Mình nên bắt đầu nghiêm túc quay lại kế hoạch tán tỉnh Doyoung.
Junkyu đã đưa ra kết luận như vậy sau khi trở về từ buổi chiều tâm linh ở chỗ Phù thủy của Yoshi.
Trước hết, cần phải nâng cấp kế hoạch hiện tại lên một tầm cao mới.
Junkyu không phải là một người có kinh nghiệm tình trường quá phong phú. Trước đây học suốt các năm từ Tiểu học, đến Cấp Hai, Cấp Ba, rồi Đại học, anh cũng được nhiều nữ sinh để ý đến. Diễn đàn confession của trường không thiếu những bài đăng tìm thông tin của anh. Tuy nhiên, Junkyu chưa bao giờ thật sự yêu đương ai cả.
Mỗi khi có một nữ sinh tới gửi một bức thư tình cho Junkyu, vì không biết nên trả lời người ta như thế nào, nên lần nào anh cũng nhờ Jihoon ra tay từ chối hộ.
Có điều, nhờ từ chối hộ còn ổn, đến cả việc tán tỉnh cũng nhờ Jihoon luôn thì có hơi quá đáng.
Thế nên, dù nhìn bề ngoài Junkyu có vẻ không khác gì một tên trap boy thứ thiệt. Nhưng thực tế thì nửa chữ yêu cũng không biết viết như thế nào.
Lần trước, để có được chiêu tặng trà sữa cho nguyên văn phòng Doyoung, anh cũng đã phải dành cả một ngày trời để tham khảo cách làm của cư dân mạng. Nhưng đối với tình trạng bây giờ, khi không còn cơ hội để quay trở lại văn phòng của Doyoung mỗi sáng sớm nữa, thì cách thức này cũng không mấy hữu dụng.
Tán tỉnh ngại ngùng kiểu mỗi ngày một ly trà sữa, Doyoung không đổ. Tán tỉnh kiểu trực diện, đòi em bế thẳng về nhà rồi nửa đêm nói lời yêu thương, em cũng không hề hấn. Thế thì chỉ còn cách là sử dụng sự trợ giúp của người quen thôi.
Mà người quen ở đây đương nhiên không ai khác ngoài Jeongwoo và Junghwan rồi.
Junkyu tính cách hướng nội, nhưng lại rất nhanh thích ứng. Thời gian nằm ê mặt ở văn phòng Doyoung cũng đã giúp anh thu thập được số điện thoại của tất cả đồng nghiệp. Trong phạm vi đó, thì hai đứa nhỏ trên là dễ dụ nhất.
Cái ngày anh hẹn gặp hai đứa em rồi nhờ tụi nó đưa ra lời khuyên, trong khi Junghwan vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, miệng cứ liên tục đưa ra câu hỏi: "Anh thích Doyoungie nhà em ấy hả?", thì Jeongwoo đã đưa ra một ngàn lẻ một kế sách mà cậu thu thập sau nhiều năm làm quân sư tình trường.
"Theo tính cách của anh Doyoung ấy mà, nếu muốn chơi trò yêu đương với ảnh thì dễ, nhưng muốn yêu thiệt thì khó lắm."
Jeongwoo vẫn thao thao bất tuyệt trong khi Junkyu lấy một cuốn sổ tay ra chép lại từng ghi chú đầu dòng.
"Đúng vậy, anh cũng nghĩ thế."
"Anh Doyoung mà muốn, ảnh sẽ đi tán tỉnh người ta, chứ không ai tán ảnh lại nổi đâu. Ảnh là ông thần thả thính dạo đó."
"Nhưng em ấy chưa bao giờ tán tỉnh anh cả."
"Đó là vì anh hấp tấp đó quá. Đáng lẽ anh phải đợi ảnh giăng bả trước rồi mình mới bắt đầu thả lại, như vậy mới hài hòa."
Junkyu gật gật đầu, đúng là có lẽ anh đã hơi vội vàng lúc mới gặp nhau.
"Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
"Còn thế nào nữa. Đương nhiên là phải có tụi em ra tay rồi."
Vừa nói Jeongwoo vừa vỗ vỗ bả vai Junkyu, điệu mặt ra vẻ 'may mà anh gặp tụi em sớm.'
Vậy nên sáng sớm hôm đó, mọi việc xảy ra đều theo đúng quy trình đã đề ra của Jeongwoo.
Junkyu không chắc lắm về kế hoạch này, nhưng Jeongwoo đã có lòng như vậy, anh cũng phải thử một lần cho biết.
Khi Doyoung và Junkyu bước xuống bãi đỗ xe, Junkyu run rẩy dẫn em đi ngang qua cả bãi xe máy, rồi xe hơi, để rồi dừng lại ở một bãi đỗ xe đạp.
Anh từ từ mở khóa chiếc xe đạp duy nhất trong góc, rồi dắt nó ra đứng trước mặt Doyoung,
"Hì. Hôm nay anh đi xe đạp đến đây."
Doyoung thấy chiếc xe đạp thì ngơ hết cả người, đứng như trời trồng suốt một phút mốt. Đến khi hoàn hồn về lại, em cũng chỉ phát ra được hai tiếng 'ha ha'.
"Thôi tôi đi xe buýt." Doyoung bặm môi mình rồi bắt đầu sải bước về phía lối ra, nhưng cũng nhanh chóng bị Junkyu ngăn lại. Em tự hỏi hôm nay mình đã bị ngăn lại bao nhiêu lần.
"Anh nghe Jeongwoo nói em không biết đi xe buýt mà. Em chê xe đạp của anh sao?"
Doyoung nhìn vào chiếc xe đạp rồi lại nhìn vào Junkyu, tự hỏi không biết anh có đang nhận thức được tình hình lúc này hay không nữa. Không phải tôi chê xe đạp của anh, mà là hai người đàn ông nhân viên văn phòng, ai lại chở nhau trên chiếc xe đạp màu xanh chứ. Mấy câu hát 'ngày xưa em bán sữa đậu nành, ngày xưa em đạp chiếc xe màu xanh' cứ vậy mà văng vẳng vào tai của Doyoung.
"Chúng ta có phải học sinh cấp ba đâu mà lái xe đạp về nhà?"
Junkyu nghe vậy thì không đồng tình: "Xe đạp đâu có phân biệt độ tuổi."
Doyoung biết mình không nói lý được, rồi nghĩ đến vẻ mặt của Jeongwoo khi nằm lăn lóc ở trên bảo tàng, lại tặc lưỡi cho qua. Mà Doyoung cũng không biết đi xe buýt thật. Có một lần hồi đại học em cũng ngồi trên xe buýt, nhưng lên xe không hiểu kiểu gì ngồi một lèo tới trạm cuối. Lúc đó đã là chuyến xe cuối cùng của ngày, mà Doyoung thì cả người không còn một xu nào dính túi, điện thoại cũng hết sạch tiền. Sau lần đó, em thề rằng sẽ không bao giờ leo lên xe buýt một lần nào nữa.
"Thôi được. Đi thôi."
-
Theo logic của Jeongwoo, thì không gian lý tưởng là thứ quan trọng nhất tạo nên một mối tình. Trong đó, mối tình công sở coi như đã thất bại, thì phải cho Doyoung trải nghiệm lại cảm giác của mối tình đầu.
Hình ảnh của mối tình đầu trong lòng Jeongwoo là hai người học sinh cấp ba, chở nhau đi bằng xe đạp, trên đường đi nói chuyện luyến tiếc không ngừng.
Nhưng trong đầu Doyoung, mối tình đầu là cái người đàn ông tay cầm túi rác, làm thêm ở quán café gần trường học.
Doyoung cũng không chắc đó có được gọi là mối tình đầu hay không, vì theo lý thuyết thì em cũng chỉ gặp người đó ở trong một giấc mộng dài. Nhưng suốt cả một kiếp này, thì thời học sinh lên tới đại học, em thật sự đã học tập và làm việc chăm chỉ tới mức không nghĩ đến chuyện yêu đương.
Vậy nên khi ngồi lên chiếc xe đạp màu xanh sau lưng Kim Junkyu, em đã không nghĩ rằng không gian kiểu này có thể tạo nên một chút lãng mạng nào.
Ở đằng sau lưng Junkyu, em nhận ra rằng eo của người này nhỏ đến mức đáng ngờ. Doyoung lấy bàn tay mình ra ướm thử, sau đó lại dùng cả cánh tay ra đo. Đến mức như thế này thì chỉ cần một cánh tay của em là có thể ôm trọn vòng eo này.
Junkyu đạp xe đạp mệt đến nỗi quên luôn cả bài tập mà Jeongwoo giao. Đến nửa đường, anh mới phát hiện ra là từ lúc nãy đến giờ cả hai vẫn chưa nói với nhau được câu nào.
"Anh bảo," lúc Junkyu quay đầu lại định bụng sẽ bắt chuyện với Doyoung, thì loạt hành động dùng cánh tay đo eo của em đã bị anh thu hết vào mắt. Junkyu bất ngờ, dừng gấp xe lại, khiến cho cả người Doyoung mất đà, hai tay đang không bám vào yên xe nên ngã nhào vào lưng của Junkyu. Hai cánh tay lúc nãy còn đang đo đo nắn nắn cũng vừa vặn ôm eo Junkyu chặt cứng.
"Anh làm gì thế?" Doyoung bị đập đầu vào lưng Junkyu bất ngờ thì tỏ ra khó chịu, nhưng lúc em nói ra mấy câu này, tay vẫn còn đang nắm chặt cả vòng eo của anh.
Hôm Junkyu say xỉn rồi nằm ngủ tại nhà em, anh đã kéo tay Doyoung rồi ôm trọn vào lòng. Tuy nhiên những điều đó Junkyu không hề biết, nên bây giờ khi được crush của mình ngồi sau xe đạp ôm eo mình chặt cứng, thì môi Junkyu mấp máy không nói ra được lời nào, hai má ửng hồng lên như gái mười tám, đôi mươi.
Có lẽ là tại không gian lãng mạng đến phát điên. Hoàn cảnh lúc này không khác nào một bộ phim truyền hình thanh xuân vườn trường kinh điển. Đến cả Doyoung cũng nhận ra rằng mình nãy giờ vẫn còn đặt tay lên eo Junkyu, nhưng không khí mờ ám bao bọc xung quanh họ làm em không hề nghĩ đến chuyện sẽ buông tay ra khỏi.
Chưa kịp đợi Doyoung hành động tiếp, Junkyu cũng không nói không rằng mà đạp xe lao thẳng, làm Doyoung sợ đến mức ôm chặt hơn nữa vào người Junkyu.
"Từ đã, Junkyu, đi chậm lại." Doyoung hét lên trong tiếng ù ù của gió tràn qua hai bên màng nhĩ, không chắc rằng Junkyu có nghe được hay không. Nhịp tim của cả hai càng lúc càng tăng cao, điện thoại trong túi quần của em cũng bắt đầu rung lên từng hồi như tiếng tim em đập. "Đợi đã, em có điện thoại, dừng xe một chút."
Khi xe đạp dừng hẳn, Doyoung nhấc điện thoại lên thì nhìn thấy Hyunsuk gọi đến. Doyoung ngoan ngoãn nghe máy, rồi ngoan ngoãn nhận thông báo rằng hôm nay không cần phải về công ty nữa.
Lúc cúp máy xong, em ngước mặt lên nhìn Junkyu đang quan sát mình chăm chú. Đạp xe được một đoạn đường ngắn mà hai trán anh đã đổ đầy mồ hôi, hai bên má lúc nãy chỉ ửng đỏ lên một chút, thì giờ đã biến thành một trái cà chín rục.
Doyoung không nhịn được hình ảnh trước mắt mình, vốn định mắng cho Junkyu một trận, thì lại phát ra một tiếng cười khúc khích. "Anh bị khùng mất rồi."
Nụ cười của Doyoung trong trẻo như nắng mùa hạ, hai con mắt híp lại thành một vầng trăng, khuôn mặt nhỏ run run lên không ngớt theo từng tiếng cười nhỏ. Junkyu bất chợt ngẩn người, cảm giác như bao nhiêu cả bầu trời năm mười tám tuổi tràn ào ào về trong trí óc, đưa anh về lại một buổi chiều đầy nắng. Đến giờ anh mới nhận ra, dù Doyoung có tỏ ra mạnh mẽ tới đâu, lạnh lùng đến đâu đi chăng nữa, thì bên trong em vẫn chỉ là cậu bé ngoan ngoãn ở buổi ký hợp đồng lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Giữa đường đi, người ta thấy hai người đàn ông mặc đồ công sở, ngồi trên chiếc xe đạp, cười như không thấy được ngày mai.
"Không phải về công ty nữa à?" Junkyu hỏi.
"Ừm. Sao vậy?"
"Đi ăn trưa với anh không?"
Doyoung hơi nhíu mày giữa nụ cười, rồi tặc lưỡi như thể nhận ra điều gì. "Thôi, để hôm khác nhé."
Cả thế giới cứ như muốn ghép đôi Kim Junkyu với em vậy, nhưng em thì chưa sẵn sàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT