Hơn sáu giờ sáng, Khưu Đông Bách cùng ông Khưu từ Khưu Gia trở vào bệnh viện. Lúc năm giờ, anh đã thức dậy đi về, mục đích thay đồ và đem bữa sáng vào cho Hề Dung Diệp và bà Khưu.

Cánh cửa được anh mở ra, lúc này bà Khưu đang uống sữa và được Dung Diệp chải tóc, cả hai cười nói trông rất vui vẻ.

Vừa vào, ông Khưu đã lên tiếng:

“ Tối qua em ngủ được không? ”

“ Dạ được, nhưng mà…”

Bà Khưu nhìn sang Khưu Đông Bách, sau đó chúm chím tiếp tục lên tiếng:

“ Tối qua té có đau không? ”

Hỏi anh, nhưng Dung Diệp lại lúng túng, gấp gáp kẹt tóc cho bà ấy, rồi nói:

“ Dì ơi, xong rồi ạ! ”

Lúc này, Khưu Đông Bách mang cháo và đồ ăn sáng của cô đặt lên trên bàn, lên tiếng trả lời bà Khưu:

“ Đau, nhưng cũng thấy xứng đáng! ”

Bị đạp một cái nhưng cho nằm chung còn được ôm ngủ thì tỉ số 1-1 hòa, cộng thêm Dung Diệp chịu nghe anh giải thích và hiện tại đã không còn hiểu lầm thì 2-1, bàn thắng nghiêng về anh rồi.

Phùng Khiếu Khâm thua anh là cái chắc, khỏi gỡ!

“ Dung Diệp mới pha sữa cho mẹ, con để đó khi nào mẹ đói sẽ ăn. ”

Sau đó, bà ấy nhìn qua Hề Dung Diệp, tiếp tục nói:

“ Con ăn sáng đi, ăn trễ sẽ bị đau dạ dày! ”

Nghe thế, cô gật đầu, nhìn sang ông Khưu lễ phép cất lời:

“ Chú ăn sáng chưa ạ? ”

“ Chú ăn rồi, còn Đông Bách thì chưa, bảo là để vào bệnh viện ăn cùng con. ”

Hề Dung Diệp bất giác nhìn qua Khưu Đông Bách, mọi điều lấn cấn trong lòng đều được giải đáp nên phần nào dễ chịu, tự thấy bản thân có lỗi khi đã nóng vội bỏ đi để xảy ra tai nạn rồi mất bảo bối.

Anh lên tiếng:

“ Ăn nhé? ”

Cô gật đầu.

Tầm tám giờ, bà Đinh hẹn với mẹ của Vu Duẫn cùng với Đinh Mạn Nhu đến bệnh viện thăm bà Khưu, do ba cậu con trai chơi thân nên cả ba người họ cũng khá thân thiết.

Định hôm nay không đi làm, nhưng cuối cùng Khưu Đông Bách cũng lên tập đoàn, do toàn là phụ nữ.

Biết Hề Dung Diệp còn sống, Đinh Mạn Nhu vui mừng đến khóc ầm ỉ làm cả gia đình náo loạn một phen cứ tưởng cô ấy bị thất tình, hôm nay còn nghỉ việc đến chơi với cô.

Bên ngoài phòng bệnh lúc này, cả hai ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, để cho ba người phụ nữ lớn tuổi trò chuyện.

Cô ấy trách móc:

“ Cậu có thể không gọi cho mọi người, nhưng sao đến tớ cũng không? Sáu tháng qua cậu có biết tớ đã tốn biết bao nhiêu lít nước mắt không? ”

“ Xin lỗi cậu, tới sai rồi! ”

Sau đó, cô ấy tò mò lại hỏi:

“ Cậu định thế nào? ”

Hề Dung Diệp cúi mặt trở nên trầm tư, vốn dĩ là đã có câu trả lời nhưng lại không muốn nói ra.

Đinh Mạn Nhu căn bản chẳng biết tâm tư của cô, bởi do thấy Khưu Đông Bách tội nghiệp, dẫu sao cả hai cũng xem nhau như anh em, nên cô ấy giải thích thay cho.

“ Nếu anh Đông Bách thực sự như thế, thì tớ sẽ là người đầu tiên bảo cậu bỏ anh ấy, ngay cả anh trai của tớ cũng vậy. Thế nhưng, tớ nghĩ họ không có gì với nhau đâu, chỉ là do Mộc Đan San sắp xếp để cậu hiểu lầm, sáu tháng qua anh ấy đáng thương lắm.

- Cái này là tớ tận mắt chứng kiến, có lần đi tiệc gặp anh Đông Bách, và có một cô gái đến ve vãn làm quen, cậu biết anh ấy nói gì không?

- CÚT.

- Trời đất ơi, như tạt nước vào mặt người ta vậy đó, mà giọng điệu với sắc mặt của anh ấy lúc đó thực sự đáng sợ, chị gái đó mặt mày xanh lét bỏ đi, quê ơi là quê, tớ thấy mắc cỡ dùm luôn á… haha. ”

Đang buồn, nghe Đinh Mạn Nhu kể chuyện cũng cảm thấy yêu đời hơn hẳn, cái biểu cảm của cô ấy vô cùng chân thật. Tuy cô và cô ấy thuộc hai giai cấp khác nhau, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy khinh khi hay lấn lướt.

Khuôn mặt của Dung Diệp như đang phụng phịu, hờn dỗi, lên tiếng:

“ Tớ biết hết rồi, nhưng mà anh ấy theo đuổi người ta hơn hai năm, tớ muốn thử thách một chút, không thể dễ dàng bỏ qua, ít nhất cũng phải hai tuần. ”

“ Cũng đúng, phải cho đàn ông thấy mình giá trị. Vậy là lần này cậu không về luôn sao? ”

Hề Dung Diệp lắc đầu, trả lời:

“ Tớ đang làm ở tập đoàn Vũ Thị, đâu phải muốn nghỉ là nghỉ được. Lần này tớ sang đó, chắc viết đơn xin nghỉ việc, hai tháng sau mới về hẳn! ”

Bên ngoài nói chuyện thêm một lát, Hề Dung Diệp cùng với Đinh Mạn Nhu mở cửa vào phòng. Lúc này, nhìn thấy cô xuất hiện, bà Đinh mỉm cười thân thiện, sau đó quay sang bà Khưu với mẹ của Vu Duân, lên tiếng:

“ Nghĩ cũng lạ ha hai chị, mình mang nặng đẻ đau nuôi nấng đến trưởng thành, nhưng chúng nó sợ gái giận chứ không bao giờ sợ mẹ mắng. Gia Hào với Tẫn Dực nhà tôi, yêu cầu vợ nó gọi điện là tự xách mông về liền. Còn lúc độc thân, tôi gọi muốn cháy máy, chửi lên chửi xuống nhưng chẳng đứa nào sợ cả, cứ đi suốt. ”

Nghe vậy, mẹ của Vu Duẫn bật cười gật đầu, lập tức tiếp lời:

“ Vu Duẫn cũng thế, không riêng gì Gia Hào với Tẫn Dực nhà chị đâu. Nhưng mà, như vậy tốt chị ạ, phải quản thúc tụi nó chặt chẽ mới được. ”

“ Gia Hào yên bề gia thất rồi, còn Tẫn Dực và bạn gái nó thì chưa chịu kết hôn, nhưng mà tôi cũng đã yên tâm rồi chị ạ. Bây giờ chỉ còn tống cục nợ này đi thôi! ”

Bà Đinh vừa nói, vừa hắt mắt về phía Đinh Mạn Nhu, khiến cô ấy cả kinh.

Cục nợ ư?

Phải là cục kim cương mới đúng chứ!

Lúc này, bà Khưu đưa mắt âm thầm quan sát sắc mặt của Dung Diệp, sau đó lên tiếng:

“ Hai chị xem như đã yên tâm rồi, còn tôi thì chưa được an lòng. ”

…----------------…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play