“Anh Minh, em tin anh. Em vui lắm, cuối cùng em đã đợi được ngày anh đáp lại em rồi!”
“Khả Hân, đã khiến em chịu oan ức rồi.”
Ở nơi Cảnh Minh không thấy, ả đàn bà đang nép vào lòng hắn trong mắt lại toàn là toan tính cùng điên cuồng, chấp nhất.
…
“Sếp, bao giờ sếp đến công ty?”
Chín giờ vẫn chưa thấy sếp mình đâu, Giang Tiềm thật tình không thể tin được. Sếp mình trước nay luôn mẫu mực sẽ có ngày đi muộn.
Không chỉ sếp, vợ sếp mới nhậm chức cũng vậy.
À thì, vợ chồng người ta đương nhiên sẽ đi cùng nhau, hắn biết rõ Lương Doanh đến công ty chỉ là do sếp không nỡ xa vợ nhưng lại không nhịn được khi nhìn thấy người tài bị mai một mà muốn gào thét. Sếp thật độc tài!
“Từ giờ dời lịch làm việc của tôi lên mười giờ đi. Nếu tôi có đến sớm cũng sẽ giải quyết hợp đồng cần phê duyệt trước.”
“…”
Sếp à, đến sớm của sếp vẫn là đến muộn so với người ta đó. Nhưng hắn cũng chỉ dám oán hận trong lòng chứ có dám nói gì đâu. Khóc không ra nước mắt! Cứ nghĩ sếp có thêm một trợ lý thì công việc của hắn sẽ ít đi, ai biết lại nhiều hơn!!!
“Mục Thanh, có phải đã muộn rồi không?”
Bên trong biệt thự, Mục Thanh vừa cúp điện thoại với Giang Tiềm liền nghe thấy âm thanh của vợ.
Anh vừa nhìn lên đã thấy Lương Doanh một bộ lơ mơ chưa tỉnh, áo ngủ trể hẳn qua một bên để lộ bờ vai trần trắng mịn hút mắt người. Lại dời xuống, nửa đôi chân nuột nà lộ ra bên ngoài làn váy như mang theo lực hút kinh người. Mục Thanh phải gắng lắm mới đem ánh mắt mình dời đi.
Không được đâu, vợ đang có thai, không thể manh động.
Anh vừa nghĩ vừa đi tới, đỡ cô trước khi cô lơ mơ đạp hụt bậc tam cấp, giọng điệu mang theo nghiêm khắc nhấn mạnh: “Tôi là sếp, đi muộn không sao hết. Lần sau không được hấp tấp như vậy nữa, phải tỉnh hẳn mới được ra ngoài. Lỡ em vấp phải cái gì té ngã thì sao?”
“A… Tôi xin lỗi.”
Tự nhiên bị răn dậy, Lương Doanh cũng không chú ý đến mình đang bị ôm, bị ăn hờ đậu hũ, vẫn còn trịnh thượng nói: “Tôi nhớ rồi.”
“…”
Vợ quá đáng yêu, làm sao đây!!!
Mục tổng nhịn lại nhịn không đè vợ ra hôn, nhanh nhẹn chu đáo tiễn vợ vào nhà vệ sinh, để vợ đánh răng rồi mới đi ra ngoài hâm lại bữa sáng cho vợ.
Lúc này đã cách thời gian ăn sáng của anh lâu lắm rồi, anh cũng đã ăn nhưng không chút nóng vội đi đánh thức Lương Doanh. Bình thường người giúp việc nấu xong thì về nên bây giờ trong nhà chỉ còn mình họ.
Theo lệ thì giúp việc chỉ giúp anh nấu bữa sáng và bữa tối. Nhiều khi bữa tối cũng không vì anh phải đi ăn cùng đối tác, đi tiệc tùng không dùng được. Nhưng mà bây giờ có Lương Doanh, cô còn đang có thai nên anh quyết định để giúp việc tính toán nấu luôn bữa trưa, để tài xế tới lấy mang đến công ty là được. Như thế cũng tốt hơn là để cô ăn đồ ăn ngoài, đồ ăn công ty anh cũng không nỡ để cô ăn mãi. Phụ nữ mang thai nên được ăn nhiều đồ bổ.
Ở đây thì ngọt ngào biết bao, ở một nơi khác lại không giống vậy chút nào. Ngược lại còn có phần chẳng ra gì.
Bên trên hành lang của một bệnh viện lúc này nhộn nhịp qua lại khá nhiều những người phụ nữ bụng mang dạ chửa, Mục Khả Hân ngồi lẫn ở bên trong lại có vẻ quá đột ngột, đang đợi đến lượt mình.
Lại nói, buổi sáng sau khi cô ta tỏ ra bịn rịn chia tay Cảnh Minh xong liền nhíu mày, mang theo bụng dưới có chút đau đớn chạy đến bệnh viện.
Nhưng đau bụng tại sao lại tới khoa sản?
“Mục Khả Hân?”
Rốt cuộc tới phiên cô ta, Mục Khả Hân vừa được gọi liền đứng dậy, đạp giày cao gót đi vào trong phòng.
Phía sau cô ta không trách khỏi phát ra tiếng dị nghị từ những người phụ nữ mang thai khác, gì mà có thai còn mang giày cao gót, là ngại mệnh của mình cùng đứa nhỏ quá dài ư, cô ta khinh thường bỏ ngoài tai, vẻ mặt kênh kiệu như thể mình cao quý lắm. Phải rồi, cô ta nghĩ rằng chỉ có những người phụ nữ gia cảnh tầm thường mới sợ tới sợ lui, cô ta có một người yêu nhà giàu, sau này sẽ có người hầu theo sát hai bốn trên bảy, sợ gì bị té ngã chứ.
Nhưng cô ta cũng không xem lại mình lúc này bên người đã có ai. Không chỉ vậy cô ta tới bệnh viện còn phải lén lút. Cái thai này ít nhất là tháng thứ ba trung tuần thứ tư mới có thể nói cho cái người gọi là người yêu cô ta biết, để hắn ta đi đổ vỏ cho người khác.
Bên trong phòng khám, cô ta vừa siêu âm xong ngồi xuống trước mặt bác sĩ liền bị bà ấy mắng: “Cô không biết mình đang có thai hay sao còn quan hệ tình dục!? Biết sợ sao còn làm??”
“Vậy nó thế nào rồi!?”
Mục Khả Hân bị mắng đến mặt sượng trân nhưng không thể phát tác, chỉ có thể cắn răng gặng hỏi cho nhanh xong chuyện.
“Nếu có chuyện thì cô đã không ngồi được ở đây rồi!”
Bà bác sĩ hừng hực trừng cô ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT