“ Dung Diệp… anh hạnh phúc lắm…! ”

Hề Dung Diệp bật cười nhưng nước mắt cứ chảy ra, hòa cùng cảm xúc với Khưu Đông Bách. Sau đó, lần đầu cô đưa tay lau nước cho anh, nghẹn ngào lên tiếng:

“ Con thấy rồi đó, đã cười anh. Bảo baba khóc còn nhiều hơn mami. ”

Lúc này, Khưu Đông Bách khom người cúi xuống, đưa tay sờ vuốt phần bụng thon gọn của cô, cuối cùng hôn vào nơi đó.

“ Ăn trưa xong, anh đưa em đi khám thai nha, xem bảo bối của chúng ta được bao nhiêu tuần rồi. ”

Hề Dung Diệp lần nữa gật đầu, sau đó lên tiếng:

“ Nhưng mà… chúng ta vui mừng hơi sớm, lỡ như que thử thai có vấn đề, làm cho kết quả không chính xác… ”

Nghe thế, Khưu Đông Bách đứng thẳng trở lại, sau đó ôm lấy bả vai của Hề Dung Diệp cẩn thận dìu đỡ bước lại chiếc ghế sofa ngồi xuống. Vừa nhè nhẹ vuốt ve, vừa lên tiếng đáp lại:

“ Anh tin có một thiên thần nhỏ đang tồn tại trong bụng em, là con của chúng ta! ”

Dung Diệp mỉm cười, bàn tay đặt lên tay anh ở bụng cô, cất lời:

“ Chúng ta có nên thông báo cho ba mẹ biết không? Hay đợi kết quả chính xác. ”

“ Đến bệnh viện kiểm tra trước, sau đó chúng ta về Khưu Gia trực tiếp thông báo với họ. ”

Lần trước mang thai bị nghén vào tháng đầu tiên, nhưng lần này thì không và còn ăn rất ngon miệng, hoặc có thể là cô bị nghén muộn.

Điều đó, làm cô có chút nghi ngờ mình không có mang, phải tới khi đến bệnh viện, được bác sĩ xác nhận và có phiếu siêu âm mới chắc chắn.

Nỗi sợ của cô lần nữa được trút xuống, hiện tại chỉ có hạnh phúc…vô biên.

Lúc này tại bệnh viện, Khưu Đông Bách ôm lấy phần eo dìu đỡ cẩn thận từng bước cho Hề Dung Diệp, lần này anh nhất định phải chăm sóc thật chu đáo cho hai mẹ con cô, đảm bảo sức khỏe của cả hai khỏe mạnh.

“ Bác sĩ căn dặn phải thật cẩn trọng, thế nên em nghỉ đi làm nhé, ở nhà dưỡng thai cho tốt. ”

“ Bác sĩ chỉ bảo ba tháng đầu thôi. ”

“ Sau ba tháng đầu thì bụng em to lên rồi, đi tới đi lui cũng gặp khó khăn, còn phải chịu áp lực công việc. Dung Diệp, anh thực sự không muốn xảy ra bất cứ điều gì! ”

Hề Dung Diệp gật gật phần đầu, đồng ý trước sự sắp xếp của Khưu Đông Bách. Thế nhưng, anh chợt nhìn thấy thái độ không mấy vui vẻ và chấp thuận của cô, còn đang cau mày, dường như cô chẳng thoải mái với việc sẽ ở nhà, trêu đùa tiếp tục lên tiếng:

“ Sinh xong rồi, chúng ta đổi ngược lại nhé. Em đi làm, còn anh sẽ ở nhà trông con. ”. ngôn tình tổng tài

Hề Dung Diệp ngẩng lên nhìn Khưu Đông Bách bật cười thành tiếng, còn đánh yêu vào khuôn mặt cực kỳ lưu manh của anh, sau đó cất giọng:

“ Anh thì làm sao có sữa cho con uống chứ. ”

“ Thì em hút sữa để sẵn… nha, anh không chịu cho bú trực tiếp đâu đó. Cái gì của anh là của anh, chia tài sản thì anh chia, chứ cái đó không chia! ”

Hề Dung Diệp bất giác đỏ mặt tía tai, nhìn trước nhìn sau ngó nghiêng tứ phía. Cũng may đoạn này vắng người, có người nhưng họ cách khá xa cả hai, chắc không nghe thấy những gì anh vừa nói.

“ Khưu Đông Bách, sao da mặt của anh dày quá vậy? ”

“ Đựng tới lợi ích của mình thì ai không giành? ”

Hề Dung Diệp trừng mắt, dứt khoát thọt mạnh khuỷu tay vào phần bụng của anh, sau đó giận dỗi đi nhanh bỏ mặc.

Khưu Đông Bách bước nhanh hơn nữa, đặt tay lên người cô bảo vệ, cất tiếng:

“ Đi chậm thôi em…từ từ… ảnh hưởng đến con đấy. ”

Sau đó, cả hai lên xe trở về Khưu Gia thông báo với ông bà Khưu. Lúc này, dưới sự đẹp trai và dẻo miệng của Khưu Đông Bách, Hề Dung Diệp chẳng thể khó chịu quá năm phút, cứ nhìn vào khuôn mặt anh thôi thì cô đã đầu hàng chịu thua.

“ Vợ à, không phải anh cố tình muốn ép em ở nhà dưỡng thai hay phải chăm con, chỉ là lo lắng cho hai mẹ con em. Sau khi sinh rồi, nếu sức khỏe cho phép, em vẫn có thể tiếp tục quay lại với công việc. ”

“ Hửm? ”

Hề Dung Diệp có chút ngạc nhiên với thái độ trịnh trọng và nghiêm túc hiện tại của Khưu Đông Bách, nhìn sâu vào đôi mắt cô chợt nhớ đến chuyện vừa xảy ra khi nãy, đoán rằng hình như anh đã hiểu lầm ý mình.

“ Em đâu có ý kiến gì, đó là việc tốt cho hai mẹ con em, em cần phải nghe theo. Chỉ là em hơi sợ, sợ bản thân trở thành vô dụng, rồi anh… thấy chán! ”

Khưu Đông Bách lập tức nắm lấy hai bàn tay mềm mại của Dung Diệp ôm ấp, sau đó đưa lên miệng hôn vào, nghiêm túc đáp lại:

“ Ngốc quá, em hy sinh ở nhà chăm con, anh chẳng biết lấy gì để bù đắp cho phần thiệt thòi đó của em, chứ làm sao có chuyện thấy chán… nghĩ anh tồi thế ư? ”

Hề Dung Diệp khẽ cười, tự nhiên trong lòng cảm thấy an tâm, điều cô âu lo thực sự tan biến hoàn toàn, đổi lại là sự hạnh phúc vô vàn khi cô đã có một gia đình trọn vẹn, đó là điều ao ước bấy lâu!

“ Đông Bách, em giao cho anh phụ trách chọn tên con, em suy nghĩ thành đau đầu quá! ”

Lúc này, anh đưa tay phớt qua đầu mũi thon cao của cô, mỉm cười lên tiếng:

“ Em đánh trống lãng là giỏi nhất! ”

Dung Diệp liên tục lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt cực kỳ uy tín, nói:

“ Thật mà… em suy nghĩ từ lúc thử que lên hai vạch… Bởi vậy, đàn ông các anh đâu có lo xa và chu đáo bằng phụ nữ chúng em! ”

…----------------…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play