Tâm tình Lâm An Như trở nên an tĩnh hơn, bà có thể mở miệng nói được nhiều hơn, chỉ là trong mắt vẫn là chưa nổi buồn.
Cố An Hi ngoài thời gian đi làm đều đến bệnh viện chăm sóc mẹ, gần đây cũng không có thời gian gặp Dịch Cẩn Đình.
Dù sao, sau khi anh giúp cô lấy lại Cố thị, cô và anh sẽ ly hôn, trả anh về với người anh yêu, tất cả mọi thứ đều là do Cố Thanh Sơn gây ra, nhị ca không có lỗi.
Buổi trưa, Cố An Hi đang ngồi trong phòng làm việc, thấy điện thoại của Du Uyển gọi đến, nhanh chóng nhấc máy.
“Ừ, Du Uyển.”
“An Hi, cậu lên mạng xem tin tức đi.” - Du Uyển vội nói.
Cố An Hi nhanh chóng lên mạng xem tin tức. Chính là Cố Thanh Sơn tuyên bố Cố An Hi không phải con gái của ông, chính Lâm An Như đã lừa dối ông ta.
Tin tức chấn động, ông ta không tiếc lời mạt sát mẹ co lăng loàn lừa dối ông ta, ông ta kể công nuôi dưỡng cô mấy năm trời vì chút tình nghĩa, ông ta tố cáo cô làm loạn, vô ơn với người dưỡng dục…
Cố An Hi đọc xong, chỉ có thể bật cười trong nước mắt và uất hận.
Một người cha như vậy… chỉ khiến người ta ác tâm.
Lúc này, bên kia, điện thoại lại reo lên, bác sĩ Vương nói trong điện thoại: “An Hi, bây giờ cô đang ở đâu? Mau đến đây một chút, ở đây có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn mẹ cô… Này… tôi đã nói không cho phép các người đi vào… có nghe không…”
Cố An Hi nghe một hồi ồn ào không nghĩ được gì, liền nhanh chóng đón taxi đến bệnh viện, cô không thể để bọn phóng viên kia tổn hại đến mẹ mình, bà chỉ mới vừa an tĩnh lại.
Lúc này, Dịch Cẩn Đình cũng đang ở văn phòng làm việc. Mấy ngày nay, anh ta không muốn gặp mặt Cố An Hi, anh muốn tâm tình bĩnh tĩnh lại, anh không muốn quan tâm đến Cố An Hi nữa. Người anh ta yêu là Mộ Tuyết, đúng vậy… anh giúp Cố An Hi lấy lại Cố thị, hai người sẽ nhanh chóng ly hôn, Cố An Hi sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời Dịch Cẩn Đình anh.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ly hôn, trong lòng Dịch Cẩn Đình liền một hồi bực bội.
Đang cau có, Dịch Cẩn Đình liền nhận một cuộc điện thoại của Lâm Tiêu, sau một lúc cau mày liền nhận: “Nói.”
“Lão nhị, cậu nghĩ xem Cố Thanh Sơn đang làm cái quái gì, sao lại làm điều đó ngay lúc này?”
Dịch Cẩn Đình: “…”
Lâm Tiêu là đang muốn nói chuyện gì?
“An Hi có lẽ đang rất bất lực phải không?” - Lâm Tiêu thở dài: “Lão nhị, tôi biết cậu có ý kiến với Tiểu Hi, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ của cậu, cậu nhịn một chút đừng khiến cô ấy đau khổ nữa. Dù sao cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.”
Dịch Cẩn Đình lập tức nổi giận: “Lâm Tiêu, tôi cần cậu phải dạy à?”
“Sao tôi dám, tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi.” - Lâm Tiêu ngập ngừng: “Tôi gọi điện cho An Hi nhưng cô ấy không nghe. Tôi vừa mới nhận được tin dì Lâm đã tỉnh, Cố Thanh Sơn lại công khai ly hôn, công khai An Hi không phải con ông ta… hừ… có lẽ lúc này bệnh viện đang loạn… cậu xem, cậu có nên sắp xếp một chút.”
Dịch Cẩn Đình: “…”
Thấy bên kia trầm mặc, Lâm Tiêu lại nói: “Coi như là vì chút cảm tình trước kia cũng được, cô ấy hiện tại quá đáng thương.”
Dịch Cẩn Đình mím môi mỏng: “Cúp máy.”
Ở bệnh viện, Cố An Hi chạy đến đã nhìn thấy một đám phóng viên đứng bên ngoài, cô vội nhờ tài xế đưa đi phía cổng nhỏ.
Cố An Hi nhìn trước nhìn sau không thấy ai mới yên tâm xuống xe, ai ngờ từ đâu hàng loạt phóng viên nhào tới chặn cô lại khi cô bước vào bệnh viện.
“Cô là Cố An Hi phải không?”
“Cô đang đến thăm Lâm An Như à?”
“Sao lại đi cửa sau mà không phải đi cửa chính, là đang chột dạ sao?”
“Hôm nay Cố tiên sinh đã công bố, chắc Cố tiểu thư đã xem qua, đối với lời tuyên bố kia cô có ý kiến gì không?”
Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến cô choáng váng, sắc mặt tái đi, lúc này chính là không nên nói gì, nói sai sẽ càng rắc rối hơn.
Cố An Hi muốn bỏ chạy, nhưng hàng loạt phóng viên đã vây lấy cô, đập những micro vào mặt cô.
“Tôi không biết, đừng tìm tôi.” - Cố An Hi muốn xua tất cả đi.
Cô càng muốn đi vào bọn họ càng đẩy, cho đến khi ai đó vấp chân cô khiến cô ngã xuống.
Phóng viên dừng lại mấy giây kinh ngạc, sau đó lại càng hung hăn đặt những câu hỏi về phía cô.
Cố An Hi cảm thấy hôm nay có lẽ là ngày xấu hổ nhất cuộc đời mình, một mình đối mặt với những suy nghĩ ác ý của người khác, có miệng cũng khó trả lời.
Cô muốn đứng dậy nhưng có ai đó dường như đang đè vai cô, không cho cô ngồi dậy.
“Các người thuộc tòa soạn nào?”
Trong bầu không khí ồn ào, một giọng nói trầm trầm đột nhiên xen vào.
Cố An Hi còn nghĩ mình ảo tưởng mà nghe nhầm giọng của Dịch Cẩn Đình, nhưng bên ngoài đã có người hét lên: “Dịch tiên sinh.”
Phóng viên nhanh chóng chạy về phía Dịch Cẩn Đình, chỉ còn vài người ở lại phía Cố An Hi.
Đối diện với phóng viên, ánh mắt Dịch Cẩn Đình lạnh lùng sắc bén, liếc nhìn Cố An Hi đang ngồi trên mặt đất, gương mặt tối sầm, không nói một lời bước về phía cô.
Các phòng viên kinh ngạc nhìn nhau, không dám nói gì chỉ nhường đường cho anh.
Cố An Hi kinh ngạc nhìn Dịch Cẩn Đình từ từ bước tới, mỗi bước chân của anh đều giống như đang giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô.
Nhị ca, anh ấy đến.
Chính là nhị ca đã đến.
Anh đi đến trước mặt cô, mím môi, hơi nghiêng người về phía trước, đưa đôi bàn tay sạch sẽ và mảnh khảnh của mình về phía cô.
Cố An Hi không thể tin được, nuốt khan một ngụm, run rẩy đưa tay về phía anh.
Dịch Cẩn Đình nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô đứng lên.
Lúc này, đám phóng viên sau vài giây kinh ngạc lại bắt đầu ồn ào.
“Dịch tiên sinh, nghe nói ngài và Cố tiểu thư trước đây có quen biết, ngài đến là muốn giúp cô ấy sao?”
“Dịch tiên sinh, tin tức sáng nay ngài đã xem rồi phải không?”
“Cố tiểu thư không phải con gái ruột của Cố tiên sinh, xin hỏi về chuyện này ngài có ý kiến gì không?”
Những câu hỏi khiến Cố An Hi run rẩy, cô không hiểu vì sao anh lại trước mặt mọi người kéo cô đứng lên, anh có thể tránh né ồn ào lần này không liên quan đến.
Dù sao, cũng không ai biết họ là vợ chồng.
Vậy nên Cố An Hi theo bản năng muốn rút tay ra khỏi tay Dịch Cẩn Đình để chạy trốn.
Không ngờ, Dịch Cẩn Đình không những không buông mà còn siết chặt tay cô. Cố An Hi kinh ngạc nhìn anh, anh cũng quay mặt sang nhìn cô, môi mấp máy: “Đừng động.”
Cố An Hi: “…”
“Dịch tiên sinh, có thể trả lời câu hỏi không?”
Dịch Cẩn Đình lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, sau đó ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn từng người một, tuy không nói một lời nhưng thành công khiến bọn họ im bặt đi.
Bọn họ sợ hãi Dịch Cẩn Đình, nhưng cũng không thể đi về tay không.
“Cố tiểu thư, có thể nói một lời hay không? Lâm An Như mẹ của cô có thật sự làm những việc trơ trẽn và phản bội Cố tiên sinh không?”
“Đúng vậy, Cố tiểu thư, mời cô đáp một lời đi.”
“Cho hỏi, cô đã tìm được cha ruột của mình chưa?”
Gương mặt Dịch Cẩn Đình trầm xuống, hai đầu chân mày cau lại đầy tức giận.
“Kẻ nào dám lên tiếng nữa, ngày mai các người sẽ không còn đất sống Hải Sơn.” - Dịch Cẩn Đình nắm chặt tay Cố An Hi tuyên bố.
“Còn kẻ nào muốn hỏi gì nữa sao?” - Dịch Cẩn Đình liếc nhìn một vòng.
Không gian trở nên im bặt.
Dịch Cẩn Đình hài lòng mỉm cười, nhưng trong mắt không có ý cười: “Tôi không muốn bất cứ ai viết gì về chuyện này. Tốt nhất, mọi người nên giả vờ như chưa từng đến đây càng tốt, mọi người đã hiểu ý tối chưa?”
Cố An Hi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong lòng vô cùng cảm động.
Nhị ca, thật sự là đang bảo vệ cô phải không?
Cố An Hi bị Dịch Cẩn Đình lôi kéo đi vào bên trong bệnh viện, không còn một phóng viên nào dám theo cô nữa. Đôi bàn chân của anh rất dài, bước đi rõ ràng sẽ rất nhanh, nhưng hôm nay anh dường như cố tình đi chậm lại, để cô kịp bước theo, đôi bàn tay vẫn đang nắm chặt tay cô.
Cô không nghĩ ở mối quan hệ giữa hai người, Dịch Cẩn Đình sẽ đến nơi này bảo vệ cô, lúc này anh thật giống một vị anh hùng cứu thoát cô khỏi sự nguy hiểm.
Hai người bước vào thang máy, Cố An Hi liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, cô thật sự muốn anh cứ thế nắm tay cô mãi, nhưng điều đó là không thể.
Cô mím môi kéo tay, Dịch Cẩn Đình quay sang: “Sao vậy?”
“Ừm…” - Cô không dám nhìn anh: “Đã không còn phóng viên nữa.”
Tuy cô nói không rõ ràng nhưng Dịch Cẩn Đình hiểu ý cô, anh nhàn nhạt nhìn cô, đưa mắt nhìn về phía bàn tay của cô, buông tay cô ra, trong lòng bàn tay có chút ươn ướt, là bàn tay của cô ấy đổ mồ hôi.
Cố An Hi nhanh chóng thu tay lại… trong lòng có chút thất vọng.
“Nhị ca, hôm nay cảm ơn anh.”
Dịch Cẩn Đình ho nhẹ một tiếng: “Đi xem bác gái trước đi.”
Khi đến phòng của Lâm An Như, thấy cửa phòng đóng chặt, y tá thấy Cố An Hi liền nói, mẹ cô biết tin, chịu đã kích đến mức ngất đi, nhịp tim không ổn định.
Cố An Hi cuộn tròn trên ghế, ôm chặt lấy mình bằng cả hai tay, hai mắt đỏ hoe.
Dịch Cẩn Đình đứng bên cạnh cô, không nhịn được, ngón tay cong lại, cuối cùng cũng rơi trên đỉnh đầu cô, động tác rất nhẹ nhàng nói: “Rồi sẽ ổn thôi.”
Cố An Hi bỗng run lên, đột nhiên nhào vào lòng ngực Dịch Cẩn Đình, đôi bàn tay ôm chặt lấy eo anh: “Nhị ca.”
Lưng Dịch Cẩn Đình cứng đờ, đang định lui lại một bước, không muốn cùng cô tiếp xúc quá gần gũi, nhưng Cố An Hi ôm chăt lấy anh: “Nhị ca, em sợ.”
Thanh âm của cô… hình như cô đang khóc.
Trái tim Dịch Cẩn Đình không hiểu sao như thắt lại, anh mím môi mỏng, giơ tay lên vỗ nhẹ tấm lưng gầy gò của cô, giống như khi còn bé, mỗi lần cô ủy khuất hay không vui, anh sẽ an ủi cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, mọi việc sẽ ổn thôi.”
Cố An Hi khóc rất lâu, cho đến khi bác sĩ ra ngoài và thông báo mẹ cô hiện đã ổn, đang ngủ và nên tránh xúc động.
Cả buổi tối, cô ở lại bệnh viện, ngắm nhìn gương mặt gầy gò và xanh xao của mẹ mình.
Người đàn ông tên Cố Thanh Sơn đó, sẽ không bao giờ là cha của cô nữa.<code> Sáng hôm sau là cuối tuần, thông tin trên mạng lan tràn, cuối cùng đến tai nhà họ Dịch, mới sáng sớm, Diệp Minh Châu đã gầm lên trong điện thoại, muốn Cố An Hi phải quay về Dịch gia giải thích. Đi vào bên trong Dịch gia lúc chiều muộn, Diệp Minh Châu nhìn thấy cô liền hung hăng trừng mắt Cố An Hi: “Cố An Hi, cô làm thật tốt, cô cố tình giấu Dịch gia chúng tôi đúng không? Mục đích của cô là gì, tiền hay là cổ phiếu?” Cố An Hi đứng ở phòng khách liền đáp: “Không có, tôi không có ý giấu giếm. Tôi biết chuyện này đối với Dịch gia rất không vui. Tôi cũng không biết sự tình sẽ thành ra thế này, và mọi chuyện cũng không phải là sự thật như lời đồn đại.” Cô dừng lại, cắn răng nói: “Tôi là con gái của ông ấy, tôi…” “Cô nói là đúng à?” - Diệp Minh Châu khinh bỉ nói: “Cố Thanh Sơn có thể mang chuyện này ra đùa giỡn, chứng cứ đều được lấy ra, cô còn dám giảo biện?” “Nhị ca cũng tin tôi…” - Cố An Hi mở miệng. “Tin? May là trước kia chuyện kết hôn Cẩn Đình nhất định sống chết không công bố ra ngoài, nếu không Dịch gia đã bị cô ảnh hưởng ra sao?” - Diệp Minh Châu tức giận mắng: “Lâm An Như bên ngoài nhìn đàng hoàng, bên trong lại có thể làm những chuyện như vậy, cô cũng giống như mẹ của cô.” Cố An Hi đứng thẳng lưng, giọng điệu không tức giận: “Diệp phu nhân, tôi không biết vì cái gì mà bà có ý kiến lớn với tôi như vậy. Nhưng mà mẹ tôi, tôi nhớ trước kia bà và mẹ tôi là bạn rất thân, giống như không giấu giếm nhau cái gì. Mẹ tôi vừa tỉnh lại, tôi không cầu bà đến nhìn một cái, chỉ mong bà nên suy nghĩ lý trí một chút. Mẹ tôi là hạng người gì, chẳng lẽ chỉ là những người ngoài nói lung tung về mẹ tôi, bà liền tin?” Diệp Minh Châu cười lạnh: “Tôi và Lâm An Như là bạn thân thì sao? Tôi làm sao hiểu rõ phía sau lưng cô ta làm cái gì?” Diệp Minh Châu đang nói, thấy Dịch Cẩn Đình đang từ bên ngoài đi vào liền nói lớn: “Cẩn Đình, con về đúng lúc lắm, Dịch gia không thể chấp nhận loại phụ nữ như thế nay được, con hãy ly hôn với cô ta ngay lập tức.” Dịch Cẩn Đình liếc nhìn Cố An Hi đứng thẳng lưng ở đó, bị mẹ anh mắng mỏ, trong lòng có chút không vui: “Mẹ, hai ngày trước con đã làm xét nghiệm cho cô ấy và Cố Thanh Sơn, kết quả cô ấy chính là con của Cố Thanh Sơn, là làm ở bệnh viện của Dịch gia, không thể sai được.” Diệp Minh Châu kinh ngạc, Cố An Hi cũng kinh ngạc. Trước mặt mẹ anh, anh đang bảo vệ cô sao. “Mẹ, chuyện của con, sau này mẹ đừng xen vào.” - Dịch Cẩn Đình bực bội quay lưng rời đi, đi hai bước liền quay đầu nhìn Cố An Hi: “Còn đứng đó làm gì?” Cố An Hi ngơ ngác nhìn Dịch Cẩn Đình, sau đó liền đi theo sau anh. Diệp Minh Châu tức giận nhìn theo con trai mình, trong lòng thầm mắng chửi hồ ly tinh Cố An Hi, nó đã làm cái gì khiến con trai bà ta đã thay đổi nhanh như vậy. </code>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT