Diệp Minh Châu buông cổ áo Dịch Chính Hoàng ra, quay đầu nhìn về phía Hàn Minh Hiên đang nở nụ cười đắc ý.
Hàn Minh Hiên liếc nhìn Diệp Minh Châu, sau đó nhìn về phía người luôn im lặng Dịch Cẩn Đình: “Ngoại trừ cổ phần ba cho tôi, những cổ phần rải rác ngoài kia của Thịnh Thế, cũng đang nằm trong tay tôi.”
Cố An Hi kinh ngạc như nghe được chuyện không thể nào, Hàn Minh Hiên sao có thể có nhiều tiền đến mức có thể mua được cổ phần của Thịnh Thế.
Diệp Minh Châu nghe xong như không thể thở được, loạng choạng lùi lại một bước, trước mắt tối sầm lại, toàn thân ngã ngửa ra sau.
“Minh Châu!”
Dịch Chính Hoàng nhanh chóng đỡ lấy Diệp Minh Châu kéo lại, bà cũng không phải là ngất đi, nhanh chóng đẩy lòng ngực đầy chán ghét kia ra, loạng choạng lùi về sau hai bước.
Cố An Hi đứng gần đó, do dự một dây, liền đưa tay ra đỡ lấy Diệp Minh Châu.
Diệp Minh Châu ngơ ngác nhìn Cố An Hi, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Dịch Chính Hoàng ngại ngùng thu tay lại, ánh mắt lo lắng nhìn Diệp Minh Châu, sau đó tâm tình phức tạp ngồi lại ghế sô pha.
Cố An Hi đỡ bà ngồi xuống ghế sô pha, mặc dù trong lòng vẫn có thành kiến nhưng cô vẫn nhẹ nhàng vỗ vào lưng Diệp Minh Châu cho bà bình tĩnh lại.
Dịch Cẩn Đình chỉ hỏi: “Mẹ không sao chứ?” rồi im lặng.
Anh cắn răng rất chặt, nét mặt rất khó coi, nhưng tính nhẫn nại vô cùng tốt, cũng không vì chuyện cổ phần mà chửi ầm lên hay làm hành vi mất đi thân phận.
“Minh Hiên…” - Dịch Chính Hoàng nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt khó coi: “Ba đã cho con cổ phần, tại sao con lại làm như vậy? Ba đã nói với con là không nên dính vào sao?”
Hàn Minh Hiên phớt lờ ông ta, chỉ nhìn về phía Dịch Cẩn Đình: “Dịch Cẩn Đình, mày có cảm thấy khó chịu không?” - hắn ta cười mỉa mai: “Những chứ của cha cậu, đáng lý ra thuộc về cậu, lại bị tôi lấy đi.”
Dịch Cẩn Đình gật đầu: “Anh… xem như có bản lĩnh.”
“Trong lòng khó chịu lắm phải không?” - Hàn Minh Hiên hừ lạnh: “Đây chính là thứ tôi muốn. Cậu chiếm mất thân phận Dịch thiếu gia, bây giờ phảo trả giá.”
“Tôi đây không chỉ đang nắm giữ 20% Thịnh Thế, tôi còn vừa đoạt mấy đơn hàng lớn của Thịnh Thế, và những đơn hàng đó đều là do người cha tốt của tôi đưa cho tôi.”
Gần đây, Thịnh Thế quá nhiều việc, Dịch Cẩn Đình mời Dịch Chính Hoàng về Thịnh Thế giúp anh một tay, vậy mà… đến cùng ông ấy vẫn là phụ lòng tin của anh.
“Dịch Chính Hoàng.” - Diệp Minh Châu thê lương hét lên: “Ông không phải là con người.”
Dịch Cẩn Đình không đáp, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại.
“Dịch Cẩn Đình, cậu đang rất tức giận à?” - Hàn Minh Hiên bật cười.
Dịch Cẩn Đình chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn: “Anh cảm thấy tôi nhỏ mọn như vậy sao?”
“Nói xong chưa?” - Dịch Cẩn Đình giống như dùng hết sự kiên nhân, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.
Hàn Minh Hiên nhíu mày: “Sao?”
Dịch Cẩn Đình mỉm cười, anh mắt đôtj nhiên trở nên lạnh lùng: “Nếu anh đã nói xong, bây giờ đến lượt tôi nói.”
Hàn Minh Hiên cười lạnh: “Dù cậu có muốn nói gì đi chăng nữa thì bây giờ tôi rất vui vì cổ phần Thịnh Thế đã vào trong tay tôi. Tôi có thể tìm cậu gây phiền phức tùy lúc, nghĩ đến liền cảm thấy hả giận.”
“Haha.” - Dịch Cẩn Đình cười chế nhạo: “Hàn Minh Hiên, anh cho rằng tôi có thời gian diễn kịch với anh sao?”
Hàn Minh Hiên nhíu mày, trong lòng có chút co rút, nhìn Dịch Cẩn Đình như đang dò xét là có ý tứ gì?
Dịch Cẩn Đình như một tên lưu manh sờ cằm, không có nói gì.
Anh đang cố gắng kích thích Hàn Minh Hiên, khi cảm thấy đủ, anh chậm rãi nhàn nhã nói: “Anh không có ngu ngốc, hẳn là hiểu được ý của tôi.”
Hàn Minh Hiên híp mắt, còn chưa mở miệng, Dịch Cẩn Đình lại nói: “Anh đào cho tôi nhiều hố như vậy, nếu tôi cho anh sống thoải mái, trong lòng tôi không chịu nổi.”
Dịch Cẩn Đình cười rất rạng rỡ: “Vậy nên tôi cũng đào cho anh một cái hố, cái hố này liền hơi lớn, để có thể chôn anh, để cho anh không bao giờ có thể nhảy lên được nữa. Đây gọi là lấy đạo người trả lại cho người.”
“Cẩn Đình, ý con là gì?” - Diệp Minh Châu khó hiểu.
Hàn Minh Hiên biến sắc, nhưng cũng chưa rối loạn: “Dịch Cẩn Đình, dùng những lời này dọa tôi, tôi không sợ.”
Dịch Cẩn Đình nhếch môi, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi.
Anh chỉ nói hai câu: “Thế nào?” và “Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn Hàn Minh Hiên nói: “Anh sẽ sớm nhận được tin tức mà thôi.”
Vừa dứt lời, điện thoại Hàn Minh Hiên lập tức vang lên.
Hàn Minh Hiên nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Đình sau đó cau mày nghe điện thoại. Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, trở nên u ám xấu xí, như thể bị bóng tối nuốt chửng.
Hàn Minh Hiên không còn giữ được sự bình tĩnh, hướng về phía Dịch Cẩn Đình hét lên: “Dịch Cẩn Đình, cậu đã làm gì công ty của tôi.”
Dịch Cẩn Đình nói với giọng điệu vui vẻ: “Người đó không giải thích rõ ràng cho anh sao? -Anh cười nói: “Được rồi, để tôi nói cho anh biết, H&H của anh, phá sản.”
Gương mặt Hàn Minh Hiên giận dữ đến mức vặn vẹo.
Dịch Cẩn Đình không nhịn được cười khi nhìn thấy gương mặt của Hàn Minh Hiên: “Anh đã đánh cắp được tư liệu đấu giá của tôi, chắc là anh rất tự hào? Đương nhiên tôi rất tức giận, hai cái mối làm ăn đó, tôi thà cho chó còn hơn cho anh. Tuy nhiên, nếu anh không hành động hèn hạ như vậy, tôi cũng không điều tra H&H.”
Dịch Cẩn Đình lười biếng tiếp tục mở miệng: “Thực lực của anh quả thực không tệ, nếu anh không có quan hệ với gia đinh tôi, anh không nhắm vào tôi, tôi có thể là thưởng thức thực lực của anh.” - Anh lắc đầu: “Đáng tiếc…”
“Gân đây H&H luôn nhắm vào Thịnh Thế, tất nhiên là phải bỏ chút tiền ra. Dù thời điểm Thịnh Thế cổ phần giảm đáng kể, nhưng muốn mua 10% cổ phần không phải là chuyện đùa. Nhưng mà, anh lại rất muốn mua những cổ phần kia, vậy nên phải làm thế nào đây? Tất nhiên là phải vay ngân hàng.”
Dịch Cẩn Đình cười rất thỏa mãn: “Những ngày này, tôi bỏ ra một chút tiền âm thầm thao túng giá cổ phiếu của H&H. Bây giờ H&H phá sản, Hàn Minh Hiên, tiền trong ngân hàng để tôi xem anh làm thế nào trả lại.”
“Hàn Minh Hiên, khi anh cảm thấy mình đang thành công, tôi từ phía sau lưng cầm đao đâm anh. Loại tư vị này thế nào? Hy vọng anh sẽ thật tốt hưởng thụ.”
Hàn Minh Hiên sắc mặt tái xanh, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Đình.
Cố An Hi nghe những lời này, không khỏi rùng mình, nhưng cô không cảm thấy Nhị ca đáng sợ, cô… chỉ cảm thấy Hàn Minh Hiên có chút đáng thương.
Vừa rồi Nhị ca nói sẽ đào một cái hố chôn Hàn Minh Hiên, xem ra cái hố này thật lớn. Nhưng mà nếu Hàn Minh Hiên không hành động như vậy thì Nhị ca cũng sẽ không làm như vậy.
Đây giống như một cuộc chiến giữa mèo và chuột. Hàn Minh Hiên tưởng rằng hắn là mèo, nhưng chỉ bất cẩn một chút đã bị con chuột chơi đùa, sau đó lại biến thành một con chuột, chỉ có thể bị Dịch Cẩn Đình ăn hết.
Dịch Chính Hoàng kinh ngạc lẩm bẩm: “Cẩn Đình, sao con có thể…”
Ánh mắt Dịch Cẩn Đình sắc bén: “Như thế nào? Ông chuẩn cho hắn làm tôi, còn tôi không thể làm hắn?”
Dịch Chính Hoàng mở miệng: “Minh Hiên… dù sao cũng là anh trai con.”
Dịch Cẩn Đình không muốn nhắc tới đề tài này: “Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với ông.”
Dịch Chính Hoàng thở dài, cũng không nói thêm cái gì.
“Cẩn Đình.” - Mộ Tuyết lớn tiếng: “Sao anh có thể làm như vậy với Minh Hiên ca? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Anh có biết anh ấy khó khăn như thế nào mới có được tất cả những thứ này không?”
Để Hàn Minh Hiên được ngày hôm nay, để H&H có thể phát triển đến mức này, không ai biết được Hàn Minh Hiên đã khó khăn đến mức nào.
Vậy mà, Dịch Cẩn Đình lại dễ dàng phá hủy.
Đó là một đòn đã kích thế nào với Hàn Minh Hiên?
“Chỉ thế này gọi là tàn nhẫn?” - Dịch Cẩn Đình híp mắt: “So với những gì các người làm với tôi và vợ tôi thì còn kém lắm. Ít nhất, tôi cũng không tàn độc như các người, cũng là không muốn mạng của các người, không phải sao?”
Vẻ mặt Mộ Tuyết ngay lập tức thay đổi: “Tôi không hiểu anh đang nói hươu nói vượn cái gì.”
Cố An Hi cảm thấy chuyện này xem ta vânc chưa xong, cô cảm giác nó liên quan đến chuyện… ba năm trước.
Diệp Minh Châu liền khó hiểu: “Cẩn Đình, con nói cái gì, bọn chúng muốn mạng của con?”
Dịch Cẩn Đình nhướng mày nhìn Mộ Tuyết, lại nói với Diệp Minh Châu: “Con nghĩ mẹ nên hỏi Mộ Tuyết thì mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn.”
Mộ Tuyêt đột nhiên hoảng sợ, cô ta không khỏi nhìn về phía Hàn Minh Hiên, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta rồi quay đi.
Diệp Minh Châu nhìn chằm chằm Mộ Tuyết hồi lâu, lại nói Dịch Cân Đình: “Cẩn Đình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô ta… thật sự hại con?”
Trong lòng Dịch Cẩn Đình khẽ động, đôi môi nhếch lên.
Anh nhìn về phía Cố An Hi, nhìn thấy ánh mắt sáng lên của cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng với cô, sau đó nhẹ giọng: “Bây giờ là tháng giêng rồi, nhắc đến thì hẳn là đã bốn năm.”
Diệp Minh Châu lập tức hiểu ra, đó là chuyện năm đó, Dịch Cẩn Đình thật sự suýt chết, khiến bà sợ hãi mấy ngày.
Ngày đó, mỗi buổi sáng bà đều đi chùa cầu nguyện, sau đó liền đi đến bệnh viện chăm sóc chăm sóc con trai. Nhìn vết thương trên người của con trai mình, bà đau lòng muốn chết, cũng vì vậy mà hận Cố An Hi.
Thế nhưng… bây giờ Cẩn Đình lại nói như vậy, thái độ của Mộ Tuyết. Bà lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Trước đó, con đã từng nói với mẹ một lần, không phải là An Hi.” - Dịch Cẩn Đình nhìn Diệp Minh Châu: “Bây giờ, trước mặt nhiều người như vậy, nên giải thích rõ ràng mọi việc.”
Mộ Tuyết lúc này liền nói với Hàn Minh Hiên: “Minh Hiên ca, chúng ta hôm nay tới đây để nói rõ sự tình, bây giờ nói xong chúng ta liền đi về thôi, không phải bên kia công ty còn có việc sao?”
Dịch Cẩn Đình bật cười: “Sao vậy? Chột dạ?”
Mộ Tuyết cứng đờ: “Tôi có cái gì phải chột dạ, tôi chỉ không quan tâm đến chuyện của mà thôi, bây giờ tôi cũng không còn là bạn gái anh, đúng không?”
“Nếu không phải là chột dạ, thì ngồi xuống nghe một chút, không phải năm đó là cô cứu tôi sao?” - Giọng nói Dịch Cẩn Đình tràn đầy giễu cợt.
Mộ Tuyết run rẩy, tim đập càng ngày càng mạnh.
Diệp Minh Châu cũng không có ngốc, liền cảm giác câu chuyện năm đó còn có có chuyện gì: “Cẩn Đình, con nói đi.”
“Chuyện năm đó, chính là đứa con trai tốt của ba và người mà mẹ cảm thấy có nhân phẩm tốt Mộ Tuyết làm ra.” - Ánh mắt Dịch Cẩn Đình sắc bén, lại ôn nhu nhìn Cố An Hi: “Không có liên quan gì đến An Hi.”
Cố An Hi cảm giác khó hiểu.
Chuyện ba năm trước, là do Mộ Tuyết và Hàn Minh Hiên?
Sau đó cô lập tực hiểu ra, hai người này đã quen nhau từ sớm, Hàn Minh Hiên hận nhà họ Dịch. Hắn ta làm loạn hôm nay chính là do không nhận được gia sản Dịch gia sao? Nếu như trước đây Dịch Cẩn Đình cứ như vậy mất mạng, chị của Dịch Cẩn Đình đã qua đời, vậy Dịch gia ai sẽ thừa kế.
Nghĩ đến tình cảnh của Dịch Cẩn Đình, cô không khỏi tức giận.
Rốt cuộc chính cô cũng đã hại anh khi không biết cách nhìn người, đi qua lại với Mộ Tuyết cũng như Hàn Minh Hiên.
“Con nói gì?” - Diệp Minh Châu không dám tin mở miệng, đôi mắt không thể tin nhìn Mộ Tuyết: “Cô ta và đứa con rơi kia.”
Mộ Tuyết sắc mặt tái mét ngồi cứng ở sô pha, Hàn Minh Hiên cũng không rời đi.
Dịch Cẩn Đình nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
“Làm sao… có thể?” - Diệp Minh Châu lẩm bẩm, không khỏi nhìn về phía Cố An Hi: “Đây không phải là…”
“Không phải cô ấy, mẹ vẫn còn nhớ chuyện năm đó xảy ra. Mộ Tuyết nói rằng cô ta đã cứu con, nhưng đó không phải là sự thật. Người thật sự đưa con xuống núi chính là An Hi. Chính là mẹ và con, đã hiểu nhầm cô ấy thời gian lâu như vậy.”
Diệp Minh Châu đột nhiên không nói nên lời, sự thật này quá khó tiếp nhận.
“Cẩn Đình, tôi biết anh bây giờ không còn yêu tôi nữa, nhưng anh không thể nào nói ra những điều vô lương tâm như vậy?” - Mộ Tuyết lớn tiếng: “Nếu không có tôi, anh đã chết từ lâu rồi. Bây giờ giữ lại cái mạng liền vu hãm cho tôi? Tôi biết bây giờ anh yêu thích Cố An Hi nên mới làm vậy, muốn Diệp phu nhân ấn tượng tốt với cô ta một chút, nhưng anh không thể dùng phương thức như vậy.”
Mộ Tuyết cảm thấy Hàn Minh Hiên không rời đi là đúng, những lời buộc tội của Dịch Cẩn Đình chỉ cần phủ nhận là được. Nếu bọn họ rời đi, bọn chúng sẽ cho rằng cô đang chạy trốn.
Thấy Dịch Cẩn Đình không nói gì, Mộ Tuyết càng tự tin hơn: “Tôi cứu mạng anh, bây giờ anh lại nói về tôi như vậy, nếu biết trước thế này trước kia tôi đã không cứu mạng anh. Tôi chưa từng gặp kẻ nào lang tâm phế cẩu như anh.”
“Haha.”
Dịch Cẩn Đình cười mỉa mai.
Anh cau mày nhìn Mộ Tuyết đang hưng phấn, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, nhưng anh không thể che giấu sự ghê tởm và khinh bỉ mạnh mẽ trong mắt, đồng thời, anh cũng có cảm giác chán ghét chính mình.
Trong ba năm, anh không nhìn ra bản chất thật của cô ta, cho rằng cô ta là người tốt bụng, dịu dàng và không mưu mô.
Tuy anh không yêu cô ta nhưng anh vô cùng tôn trọng và biết ơn cô ta vì cô ta đã cứu anh, chính vì điều này mà anh đã bao dung cô ta, nâng cô ta lên cao và chăm sóc cô ta rất tốt.
Nhưng, anh đã rất sai, rất sai.
Ha… anh đã mắc phải sai lầm và hoàn toàn là một kẻ ngốc.
Hôm nay… mọi chuyện sẽ kết thúc và trả lại trong sạch cho người phụ nữ anh yêu thương duy nhất trong đời này.
“Xem ra, tôi cần phải làm cho các người khâm phục khẩu phục mà câm miệng lại.” - Dịch Cẩn Đình lại gọi một cuộc điện thoại.
“Vào đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT