“Tôi ăn xong rồi, muốn đi dạo một chút. Dì với anh chậm rãi nói chuyện.”
Không biết họ nghĩ gì, Lương Doanh lau miệng xong liền đứng lên nói.
“Mười hai giờ em cứ vào phòng bên cạnh mà ngủ trưa.”
Mục Thanh không cản, nhưng dặn.
“Tôi biết rồi.”
Lương Doanh ngoan ngoãn đáp, chào Đặng Lệ Nguyệt rồi không chút chần chừ đi ra ngoài.
Giang Tiềm vội vã đi theo.
Nói đùa, lúc này hắn còn ở lại không phải quá không thông minh. Cả vợ sếp cũng biết điều mà đi rồi. Hã𝑦 𝘵ì𝙢 đọc 𝘵ra𝑛g chí𝑛h ở ﹢ TRu𝗠T R𝗨𝙔𝚎𝘕﹒V𝘕 ﹢
“Lương tiểu thư, cô không căng thẳng à?”
Lương Doanh sau khi ra khỏi văn phòng liền đi đến bên cạnh cửa sổ bằng kính có treo hai bồn Điếu Lan xanh mượt lơ đễnh nhìn ra ngoài thành phố từ trên cao, đó là một trải nghiệm rất lạ. Bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi này, cô khẽ khựng lại một chút.
Căng thẳng?
Chẳng lẽ cô phải nói bởi vì cô từng trải qua một lần nên không thấy căng thẳng nữa ư?
Nói vậy thật ra không quá đúng, cô cho rằng là bởi vì cô chưa có thứ tình cảm kia với Mục Thanh. Nếu cho cô thêm một thời gian nữa, cô yêu anh, cô cũng sẽ hồi hộp khi người thân của anh, sẽ sợ họ không thích mình. Đời trước cô không hề căng thẳng khi gặp cha mẹ Cảnh Minh, bởi cô cũng không yêu hắn.
Hoặc cũng có lẽ là do tính cách cô lãnh đạm thật…
“Tôi muốn biết một chút về Mục gia.”
Lương Doanh không đáp mà lại hỏi.
Giang Tiềm nhìn cô một cái, vẫn biểu tình trước sau như một, hắn chán nản nhún vai, sau đó mới đáp: “Mục gia khởi điểm không phải ở trong nước, ban đầu họ là một thế gia Hoa Kiều ở nước ngoài, Mục thị cũng là có tiếng ở nước ngoài trước rồi mới thẩm thấu ngược vào trong nước. Mặc dù mang trong người dòng máu Hoa quốc nhưng bất kể là ai chân ướt chân ráo bước vào định cư ở một nơi đều dễ bị chèn ép, Mục gia ban đầu cũng vậy. Có điều họ không giống Lương gia các cô, gia tộc rất đông người, chỉ cần ba nhánh là đủ đứng vững ở H thành, ngang hàng với nhiều thế gia khác rồi.”
“Sau khi du nhập vào H thành, Mục gia về nước chỉ có một nhánh là ông nội của sếp, Mục Bằng. Mục thị ở H thành xem như là cơ ngơi ông tự mình gầy dựng lên, dựa trên nền móng Mục gia nhân lực đông đúc. Mục gia ở nước ngoài chỉ có lúc đầu, sau đó đều chưa từng nhúng tay vào Mục thị ở H thành, cho nên sếp hiện tại là người thừa kế Mục gia ở H thành đời này. Ông nội sếp có ba người con trai, hai người còn lại trừ ba của sếp sau khi trưởng thành đều rời khỏi H thành, mở chi nhánh Mục thị ở những thành phố khác. Ba Mục chỉ có mỗi sếp là con.”
Giang Tiềm sơ lược khái quát xong lịch sử Mục gia, nhìn đến thì thấy Lương Doanh đang ngẩn người. Hắn không khỏi hoài nghi nãy giờ cô có nghe hay không. Cái biểu cảm kia của cô thật sự rất dễ lừa người.
Nhưng thật sự Lương Doanh có nghe.
“Tôi biết rồi.”
“…”
Đơn giản vậy thôi hả?
“Mục gia có thúc giục Mục Thanh kết hôn không?”
Người đàn ông kia năm nay đã ba mươi rồi. So ra còn lớn hơn Cảnh Minh dù bề ngoài Cảnh Minh có vẻ già hơn anh nhiều. Chắc là do không bận lòng nhiều đi… Lương Doanh nghĩ thầm. Cảnh Minh suốt đời đều lo mưu toan đứng vững tại Cảnh gia, còn Mục Thanh sinh ra đã định là người thừa kế.
Giang Tiềm lúc này mới có hứng thú nè. Vừa nghe cô hỏi liền tươm tướp: “Đổi lại là cha mẹ nào có con trai đã lớn tuổi ai không mong con mình kết hôn, sinh con cho mình có cháu bế chứ. Cho dù tư tưởng của Mục gia rất rộng mở, do hấp thu lối sống của nước ngoài thì Mục phu nhân lâu lâu vẫn sẽ nói vài câu. Cùng lắm chỉ không có quá đáng, ép sếp phải đi xem mắt, giới thiệu người cho sếp thôi.”
“Có điều bây giờ đã có cô rồi, còn muốn có cháu nữa. Tuy rằng có hơi đột ngột nhưng tâm lý phu nhân rất mạnh mẽ, sẽ chấp nhận ngay thôi.”
Lời này Lương Doanh không dám tùy tiện lắc đầu hay gật đầu, mà cô cũng không có nhiều cảm xúc cho lắm. Đúng là cô đang mang huyết mạch Mục gia đó, đứa bé này không giống kiếp trước, sớm muộn gì vẫn phải nhận tổ quy tông thôi. Nhưng cô thì…
“A, trợ lý Giang? Trợ lý Lương? Sao hai người lại đứng đây thế?”
Đúng lúc này đám trợ lý đi ăn trưa về, không khí bên ngoài văn phòng nhất thời nhộn nhịp lên, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa họ.
Vốn dĩ Lương Doanh cũng không định nói gì thêm, bỗng nhiên cô nhìn thấy trên tay đám trợ lý mỗi người cầm một ly nước ép, còn có cả sữa chua không giống hàng đóng gói đại trà, ánh mắt cô không khỏi nhìn chuyên chú.
Cô hơi thèm. Mới nãy cô chỉ bấm bụng ăn một chén cơm.
“Trợ lý Lương muốn ăn à? Này là sữa chua do căn-tin công ty làm đó, vừa sạch vừa ngon, không chất bảo quản.”
Trợ lý Đinh bắt được ánh mắt của cô, có chút không chắc chắn lắm hỏi.
Lương Doanh không có che giấu, nghĩ gì nói nấy: “Chúng có những vị gì vậy?”
Trợ lý Đinh thấy cô tiếp lời mới đầu có hơi giật mình, nhưng vẫn đúng mực nói: “Có vị việt quốc, vị kiwi, vị chanh dây.”
“Nãy cô chưa ăn no đúng không? Muốn ăn gì, tôi đi mua cho cô.”
Giang Tiềm biết rõ, hắn hỏi.
Lương Doanh lắc đầu nói: “Tôi đi với anh.”
“Được.”
Giang Tiềm không có ý kiến, khẳng khái vung tay dẫn đầu đi vào thang máy, để lại một đám trợ lý trước sau nhìn nhau, sau đó bát quái trau đầu vào xì xầm.
Lúc này bên trong văn phong cũng là một mảnh khẩu chiến trong căng thẳng.
…
Kịch trường:
Tưởng tượng mười phút sau: Chiến trường tan hoang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT