vừa chơi bóng về đấy à, mấy cái đề thi hôm nay của lão Phó......"

Hứa Vân Duệ đột nhiên xịt keo.

Khoan đã, có chỗ nào đó sai sai phải không?

Tóc Lê ca của cậu ta ngắn hơn một chút có phải không?

Bóng lưng này thoạt nhìn sao mà không giống của Lê ca lắm, giống của......

Hứa Vân Duệ đột nhiên bật cười một tiếng không đầu không đuôi.

Ha, cười chết mất thôi, chắc chắn là bị đống bình luận "Bí thư trưởng Tây Sơn ngủ chung với Lê ca của bọn họ" mà chị Tĩnh cáp màn hình trên diễn đàn gửi vào trong group tẩy não rồi, thế mà vào mười một giờ rưỡi tối cậu ta lại trông thấy bí thư trưởng Tây Sơn cầm chìa khóa mở cửa phòng ngủ của Lê ca.

Quả nhiên không nên làm quá nhiều đề thi, làm nhiều rất dễ tẩu hỏa nhập ma xuất hiện ảo giác.

Hứa Vân Duệ day day huyệt Thái dương của mình, thu lại bước chân bước ra ngoài, sau đó đóng cửa lần nữa, sau đó lại mở cửa.

Lần này, cửa đối diện cũng đồng thời mở ra.

Nhưng người mở cửa ra, không phải là "ảo giác" đứng trước cửa, mà là người ở trong cửa, Lê ca của cậu ta.

Ánh sáng từ hai căn phòng hắt qua hai cánh cửa cùng rọi lên mặt đất, đỉnh đầu là đèn chiếu sáng chói lòa cả mắt, ba luồng ánh sáng chồng lên nhau, rọi cho vị trí trước mắt Hứa Vân Duệ vô cùng sáng sủa, sáng đến mức đủ để cậu ta trông thấy khuôn mặt của người ngoài cửa.

Trong đầu Hứa Vân Duệ chỉ hiện lên hai câu.

Sao lại là tui!!!

Mọe nó sao lại là tui!!!

- -----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Vân Duệ: Sao lần nào người bắt gặp cũng là tui!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play