Thời gian trong động phủ cứ thế lặng lẽ trôi qua. Hắn đã tọa thiền tĩnh tu một tháng không ăn quên ngủ.
Hắn hơn ai hết hiểu rõ những việc mình đang làm chỉ là mới bắt đầu cho một hành trình dài đầy máu và nước mắt. Xưa nay, “nhất tướng công thành vạn cốt khô” không phải là câu nói chơi…
Nếu hắn không nhanh chóng tu thành bản lĩnh thật sự thì đừng nói gì đến một năm sau có thể làm người đứng đầu giới trẻ Băng Vũ Thành mà những ngày tới đây đối mặt với Thảo Mộc Lâm Lâm chủ và những yêu thú cường đại trong Ly Hỏa Sơn Mạch này cũng đã là một vấn đề nan giải.
Tu vi bán bộ Võ Tông của hắn bây giờ cũng chỉ là những bước đầu tiên đặt chân vào võ đạo trung cấp mà thôi.
Hắn hiểu rõ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Nên hệ thống là hệ thống, hắn là hắn. Cả 2 hỗ trợ lẫn nhau cùng phát triển nhưng hắn không thể quá dựa vào hệ thống được.
Không có hắn, cùng lắm hệ thống tìm kẻ khác làm kí chủ. Còn nhược bằng hệ thống lỡ có một ngày bị fail-down thì hắn phải làm sao?
Không có bản lĩnh thật sự, bị người ta đánh cho vêu mồm, bể bi, lẽ nào lại quay về bám váy mẹ, một lần nữa làm Từ Tự Cung à?
Hắn điên cuồng tu luyện như thế không vì gì khác, đơn giản chỉ vì sinh tồn. Sinh tồn không có nghĩa là chỉ cần chui rúc trong xó xỉnh nào đó sống hết một đời. Sinh tồn đối với hắn là phải kiến công lập nghiệp, đạp trên thiên hạ đăng đỉnh cô phong.
||||| Truyện đề cử:
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“
Nhật chiếu thủy nhi đông thăng, San xuất ba nhi ẩn một” - Mặt trời chiếu nước mà mọc lên phía đông, Núi ra khỏi sóng mà ẩn mất. “
Sĩ bất khả dĩ bất hoằng nghị, nhậm trọng nhi đạo viễn” - Kẻ sĩ không thể không có chí rộng lớn và cương nghị, là vì nhiệm vụ thì nặng mà đường thì xa. Đạo dã giả, bất khả tu du li dã - Đạo là cái không thể lìa trong khoảnh khắc.
Mỗi lần hắn cảm thấy chán, cảm thấy muốn ra ngoài ăn chơi thì cái cảnh sống nhục nhã ngày trước trong đầu lại hiện lên. Hắn lầm bầm chửi thầm lúc thì
nǐ mā de (你妈的) khi thì
cào nǐ mā (肏你妈).
Hắn cứ chửi, chửi như một cách để duy trì sự tỉnh táo, là cách thức để tạo động lực cho sự quyết tâm của hắn.
Cứ thử nghĩ mà xem, một thằng đàn ông đang tuổi trưởng thành khí huyết cường thịnh như hắn mà lại nhốt mình ngồi xếp bằng một chỗ đầu óc không điên thì cũng bị rối não, không rối não thì cũng rơi vào trầm cảm.
Tu luyện thì tu luyện, con người ta cũng cần giao tiếp. Giao tiếp có trăm ngàn vạn cách. Có giao tiếp giữa người với người. Giao tiếp giữa người với vật. Giao tiếp với âm linh. Giao tiếp với nội tâm của mình, v.v…
Trong đó, chửi đổng, chửi thề là một dạng giao tiếp. Đó là một dạng tự thân giao tiếp với thiên, với địa, và nhân. Một tiếng chửi của hắn phát ra, trời đất rung chuyển, người người tâm linh cảm ứng.
Đây không phải là hắn tẩu hỏa nhập ma. Có hệ thống thì hắn vĩnh viễn không thể tẩu hỏa nhập ma, nên chuyện này có thể qui về năng lực đặc thù của hắn.
Bình thường hắn chửi là chủ ý, nhưng cái chủ ý ấy chỉ là bề nổi của tảng băng trôi. Cái chửi khi hắn tỉnh thì không có dị tượng gì. Nhưng cái chửi khi hắn không tỉnh mới là thiên kì bách dị.
Người khác nhập định thì mọi thứ rơi vào tịch lặng. Còn hắn nhập định thì mồm sẽ tự nhiên phát công. Công pháp này ở Nguyệt Trinh Đại Lục được gọi là
Khẩu Sỉ Công (kungfu chửi)
Khẩu Sỉ Công của hắn đạt đến lư hoả thuần thanh tự thu tự phát, bản thân hắn cũng không hề biết. Khi hắn thăng cấp lên Võ Linh, linh thể xuất khiếu thì công pháp này cũng theo đó mà tự động kích hoạt thông qua huyết mạch tổ tiên truyền thừa vào tâm thức của hắn.
Nhưng cái truyền thừa này thì quá ư là bá đạo, khiến thiên địa bất nhẫn, người người căm phẫn, đến hệ thống cũng phải treo màn hình bật chế độ auto-sleep… vì không chịu nổi cái thằng kí chủ là hắn cứ luôn mồm
nǐ mā de…
nǐ mā de … rồi
cào nǐ mā…
cào nǐ mā…
Tu luyện thì cứ tu luyện, chứ hà cớ gì mà phải
nǐ mā de… Nhưng rồi
nǐ mā de riết cũng chán, hắn thay đổi câu mới
gǔn kāi (滚开),
nǐ qù sǐ ba (你去死吧),
nǐ tài bēi bǐ le (你太卑鄙了),…
Đúng thật, không có tu tiên giả nào như hắn, mà cũng không có kí chủ nào như hắn. Tu luyện mà cứ lầm bầm chửi rủa văng tục một mình, cả lúc thức lẫn lúc mê, đến trong giấc ngủ cùng không quên
nǐ mā de.
Có lần hắn mệt quá ngủ quên ròng rã mấy canh giờ không tỉnh. Trong mơ không biết thấy gì mà mồm gào to:
-
nǐ zhè zá zhǒng (你这杂种)
Sau đó, ngáy o o. Ngáy thì vẫn ngáy, nhưng sau rồi đột nhiên hét lên:
-
nǐ shì gè fèi wù (你是个废物)
Mồ hôi rịn ra ướt cả trán. Nhưng giọng vẫn sừa sựa chửi:
-
gǒu kěn de (狗啃的).
Chán tiếng Tàu pingyin, như được cài chế độ bật chuyển tự động, hắn chuyển sang tiếng Anh lai Việt, tiếng dân tộc thiểu số, tiếng gì đủ thứ trong cơn nói mớ:
- Ta ép-u-sê-ka, mờ-eo-meo-sắc-méo, ta méo quay về kiếp sống đó, phấc cờ lấc bay-cái-bi… lô cành tít cành té mú hooc bà tó… khọt năng phọt năng tơ nư ku ku rị a rị ta bà đa ma…
Nhưng kì diệu thay, hắn càng chửi thì linh khí càng điên cuồng lao về phía hắn. Cơ thể hắn như cái động không đáy, linh khí đến bao nhiêu thì hút hết bao nhiêu, như thể mãi không bao giờ đủ…