Lương Chính rốt cuộc mất hết kiên nhẫn nói năng nhẹ nhàng, trước khi Hứa Duệ Hà đứng ra cứu cánh cho đứa con ngu ngốc của bà ta thì đã nghe ông nói: “Không có lần lừa gì nữa! Từ hôm nay con an phận ở trong nhà cho ta cho đến ngày cưới, đâu cũng không được đi!”
“Ông à, nó còn phải đi học mà…”
Hứa Duệ Hà thật sự cuống rồi.
“Bà thấy nó có chịu học hành đàng hoàng không!? Suốt ngày lông ba lông bông ngoài đường!”
Lương Chính dựng mày lên trừng bà ta.
Hứa Duệ Hà chưa từng bị ông ta đối xử hung ác như vậy đều có chút sợ.
Cũng bởi những năm nay bà ta sống quá tốt, thế nhưng quên mất người đàn ông này làm gì phải kẻ có tình người. Đụng tới lợi ích của Lương gia liền giống như cắt thịt trên người ông ta vậy. Chút thịt đó lại không thể theo ông ta xuống mồ. Tương lai nó sẽ là của con trai bà…
Hứa Duệ Hà nghĩ đến đây, rốt cuộc không còn cường ngạnh cái gì cũng muốn chỗ tốt nữa.
Bà ta cúi đầu, đứng dậy lôi kéo tay Lương Thục: “Đi con gái. Đừng chọc ba con tức giận nữa.”
“Con…”
“Giờ đến lời của mẹ con cũng không nghe sao!??”
Lương Thục sững sờ nhìn vào đôi mắt quằn quện tơ máu của bà, rốt cuộc chịu nín.
Hứa Duệ Hà không nói gì nữa, mạnh mẽ lôi cô ta đi. Lúc đi ngang qua Lương Chính còn cười lấy lòng nhìn ông ta: “Anh yên tâm đi làm chuyện khác, em nhất định sẽ khuyên được nó.”
“Đi đi.”
Lương Chính còn có thể nói gì nữa. Mà ông ta cũng không có cái kiên nhẫn đó liền xua tay thúc giục.
“Mẹ! Con không muốn!”
Lương Thục nhịn một đường, vừa vào đến phòng đã nhảy dựng lên.
Hứa Duệ Hà bị cô ta làm cho bùng nổ, ấm ức không chịu được. Nó không muốn, bà sao lại muốn chứ!
Hai đứa con bà tốt chính là đang chứng minh cho người ta thấy cuộc sống của bà ta phong quang thế nào, mẫu bằng tử quý chính là nói như vậy.
Bà ta hơn ai hết không muốn gả Lương Thục cho Cảnh Minh kia.
Gã Cảnh Minh kia nữa, không phải rất chấp nhất với tiện chủng Lương Doanh sao, còn chưa làm gì đã bỏ cuộc! Đúng là vô tích sự! Còn đánh chủ ý lên con bà!
“Mẹ! Mẹ nỡ nhẫn tâm nhìn con gã cho hắn ta sao!?”
“Con không đi đâu!”
“Con có chết cũng không lấy hắn!!”
“Con im miệng ngay!”
Hứa Duệ Hà bị cô ta làm lùng bùng cả đầu óc, không nhịn được dựng mày quát ầm lên.
Nhưng lần này Lương Thục giống như có ý thức bà ta sẽ không đứng về phía mình, cứ như điên rồi mà không ngừng la hét.
“Mẹ vậy mà thật muốn con gả cho hắn!”
“Mẹ có phải là mẹ của con không!?”
Chát!
“Đồ thứ bất hiếu!”
Hứa Duệ Hà tát xong còn không quên giận dữ mắng.
Thấy Lương Thục không thể tin được, lại mắt rưng rưng đầy tủi thân, bà ta đau lòng con, nhưng bà ta cũng khó chịu vậy. Bà ta làm bao nhiêu chuyện, kết quả là đổi được từng câu chất vấn không biết suy nghĩ của con gái bà.
“Nếu không phải mẹ là mẹ của con thì con sẽ có ngày hôm nay ư!?”
“Con muốn gì có nấy, Lương Doanh kia còn chẳng bằng! Đều là mẹ con đánh đổi về!! Con đã làm gì cho mẹ!??”
“Mẹ…”
Lương Thục bị vẻ tổn thương của bà làm cho nghẹn ngào.
“Con gái ngoan, mẹ đã cố hết sức rồi.”
Hứa Duệ Hà nửa đau lòng nửa lại quyết tuyệt lau nước mắt cho cô ta vừa khuyên: “Mẹ biết con không thích Cảnh Minh kia, mẹ cũng không muốn con gả cho hắn. Nhưng nếu con không gả thì Lương gia ta sẽ sụp đỗ. Đến lúc đó con phải ăn ít đi, mặc ít lại, còn không thể tiêu sài hoang phí, con có chịu được không?”
Lương Thục lắc đầu nguầy nguậy.
“Mẹ đã nghĩ rồi, con cưới hắn cũng không phải không tốt. Có Lương gia phía sau, gã vẫn phải nể mặt mà yêu thương con, không thì cũng không bạc đãi con. Các con cũng không ở lại trong Cảnh gia mà sẽ ở riêng, con không cần sợ đụng chạm người nhà họ Cảnh, không cần lo mất mặt. Con hiểu không?”
Hứa Duệ Hà vừa dụ vừa dỗ.
Lương Thục mặc dù bị đánh đến ngu nhưng vẫn cảm thấy lời mẹ có chỗ nào không đúng, muốn lắc đầu lại bị ánh mắt của bà dọa ngược về.
“Con ngoan, mẹ sẽ không để con chịu oan ức.”
Vì tương lai của ba mẹ con chúng ta, con chịu khó chút đi…
…
Chuyện Lương Thục thật sự phải gả cho Cảnh Minh qua ngày hôm kia Lương Doanh mới nghe Mục Thanh nói.
Cô không chút nào bất ngờ, đương nhiên sẽ không bày tỏ thái độ. Ở trong mắt Mục Thanh ngược lại giống như cô không thèm quan tâm. Mà quả thật là vậy.
“Chưa chắc Lương Thục đã chịu ngồi yên.”
Ban đầu lúc cô bổ thêm một đao cho Cảnh Minh cũng chỉ là tiện tay, bản thân cô không hề để bụng chuyện này trong lòng chút nào. Mặc kệ Cảnh Minh có cưới Lương Thục hay không, miễn không phải cô thì nó chẳng liên quan gì tới cô cả. Mặc dù kết quả này mới là tốt nhất.
“Nghe đâu cô ta bị nhốt trong Lương gia, vì Lương Chính sợ cô ta bỏ trốn.”
Mục Thanh hờ hững nói. Chút chuyện này không cần thiết phải hả hê.
“Đúng rồi, tôi đã điều tra người họ Trương mà em nói.”
Bỗng nhiên anh lái qua chuyện khác, Lương Doanh kinh ngạc vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Báo thù cho vợ!
Lương cô nương: “”~""
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT