Tại phòng ăn trong một nhà hàng sang trọng ở thành phố E, nơi đây từng được Đinh Tẫn Dực chọn để dẫn Trầm Cửu Ly đến ăn tối trong ngày đầu tiên của họ.

Lúc này, Hề Dung Diệp và Khưu Đông Bách ngồi đối diện với nhau, anh chủ động gấp thức ăn bỏ vào bát cho cô, hành động vô cùng ân cần chú đáo, lên tiếng:

“ Em ăn đi! Không nghe lúc sáng mẹ nói gì sao, dạo này em ốm lắm rồi! ”

“ Đông Bách, anh thay đổi như vậy, mục đích là gì? ”

Cánh tay của Khưu Đông Bách đột ngột dừng lại, sau đó nâng tầm mắt nhìn lên Dung Diệp, tiếp theo để đôi đũa gác vào vành dĩa, thành thật trả lời:

“ Mục đích là muốn bảo vệ và chăm sóc cho em, nhưng với một tư cách khác, không phải anh trai và em gái! ”

“ Vẫn là tại do đêm đó? ”

“ Là đàn ông, anh phải có trách nhiệm với việc mình đã làm ra. Tối đó dù là em hay là ai hạ thuốc, anh không quan tâm, tại anh không làm chủ được bản thân của mình. ”

Hai ánh mắt liên kết đắm đuối nhìn nhau, dường như Hề Dung Diệp bị hành động lẫn câu nói này của Khưu Đông Bách thuyết phục, trong lòng đã rung rinh, lung lay nhiều chút.

Phải, điều cô cần là anh quan tâm, nghiêm túc bồi đắp tình cảm giữa cả hai.

Ít nhất thì cô phải cảm nhận anh đã yêu mình, như vậy mới đồng ý kết hôn.

“ Dung Diệp, anh đang thật lòng đấy, muốn cùng em yêu đương! ”

Hề Dung Diệp hắng giọng một cái, nhướn mày tỏ vẻ cao ngạo, cầm lấy đôi đũa gấp thức ăn cho vào trong miệng chậm rãi nhai nhai thử thách lòng kiên nhẫn của anh, đến khi nuốt xuống cổ họng mới lên tiếng trả lời.

“ Để xem anh thật lòng tới đâu! ”

Khóe môi của Khưu Đông Bách nhếch lên vui mừng, tiếp tục gấp thức ăn cho cô chứng tỏ bản thân đang toàn tâm toàn ý.

Sáng nay nắng đẹp, nhưng bầu trời hiện tại đã kéo mây đen, dự đoán chiều hoặc tối sẽ có một trận mưa rất lớn.

Quả thật, chiều nay mưa giông tầm tả, hết cơn mưa này đến cơn mưa khác, các nhân viên tan làm muốn về cũng lo lắng lái xe nguy hiểm.

Sáng nay đi làm cùng Khưu Đông Bách, lúc về chắc chắn cũng sẽ cùng anh. Thế nhưng, Hề Dung Diệp giả vờ như không cần nên chẳng tìm anh, đứng ở sảnh tập đoàn với một số nhân viên chờ đợi mưa tạnh, dự định sau đó sẽ bắt taxi.

Đột nhiên, có một chiếc áo vest phủ lên vai cô, mùi hương vô cùng đặc trưng và riêng biệt, chỉ vừa ngửi qua cô đã đoán được là nhân vật nào.

“ Lên phòng làm việc của anh, tạnh mưa chúng ta về sau! ”

Vừa nói, Khưu Đông Bách vừa kéo hai vạt áo vest che kín ủ ấm cơ thể cho Dung Diệp, sau đó đặt tay lên bả vai của cô ôm lấy, xoay người bước tới thang máy dành riêng cho tổng tài, chẳng quan ngại những ánh mắt của nhân viên sẽ nhìn cả hai ra sao.

Vốn dĩ ở đây anh là chủ, anh có quyền!

Dù với tư cách gì, mối quan hệ ra sao, thì không một ai được ức hiếp Dung Diệp!

Thực sự, hành động này của người mình yêu khiến cho Hề Dung Diệp rất rất hạnh phúc, có lẽ đêm nay sẽ khó ngủ vì có quá nhiều niềm vui tồn tại trong lòng.

Về nhà lúc 8 giờ tối, nhìn cả hai đi chung, ăn cơm chung, ánh mắt vô cùng khác thường, ông bà Khưu cũng nhận ra được vài phần, thế nhưng sẽ chờ ngày cô và anh nắm tay nhau công khai nói với ông bà.

• Ting...

“ Dạo này anh khỏe không? ”

Nhận được thông báo tin nhắn, Khưu Đông Bách lập tức cầm lấy điện thoại lên kiểm tra, vô cùng bất ngờ khi thấy người gửi đến chính là Mộc Đan San.

Hơi thở nặng nề thở ra, hồ sơ trên tay cũng buông xuống, khẽ dựa lưng về sau thành ghế da tập trung suy nghĩ vài thông tin anh biết về cô ấy. đam mỹ hài

Sau đó, soạn tin gửi lại:

“ Tôi khỏe!

- Em khỏe không? ”

Ở bên đây, Mộc Đan San mỉm cười vui vẻ khi thấy Khưu Đông Bách phản hồi tin nhắn của mình, nhanh chóng bấm xem và gửi lại:

“ Em khỏe, cảm ơn anh!

- Bộ phim em đang tham gia sắp đóng máy, lúc đó sẽ có nhiều thời gian rảnh, muốn mời anh một bữa ăn tối được không? ”

Khưu Đông Bách tức khắc chau mày, vốn dĩ đã lâu cả hai không liên lạc với nhau, sự chủ động này khiến anh cực kỳ ngạc nhiên và ngờ vực.

Nếu là lúc trước, anh sẽ rất hứng khởi, vui mừng, nhưng giờ đây trái tim anh vô cùng tĩnh lặng, đã không còn vì Mộc Đan San cô mà rợn sóng.

“ Thời gian sắp tới tôi khá bận! ”

Nhận được dòng tin nhắn này, cộng thêm những thông tin từ người bạn làm ở tập đoàn Khưu Thị, sắc mặt Mộc Đan San thay đổi trở nên tàn khốc và lạnh lùng vô biên, sau đó nhanh tay gõ phím trên màn hình.

“ Đông Bách, anh còn thích em không?

- Thật ra, em có nỗi khổ nên mới từ chối tình cảm của anh, chứ trong lòng em có anh! ”

“ Xin lỗi, tôi đã có bạn gái! ”

...----------------...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play