Ngày hôm sau

Sau khi hoàn tất thủ tục xin nghỉ phép, Hề Dung Diệp lập tức ra sân bay về thành phố E. Ra khỏi sân bay quốc tế gần sáu giờ tối, cô nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện, mặc dù biết rằng tình hình sức khỏe của bà Khưu đã ổn, có ông Khưu và Khưu Đông Bách chăm sóc, nhưng vẫn nóng lòng muốn gặp bà.

Gõ cửa hai lần, sau đó Dung Diệp mở cửa đi vào, dưới sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của bà ông Khưu, bởi vì từ lâu cứ nghĩ cô đã mất.

Cô mếu máo từng bước đi tới, nghẹn ngào cất lời:

“ Chú, dì… ”

“ Ừ! ”

Ông Khưu mỉm cười gật đầu, trái ngược với ông ấy, bà Khưu rưng rưng nước mắt, đưa tay phía trước ý bảo cô đi lại gần bà.

Rất nhanh, Dung Diệp chạy tới khom người ôm chầm lấy bà xúc động không thôi, như người con xa mẹ thời gian đã lâu.

“ Dì… con xin lỗi, con đã làm cho mọi người đau lòng rồi! ”

Lúc này, ông Khưu bước tới dịu dàng xoa xoa đầu của cô như một người ba, nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Bình an, khỏe mạnh là được rồi, chú với dì không trách con đâu, thật ra thì ai cũng hiểu tâm trạng của con lúc đó! ”

“ Cảm ơn chú! ”

Bà Khưu kéo nhẹ cô ra, sau đó cầm tay ôm ấp, ánh mắt dò xét nhìn từ dưới lên trên, nói:

“ Con gầy đi nhiều quá, Dung Diệp! ”

“ Dì cũng gầy hơn lúc trước nữa ạ! ”

Nghe thế, ông Khưu lên tiếng bồi thêm:

“ Đúng đó, dì con chẳng chịu ăn uống gì cả, bát cháo chỉ mới ăn mấy muỗng đã bảo ngán đây. ”

Đôi mắt của Dung Diệp cứ ứa ra giọt lệ, vốn dĩ đang tự trách mình, ray rức trong lòng vô cùng.

Sau đó, dường như cả hai đã bình tĩnh trở lại, cô cầm bát cháo trên tay, cảm nhận còn nóng nên lúc múc lên một muỗng đã thổi nguội qua, cuối cùng mới đưa cho bà.

“ Dì ăn đi ạ, phải hết bát cháo này! ”

Bà Khưu mỉm cười gật đầu, há miệng ăn lấy muỗng cháo do cô đút.

“ Con xin nghỉ phép sao Dung Diệp? ”

“ Dạ, con được nghỉ bốn ngày ạ! ”

Do có Hề Dung Diệp bên cạnh ép ăn, nên bà Khưu ăn hết bát cháo, khiến ông Khưu rất mừng. Trong lúc này, ông lại soạn tin gửi cho Khưu Đông Bách, thông báo cô đã về và hiện tại ở bệnh viện. Thế nhưng, anh đang bận họp, dù có muốn đến ngay cũng không được phép.

“ Chú về nghỉ ngơi đi ạ, tối nay con ở lại với dì. ”

Nghe vậy, bà Khưu vừa nắm tay của cô vừa lên tiếng nói thêm:

“ Đúng đó, anh về nhà đi, em có Dung Diệp chăm sóc rồi! ”

Chân mày của ông Khưu chau nhẹ, đang tính toán vài điều, sau khi nghĩ xong lập tức gật đầu, bước tới hôn lên trán của bà Khưu một cái chứa đầy tình cảm yêu thương và sự trân trọng, quyến luyến cất lời:

“ Anh về nha! ”

“ Vâng! ”

Hề Dung Diệp âm thầm ngưỡng mộ, căn bản đó chẳng phải sự thể hiện bản thân, mà là tình cảm thực sự, suốt những năm cô sống ở Khưu Gia ngày ngày đều chứng kiến ông cưng chiều bà thế này, chỉ cần bà buồn một chút là sốt ruột hỏi han đủ thứ, phải tìm ra nguyên nhân để giải quyết.

Bà ấy từng tâm sự, ông và bà khó khăn lắm mới có thể bên nhau, nên cả hai luôn luôn trân trọng đối phương và cuộc hôn nhân này.

Cuộc họp kết thúc lúc chín giờ tối, sẵn tiện nên Khưu Đông Bách tắm rửa thay đồ ở tập đoàn, sau đó đến bệnh viện với mục đích “chăm mẹ và gặp em”.

Thế nhưng, đoạn đường có chút kẹt xe, nên hơn mười giờ anh mới có mặt ở phòng bệnh của bà Khưu.

Cánh cửa vừa mở, Khưu Đông Bách lập tức chau mày và động tác đóng cửa vừa nhẹ vừa khẽ, không để phát ra bất kỳ âm thanh nào, khi hai người phụ nữ anh thương đều đã ngủ.

Có điều, Hề Dung Diệp đang ngồi trên ghế và gục xuống giường bệnh, có lẽ sau hai đêm mất ngủ thì cô đã thiếp đi trong mỏi mòn.

Đứng nhìn một lúc, nụ cười dần dần xuất hiện rõ ràng, đến khi Khưu Đông Bách thỏa mãn nhớ nhung mới nhẹ nhàng bước tới, khom người cẩn thận bế ngang Dung Diệp lên trên đôi tay rắn chắc, định ôm tới chiếc giường dành cho người thân bệnh nhân.

Bỗng dưng, do sự đụng chạm nên đã làm cho cô thức giấc, lập tức tỉnh táo khi khuôn mặt của anh phóng đại trước mình, còn nhận ra bản thân đang ở trên tay anh.

Cô cáu gắt lên tiếng:

“ Đông Bách, anh làm gì vậy? ”

“ Đang ở bệnh viện, anh có thể làm gì? ”

Sau đó, anh đột nhiên cười đểu và nháy mắt đưa tình ẩn ý, tiếp tục cất tiếng:

“ Nhưng nếu em nhỏ giọng một chút thì vẫn có thể làm được! ”

Dung Diệp ngượng đến tức giận, gằn giọng:

“ Anh…! ”

“ Sao thế? Hửm? ”

Không phải anh dở đâu, tình trường của anh cũng phong phú lắm, thích ai thì nhất định phải cua dính, Mộc Đan San cũng ngã dưới tay anh đấy chứ, nhưng do bị Phùng Chí Hâm phong ấn.

Cuối cùng cũng bước tới chiếc giường, Khưu Đông Bách nhẹ nhàng thả cơ thể của Hề Dung Diệp cho nằm xuống. Đột nhiên, anh cởi ra chiếc áo khoác Mangto bên ngoài, khiến cô lập tức hoảng hốt trợn mắt, gấp gáp nói:

“ Khưu Đông Bách…! ”

Sau đó, anh chu đáo đắp lên người cho Dung Diệp, véo yêu lấy chớp mũi rồi lên tiếng:

“ Ngủ đi, ngủ ngon! ”

…----------------…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play