Sương mù lãng đãng bay bay trước cửa động che đậy thông đạo lúc ẩn lúc hiện chờn vờn hư hư thực thực.
Linh khí nơi đây vô cùng nồng đậm, ngưng tụ thành vụ thủy tưới dưỡng thảo mộc.
Cảnh vật thanh tú đúng kiểu một thiên phúc địa tràn ngập cơ duyên.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua…
…
Một canh giờ sau.
…
Trước tảng đá mà Từ Hiển đã khắc chữ, mười bóng người thứ tự trước sau xuất hiện.
Trên người bọn chúng trang bị hắc giáp, đầu đội ngưu quan. Tay cầm linh khí hình thù kì dị nhưng đều là địa giai hạ phẩm: Ma đao, quỷ đầu kiếm, trọng phủ, huyết chùy mỗi tên mỗi kiểu.
Tên thủ lĩnh, đầu trọc xăm hình nữ a-tu-la trần truồng lộ tam giác bec-mu-đa nhìn vô cùng biến thái.
Mặt hắn có một vết sẹo dài chạy từ khóe mắt trái xuống tới cằm. Vết sẹo lồi, ửng lên màu đỏ như máu tụ khiến dung mạo hắn vốn đã xấu, lại càng xí tợn.
Người hắn đầy cơ bắp, phô ngực trần đen đúa, sẹo lồi từa lưa hột dưa, thân dưới quấn ngang tấm da thiết ngưu. Đai lưng là sợi xích nhỏ, mặt trước là khối hắc thiếc tạo hình bộ ấm chén.
Vũ khí hắn dùng cũng là một sợi hắc xích dài to quấn kín bắp tay. Đầu xích treo một hắc cốt to như quả dừa khô nhe răng tỏa ma khí um tùm.
Đến mười tên thì cả thảy mười tên người không ra người, ngợm không ra ngợm. 2 từ “dã man” cũng không đủ diễn tả hết được cái vẻ ngoài của bọn chúng.
- Khu Nhất, ngươi đọc xem trên tảng đá kia viết gì?
Tên được gọi là Khu Nhất bước lên nhìn kĩ tảng đá và lắp bắp đánh vần đọc:
CẤM ĐỊA!
- Đại ca, đây là cấm địa.
- Ừ, đọc tiếp đi.
KẺ TỰ Ý XÔNG VÀO – CHẾT!
QUA ĐƯỢC THÔNG ĐẠO CHỈ CÓ CHẾT, NGOÀI CHẾT RA, CHỈ CÓ CHẾT.
KHÔNG CÓ THIÊN TÀI ĐỊA BẢO GÌ Ở TRONG NÀY, TỰ CHUI VÀO CHỈ CÓ CHẾT.
- Đại ca, chúng ta đâu có chui vào, chúng ta bò vào được không? Chui vào là chết, bò vào chắc là không chết đâu.
- Khu Thập, ngươi câm mẹ cái mồm đi, nghe ta đọc tiếp.
KẺ TÒ MÒ – CHẾT!
KẺ NHÁT GAN KHÔNG DÁM VÀO – CHẾT!
- Ha ha… Khu Thập, trong thập đại huynh đệ Khu gia chúng ta, ngươi là nhát gan nhất, vậy có chết cũng chỉ là người thôi. Nghe ta đọc tiếp đây.
KẺ LIỀU MẠNG -CHẾT!
- Ha ha…, Khu Tam, liều mạng nhất là ngươi, vậy ngươi chết chắc rồi.
KẺ XẤU XÍ – CHẾT!
- Ha ha… kẻ xấu xí mới chết, Đại ca, huynh đệ chúng ta đẹp thế này thì không chết rồi.
- Còn phải nói nữa sao. Thập đại huynh đệ Khu gia chúng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, đẹp không tì vết. Chỉ hận một điều là thế gian quá rộng lớn mà đời người lại quá ngắn, mấy trăm năm, mấy ngàn năm cũng không đủ để chúng ta trái ôm phải ấp thu hết mỹ nữ trong thiên hạ này mà hưởng dụng, đành để cái đẹp trai này tàn phai theo năm tháng…
Nghe bọn chúng nói vậy, Thiểm Điện Báo ực lên một cái thiếu điều bắn khí *** són ra mông, nhưng cơ bụng vừa vặn lên thì mông đít nó nhói đau nên auto hãm lại kịp thời được.
KẺ NGHÈO – CHẾT!
KẺ MỒM THÚI – CHẾT!
- Má tụi bay, mồm chín đứa tụi bay có cái nào thơm đâu. Vậy tụi bay chết chắc rồi.
KẺ VĂNG TỤC CHỬI THỀ - CHẾT!
- Ahha ha… Đại ca là người thích văng tục chửi thề nhất, vậy chẳng phải nói đại ca cũng chết chắc rồi.
- Chết chết cái mả mẹ nó… huynh đệ chúng ta đánh khắp thiên hạ không đối thủ, ai có thể giết được chúng ta… Chết cái quần què… ông đây cóc tin.
- Khu Nhị, ngươi có mặc quần đâu? Ngươi mặc váy da heo mà… ha ha…
- Khu Đại, má nó, kẻ nào ghi lên đây vậy nhỉ?
- Ê, Khu Nhị sao mày chửi tao?
- Đâu có, oan quá đại ca, đệ chửi má nó là má cái tên khắc chữ lên đá. Má nó… cái thằng này thiếu bi hay sao mà đầu óc ngu đần thế không biết? Dám trù ẻo chúng ta.
Nghe tên Khu Nhị chửi thế, Từ Hiển nổi máu điên lên tận óc, hắn lầm thầm:
- Lũ khốn kiếp, vốn dĩ định biến các ngươi thành điểm kinh nghiệm Exp, nhưng giờ ta đổi ý rồi: Phải cho chúng bay thành khôi lỗi đời đời kiếp kiếp làm nô. Các ngươi sẽ trở thành công cụ lợi hại nhất của ta để đối phó với lũ não tàn. Thiên hạ này, dĩ độc trị độc, lấy vô sỉ khắc chế vô sỉ. Ha ha…
Ngay lúc hắn đang cười vì ý tưởng bá đạo độc nhất vô nhị kia của mình thì ở bên ngoài, tên Khu Đại mặt hằm hằm vung đầu quyền-quấn-xích đập một phát vào tảng đá:
- Bùm
Tảng đá nổ tung rồi vỡ vụn. Từ Hiển đứng ở bên trong Mê Vụ Trận thấy vậy tức nổ phổi. Công lao hắn khắc nắn nót, giờ vỡ mẹ nó rồi.
Tiếng tảng đá nổ tung làm 5 con Liệt Diễm Thử hoảng hốt kêu loạn chít chít chét chét, lao ra chạy về phía cửa động chui vào thông đạo mê vụ trận biến mất.
Khu Đại thấy vậy, cười ha hả… rồi hét lớn giục 9 tiểu đệ của hắn lao theo 5 con Liệt Diễm Thử… cùng chui tọt vào thông đạo. Độc vụ phủ lên cuốn lấy cả mười tên vào trong, ngay lập tức xâm nhập thức hải, khóa ý thức, đóng băng ngũ cảm của bọn chúng.
Vương Nhất và Vương Nhị theo lệnh của Từ Hiển chờ sẵn trong trận pháp, uy áp võ vương đỉnh phong phóng xuất ra đè cả mười tên nằm bẹp trên mặt đất không nhúc nhích. Từ Hiển chân lăng không bước từng bước chậm rãi tới trước mặt bọn chúng, tay hoa múa đánh ra mấy luồng ánh bạc bay vào mi tâm của cả mười tên, miệng niệm khẩu quyết lum bum ri ri gì đó rồi quát lớn: Mê Vụ Quyết, khống hồn vụ - Khống hồn!
Mười huynh đệ nhà Khu run rẩy gục gặc mấy lượt, sùi bọt mép, mắt dại ra vô thần lạc phách… sau hai ba lần hô hấp, bọn chúng quì gối cúi đầu rạp xuống, miệng đồng thanh hô:
- Chủ Nhân! (x10)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT