Trong phòng khách tại biệt thự Violet, Lâm Lệ Khiết và Lãnh Dạ Thần ngồi đối diện với nhau, trước mặt cả hai là một bản hợp đồng dày cộm. Lãnh Dạ Thần ngã người ra sau tựa lưng vào ghế, ánh mắt anh vẫn cứ thế nhìn cô gái nhỏ trước mắt không rời, miệng khẽ nói:

- Đây là hợp đồng anh đã cho người soạn sẵn, nếu em không hài lòng chỗ nào có thể nói anh sẽ sửa.

Lâm Lệ Khiết nhìn bản hợp đồng trên bàn không rời mắt, trong mắt cô lúc này bản hợp đồng ấy chính là cánh cửa duy nhất giúp cô trả thù. Cô đưa tay cầm lấy bản hợp đồng trên bàn, cẩn thận mở ra xem từng điều khoản. Có đến tận mấy chục cái điều khoản, cái nào cũng dài cả trang giấy làm Lâm Lệ Khiết không khỏi bàng hoàng. Cô ngỡ ngàng vì không ngờ rằng bản hợp đồng này vậy mà lại dài và chi tiết như thế. Bên trong bản hợp đồng ghi rõ nghĩa vụ và lợi ích của mỗi bên còn có cả những điều khoản bồi thường nếu không hoàn thành nghĩa vụ.

Nhìn sơ lược qua hợp đồng Lâm Lệ Khiết không cảm thấy có vấn đề gì, việc điều khoản ghi rõ ràng càng giúp cô dễ dàng làm việc. Đọc đến phần lợi ích Lâm Lệ Khiết đã rất ngạc nhiên, vì sao Lãnh Dạ Thần lại cho cô nhiều lợi ích như thế? Hầu như toàn bộ lợi ích đều nghiêng về phía cô. Lâm Lệ Khiết ngước mắt lên nhìn người đàn ông vẫn đang giữ nguyên tư thế nãy giờ trên ghế hỏi:

- Hợp đồng này sao em lại có nhiều lợi ích như vậy? Anh không sợ bị thiệt?

Lãnh Dạ Thần nghe Lâm Lệ Khiết hỏi thì lập tức bật cười, anh ngồi nhổm dậy nhoài người về phía trước nói:

- Cho em lợi ích sao lại còn không chịu? Người khác đều muốn lợi ích nghiêng về mình vậy mà cho em lợi ích em còn thắc mắc.

- Em... em chỉ là muốn công bằng, không muốn anh chịu thiệt.

- Khiết Khiết, từ nhỏ đến lớn chúng ta đã ở cạnh nhau rồi. Anh chưa bao giờ tiếc với em bất cứ thứ gì cả. Không cần lo lắng, anh sẽ không thiệt đâu.

Ánh mắt và giọng nói của người đàn ông thốt ra một cách chân tình làm Lâm Lệ Khiết lần nữa xao xuyến. Thật ra cô rất giận bản thân mình, đã nói sẽ không rung động trước anh nhưng lúc nào cũng làm không được. Nhìn người đàn ông trước mắt yêu mình đến điên cuồng cô càng tự trách. Chính cô là nhân tố biến anh thành con người giống như bây giờ nên dù cho có muốn hay không cũng không thể làm gì khác. Lâm Lệ Khiết nghĩ rồi thở hắc ra một cái, sâu trong ánh mắt cô lúc này là sự đau thương tràn đầy. Trái tim cô đau như nỗi đau năm đó, cố gắng lấy lại bình tĩnh Lâm Lệ Khiết nói:

- Em đã đọc xong rồi cảm thấy bản hợp đồng không có vấn đề gì cả. Nhưng em muốn thêm một điều kiện được không?

- Tất nhiên rồi! Em muốn thêm vào điều kiện gì?

- Em muốn thêm vào điều khoản yêu cầu anh phải giữ gìn sức khỏe, ăn uống đúng giờ và chú trọng đến bản thân hơn.

Nghe điều kiện này làm Lãnh Dạ Thần có chút ngơ ngẩng, anh chưa từng nghĩ sẽ lại được cô quan tâm như vậy. Thấy vậy Lãnh Dạ Thần khẽ mỉm cười, dường như nụ cười ấy của anh là nụ cười được trở lại thời tuổi trẻ. Nhìn nó tỏa nắng và trong sáng đến lạ thường, nhìn thẳng vào mắt Lâm Lệ Khiết anh nói:

- Được, anh hứa!

- Vậy giờ chúng ta ký hợp đồng thôi.

- Ừm!

Dứt lời Lãnh Dạ Thần cầm bút ký tên vào hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, Lâm Lệ Khiết thấy thế cũng lập tức ký theo. Cây bút cùng lúc đặt xuống hai nơi kế nhau trong bản hợp đồng rồi lại cùng lúc nhấc lên rời khỏi. Nhìn vào bản hợp đồng Lâm Lệ Khiết lại hỏi:

- Ngày mai chúng ta sẽ về ra mắt sao?

- Ừm, em đã chuẩn bị chưa? Có cần anh dời lại...

- Không cần đâu! Em ổn!

Dứt lời cả hai cũng không còn nói thêm với nhau câu nào nữa, ngay khi bầu không khí đang lúng túng ngượng ngùng thì chợt điện thoại của Lãnh Dạ Thần reo lên. Anh nhấc điện thoại trên bàn lên nhìn thì bất ngờ khi thấy người gọi là ba của Lâm Lệ Khiết. Ba của Lâm Lệ Khiết từng là thầy dạy học cho Lãnh Dạ Thần khi còn nhỏ. Lúc ấy mỗi lần anh cần phải học hỏi hay có thắc mắc về bất cứ vấn đề gì thì cũng đều sẽ hỏi ba của Lâm Lệ Khiết. Bấm vào nút nghe trên màn hình Lãnh Dạ Thần lên tiếng:

- Thầy ạ?

Chất giọng trầm ấm của người đàn ông vừa vang lên thì ngay lập tức đầu dây bên kia một giọng nói trung niên truyền tới:

- Thần Thần à, ta nghe tin con vừa được trở về nên gọi điện hỏi thăm. Con vẫn khỏe chứ? Có sống tốt không? Đã quen được cô gái nào chưa? Định bao giờ thì lấy vợ đây?

Nghe người thầy của mình hỏi tới tấp làm Lãnh Dạ Thần không nhịn được cười, ông vẫn vậy quan tâm đến anh vô kể. Nghĩ đến những câu Lâm lão gia vừa hỏi Lãnh Dạ Thần không cáu gắt mà kiên nhẫn trả lời từng chút một:

- Dạ con vẫn khỏe, cuộc sống của con trong quân đội cũng rất tốt. Ngoại trừ thời gian chấp hành nhiệm vụ thì còn lại cũng xem như nhàn rỗi. Còn thầy, thầy vẫn khỏe chứ ạ?

- Ừ! Thầy vẫn khỏe chỉ có điều... À mà thôi không có gì, vậy con đã có để mắt đến cô gái nào chưa? Chừng nào cho thầy ăn cưới?

Lãnh Dạ Thần nghe thế thì vội liếc sang cô gái bên cạnh, nãy giờ cô vẫn nhìn anh với ánh mắt tò mò ấy. Thấy vậy Lãnh Dạ Thần trả lời:

- Con đã có người mình thích từ rất lâu rồi ạ! Thầy, nếu con nói người con thích là Khiết Khiết thầy có chấp nhận không?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play