Trong một viện nhỏ, mấy chục cung nữ mặc cung trang màu xanh nhạt cỡ mười mấy tuổi đang đứng trong viện, mỗi người đều co cổ lại như chim. Một mama mặc một cung trang đơn giản màu xanh xám với khuôn mặt nghiêm túc và dữ tợn quét qua tất cả các cung nữ với ánh mắt sắc bén.

Phía sau mama, một cung nữ mười bảy, mười tám tuổi với dung mạo vô cùng xinh đẹp bị hai tên thái giám bịt miệng và đè lên băng ghế, hai thái giám đứng hai bên cầm cây gậy gỗ sơn mài đỏ dày.

“Tất cả mau mở to mắt nhìn, đây là kết cục của việc không tuân thủ quy củ trong cung và xúc phạm đến chủ nhân. Đánh nàng đi.”

Mama ra lệnh, hai tên thái giám giơ gậy gỗ lên đánh mạnh. Âm thanh như bị bóp nghẹt của cây gậy chạm vào da thịt vang vọng bên tai, các cung nữ mặt tái nhợt không còn chút máu vì sợ hãi.

Các cung nữ trong cung không dám nhúc nhích, la hét, nhắm mắt, che miệng, hay làm bất cứ động tác nào, bởi vì Mama cứ nhìn chằm chằm vào các nàng, các nàng sợ bản thân sẽ là người tiếp theo. Đôi mắt các nàng mở to khi nhìn cung nữ mỹ lệ kia bị phạt trượng hình.

Mama cũng bước lên phía trước và rút miếng vải che miệng của cung nữ mỹ lệ ra, tiếng thét thảm thiết của nàng vang lên, khiến tất cả các cung nữ khác đều run rẩy vì sợ hãi.

Tiếng gậy đánh lần lượt vang lên, nhưng tiếng thét của cung nữ xinh đẹp càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cũng biến mất. Máu chảy ra từ nàng nhuộm đỏ băng ghế và sàn nhà.

“Mama, đã tắt thở.”

Sau khi cung nữ đó không còn thanh âm, một thái giám thăm dò hơi thở của nàng và nói với Mama.

"Chết rồi, vậy kéo xuống đi." Mama nói, thanh âm kia truyền vào tai các cung nữ đang đứng tựa như tiếng của ác ma địa ngục.

Hai thái giám kéo cung nữ đã tắt thở ra khỏi băng ghế, đột nhiên một cái chân đẫm máu rơi ra.

"A!”

Lam Yến tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

“Mới sáng sớm mà la gì thế, làm người ta sợ chết khiếp.”

"Nếu nàng đánh thức chủ tử, coi chừng mạng của ngươi. Chính ngươi tìm chết nhưng đừng liên lụy chúng ta.”

“Lam Yến, ngươi lại gặp ác mộng sao? Đã lâu như vậy, ngươi vẫn còn gặp ác mộng.”

“Lam Yến, nhanh tắm rửa đi, lát nữa Mama sẽ đến đây.”

Giọng nói của các thiếu nữ thay nhau vang lên, Lam Yến lau mặt để tỉnh táo lại. Trời còn chưa sáng, trong phòng thắp nến mờ ảo, Lam Yến thấy các cung nữ ở cùng phòng với nàng đã dậy rồi, Lam Yến cũng nhanh chóng trèo ra khỏi giường, vội vàng tắm rửa, chải đầu thay quần áo.

Sau khi sửa soạn xong, Lam Yến cùng các cung nữ khác đi ra ngoài, Lý mama đã đợi sẵn các nàng. Đầu tiên là điểm danh, sau đó Lý mama bắt đầu phân nàng việc vặt.

Lý mama: “Được rồi, mau đi thôi, phải dọn dẹp Vĩnh Hòa Cung từ trên xuống dưới trước khi nương nương tỉnh lại. có nghe thấy không?”

Các cung nữ nhỏ giọng đáp lại: “Vâng, thưa mama.”

Lam Yến cùng một cung nữ khác gánh nước từ hai đầu ra bên ngoài chính điện Vĩnh Hòa Cung, làm ướt giẻ rồi bắt đầu lau cẩn thận sàn nhà, cửa sổ và các cây cột bên ngoài chính điện, không để sót một tấc nào.

Cung nữ đi cùng Lam Yến đã mấy lần nhìn Lam Yến, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, Lam Yến thậm chí còn giả vờ như không nhìn thấy, chỉ làm việc của mình một cách nghiêm túc và cẩn thận.

Bất kể lạnh hay nóng, mỗi ngày đều lau sàn nhà, cửa sổ và cột trụ bên ngoài chính điện Vĩnh Hòa Cung, Lam Yến sống như vậy đã làm việc được một năm.

Một năm làm nô lệ trong cung là đủ để nàng hiểu rằng nếu nàng muốn sống sót trong cung điện ăn thịt người này, nàng phải thận trọng, nhìn nhiều hơn và nói ít hơn. Không nên có sự tò mò, không nên nhìn thứ không nên nhìn, huống chí là nghị luận về chủ tử.

Cung nữ kia khịt mũi mấy lần, thậm chí còn gọi Lan Yến, nhưng Lam Yến không để ý đến nàng, cung nữ kia cũng khó chịu.

“Thật là một người gỗ, không thú vị.”

Lam Yến mặc kệ nàng, nàng xoay người lau người sang bên kia.

Lam Yến khác với cung nữ kia. Cung nữ kia mới là người nhà Thanh thật sự, Lam Yến thì không phải. Nàng mượn xác hoàn hồn, thân thể của nàng là người Thanh triều, nhưng linh hồn của nàng là từ thế kỷ 21 xuyên qua.

Kiếp trước, Lam Yến là người miền Nam, sau khi tốt nghiệp đại học ở Tokyo thì ở lại Tokyo làm việc.

Nàng nhớ rằng đã là cuối năm nghỉ phép năm, và nàng bắt tàu cao tốc về nhà. Bởi vì hành trình về nhà từ Tokyo tương đối dài, và nàng mệt mỏi vì làm thêm giờ vào cuối năm, nàng đã đặt chỗ ngồi sớm, chỉ để có thể nằm xuống và ngủ suốt đường về nhà.

Nàng nhớ rõ mình đã lên xe buýt và tìm chỗ ngồi của mình, và sau một lúc nàng nằm xuống, nàng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, nàng nghĩ rằng mình đã đến nhà ga và nên xuống xe, nhưng khi nàng mở mắt ra, nàng thấy rằng mình đang ngủ trong một căn phòng cổ kính, và nàng đang ngủ trên giường. Lam Yến nhìn xung quanh, cũng như những người xung quanh, nhìn quần áo và kiểu tóc của họ, nghe họ nói, nàng nhanh chóng nhận ra rằng mình đã xuyên không, xuyên đến triều đại nhà Thanh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play