Mùa đông tuyết rơi trắng xóa khung trời, Hề Dung Diệp co ro ôm ấp đôi chân của mình ngồi giữa chiếc giường, đờ đẫn nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh, sắc mặt vô cùng thê lương, lụy sầu.

Cô thích thời tiết mùa đông, thích được ngắm tuyết rơi, nhưng cảm xúc lúc này thật tệ!. Đam Mỹ Hay

Tiếp tục hay dừng lại? Phải làm sao để quên Khưu Đông Bách anh? Chính là hai câu hỏi luôn quẩn quanh trong đầu của cô, hiện tại vẫn chưa có câu trả lời.

Cốc...cốc...cốc...

“ Dung Diệp... Dung Diệp! ”

Khưu Đông Bách đứng bên ngoài phòng ngủ của Hề Dung Diệp liên tục gõ cửa, cảm thấy bản thân đã nặng lời và lớn tiếng với cô, nên muốn qua xin lỗi.

Thế nhưng, gõ cửa thế nào người bên trong cũng không phản hồi đáp lại, khiến cho lòng anh dâng lên nỗi bất an khôn cùng, bàn tay gấp gáp đặt xuống cần gạt của ổ khóa mở ra...

Không được!

Chẳng lẽ đã...?

Cốc...cốc...cốc

“ Dung Diệp, mở cửa ra cho anh! ”

“ Dung Diệp, em có nghe anh nói không? ”

“ Quản gia... ”

Cuối cùng, Khưu Đông Bách xoay người gấp rút chạy đi, khuôn mặt xanh lét trông cực kỳ lo lắng và sợ hãi, cảm nhận nhịp thở của anh vô cùng hỗn loạn.

“ Có chuyện gì vậy thiếu gia? ”

“ Mau tìm chìa khóa phòng của Dung Diệp, nhanh lên! ”

Quản gia nhất thời bị cuốn theo, vội vàng chạy đến chiếc tủ chứa đựng chìa khóa dự phòng của các phòng, lục lội tìm kiếm gần năm phút mới tìm được và đưa cho anh.

Trong giây phút chờ đợi đó, Khưu Đông Bách vô cùng nóng lòng, nôm nớp lo sợ, tâm trí bấn loạn, sợ Dung Diệp sẽ nghĩ quẩn làm điều tổn hại đến bản thân.

Lúc này, quản gia cùng anh tiếp tục chạy lên phòng ngủ thứ hai ở tầng ba, trời đêm đông rất lạnh nhưng anh đổ đầy mồ hôi, lập tức mở khóa tự tiện xông vào phòng ngủ của cô.

“ Em đã cho phép anh vào phòng em chưa? ”

Hề Dung Diệp giả vờ bình thản tựa lưng vào thành giường, đôi chân thon dài trắng sáng gác lên gối ôm dũi về phía trước, nét mặt đã không còn như vừa nãy.

Khưu Đông Bách nhắm mắt thở mạnh ra một hơi, viễn cảnh hoàn toàn không giống như anh tượng tưởng, thật may mắn!

Anh phẩy tay bảo bác quản gia ra ngoài, sau đó tiến lại ngồi xuống mép giường, nhìn Dung Diệp cất tiếng:

“ Em cố tình làm vậy đúng không? ”

“ Anh từ chối tình cảm, bảo em cố chấp, còn cáu kỉnh, cọc cằn với em, em không được quyền giận anh sao?

- Em có lòng tự trọng, nếu đã không thể yêu em thì xin đừng quan tâm đến, dù lúc này em có tự tử cũng là quyết định của em! ”

Mỗi chữ Hề Dung Diệp thốt ra, làm hai hàng chân mày của Khưu Đông Bách nhích lại thêm một chút, trọn vẹn hết một câu đã dính chặt vào nhau, sắc mặt vô cùng khó coi.

“ Sau này anh cấm em không được thốt ra hay suy nghĩ đến việc “ tự tử ” đấy Dung Diệp!

- Rồi có một người tốt hơn anh, yêu em, sẽ che chở và chăm sóc cho em, nên đừng dại dột như thế, được không? ”

Hề Dung Diệp ngậm ngùi nhìn anh, mất kiềm chế mà đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn ánh nước, mím môi xoay đi trốn tránh trả lời.

Năm phút sau, cô lên tiếng:

“ Anh cứ mặc kệ em đi! ”

...----------------...

Cơn sóng tình dập dìu triền miên cuốn đến, âm thanh thở dốc và rên rỉ vang lên vô cùng rõ ràng. Phùng Chí Hâm chuyển động thắt lưng liên tục, cắm đút hạ thân nam tính vào cơ thể mỹ miều gợi cảm của Mộc Đan San, cả hai say sưa chìm trong khoái cảm dục vọng.

Ái tình qua đi, Phùng Chí Hâm sảng khoái tựa lưng vào thành giường tận hưởng, tự châm một điếu thuốc thưởng thức, chiếc chăn đắp hờ qua thắt lưng.

Lúc này, Mộc Đan San từ phòng tắm quấn khăn đi ra, lê lết cơ thể cực kỳ mệt mỏi tới bàn trang điểm, kéo hộc tủ lấy ra một vỉ thuốc.

“ Em biết tại sao tôi thích em không? ”

Khóe môi của Phùng Chí Hâm nhếch lên đầy vẻ bí hiểm và thích thú, sau đó rít thêm một hơi rồi tự trả lời:

“ Vì kỹ năng trên giường của em cực kỳ tốt, học hỏi rất nhanh và biết tự giác! ”

Mộc Đan San cười nhẹ bỏ viên thuốc tránh thai vào miệng, dùng lực nuốt xuống cổ họng, nói:

“ Đừng đem tôi so sánh với những nhân tình khác của anh, tôi không giống họ! ”

Phùng Chí Hâm bật cười.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, anh ta lập tức cầm lấy lên xem, sau đó không vội nghe máy mà đem vào phòng tắm.

Bờ môi mỏng quyến rũ ấy uốn cong hẳn lên, vui vẻ hài lòng lên giường nghỉ ngơi, vốn dĩ Mộc Đan San đã sớm gắn thiết bị ghi âm trong đó.

Vỏ quýt dày thì phải có móng tay nhọn.

Nửa giờ đồng hồ sau, Phùng Chí Hâm từ trên cầu thang oai phong đi xuống, quần áo chỉnh tề và đang khoác thêm chiếc áo mangto bên ngoài, nhìn thuộc hạ thân cận lên tiếng:

“ Khưu Đông Bách phúc lớn mệnh lớn quá đấy, thế mà vẫn không chết! ”

“ Ngài có căn dặn gì thêm không? ”

“ Thôi đi, gia thế của cậu ta sẽ làm cho chúng ta gặp rắc rối, bấy nhiêu đủ rồi! ”

Phùng Chí Hâm thong thả đút hai tay vào túi quần, sau đó vừa đi ra xe vừa tiếp tục nói:

“ Có cơ hội, cho cậu ta một viên thuốc trải nghiệm đi. ”

...----------------...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play